Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
“Thứ hai… Có lẽ, Võ Đạo Liên Minh Công Hội muốn để cho em tự khôi phục ký ức, mà không phải từ trong miệng của người ngoài biết được chân tướng. Đương nhiên, chuyện này chỉ là suy đoán của anh, còn cần phải điều tra.” Kỷ Tu Nhiễm nói.
“Còn nữa…” Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, Kỷ Tu Nhiễm lại nói: “Thật ra thì, anh cũng không tin Võ Đạo Liên Minh Công Hội truy sát em, là bởi vì ông ngoại của em.”
“Ông ngoại…” Diệp Oản Oản hơi nhíu mày. Nhắc đến ông ngoại, trong đầu của Diệp Oản Oản trong nháy mắt hiện ra hình ảnh ông lão đối xử với bé gái năm đó cực kỳ nghiêm khắc.
“Không sai!” Kỷ Tu Nhiễm khẽ vuốt cằm, mỉm cười: “Có lẽ em còn chưa nhớ lại những thứ này. Ông ngoại của em, là hội trưởng tiền nhiệm của Võ Đạo Liên Minh Công Hội.”
Kỷ Tu Nhiễm vừa dứt tiếng, Diệp Oản Oản mặt đầy rung động. Hội trưởng tiền nhiệm của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, là ông ngoại của nàng?
“Quan hệ giữa ông ngoại và cha mẹ em cực kỳ xấu, từ khi em còn nhỏ đã dẫn em rời khỏi Nhiếp gia. Nhiếp a di vẫn cho rằng bà còn thiếu nợ Nhiếp Vô Ưu, vô cùng thương yêu thứ hàng giả đó, cũng là do tầng quan hệ này.”
“Vậy thì hiện tại ông ngoại của tôi đang ở đâu?” Diệp Oản Oản hiếu kỳ hỏi.
Ông ngoại của mình là hội trưởng một đời trước, Võ Đạo Liên Minh Công Hội còn dám đuổi giết chính mình? Dựa vào cái gì?
“Nhiều năm trước đã mất tích. Về phần tung tích, không một ai biết.” Kỷ Tu Nhiễm mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: “…”
Có một ngọn núi lớn như ông ngoại chống lưng, lại có thể mất tích…
“Có phải là do tranh đấu nội bộ của Võ Đạo Liên Minh Công Hội hay không?” Sau một thoáng trầm tư, Diệp Oản Oản cau mày hỏi.
“Rất có thể! Hội trưởng đương nhiệm của Võ Đạo Liên Minh Công Hội, thập phần thần bí, có rất ít người từng thấy được khuôn mặt thật của hắn ta. Tác phong làm việc và thủ đoạn độc ác, nhưng lại không có chứng cớ trực tiếp gì.” Kỷ Tu Nhiễm lắc đầu một cái.
“Có một số việc, có lẽ cần phải chờ em hoàn toàn nhớ lại hết thảy mới có thể biết được. Hiện nay, em không cần phải làm bất cứ chuyện gì, cũng đừng tiếp tục chọc giận Võ Đạo Liên Minh Công Hội nữa.”
Sau khi thảo luận về Võ Đạo Liên Minh Công Hội xong, Diệp Oản Oản vốn định đem chuyện hôn ước giữa hai người nói cho rõ ràng, nhưng Kỷ Tu Nhiễm cũng đã xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi quán rượu, Diệp Oản Oản để cho Bắc Đẩu và Thất Tinh về Không Sợ Minh trước, còn nàng thì lại tự lái xe chạy về hướng biệt thự của mình.
Biệt thự kia có chút âm u, Diệp Oản Oản rất ít khi ở lại biệt thự, phần lớn thời gian đều ở tại Không Sợ Minh. Lần quay trở về “nhà” này, chủ yếu là muốn quan sát kỹ một chút, xem mình năm đó, có lưu lại đầu mối gì ở tại biệt thự này hay không?
Nhưng mà, sau khi lật tung cả nóc biệt thự lên, lại cũng không tìm được vật gì có giá trị.
Diệp Oản Oản mới vừa từ trong biệt thự đi ra, vừa đi tới bên cạnh xe, chân mày bỗng nhíu lại một cái.
Qua gương chiếu hậu, Diệp Oản Oản nhìn thấy rõ ràng, gã đàn ông lần trước xuất hiện tại Hoa quốc, muốn cướp đoạt chiếc nhẫn của mình đang đi đến.
Diệp Oản Oản làm bộ như không có bất cứ chuyện gì xảy ra, cũng không lên xe, trực tiếp hướng về nơi ở của Dịch Thủy Hàn mà đi.
Cảm giác được có người đến gần, Diệp Oản Oản không nói hai lời, trực tiếp móc chìa khóa ra, mở cửa phòng nhà Dịch Thủy Hàn ra.
Mới vừa vào trong phòng, một vị nam nhân ăn mặc quần áo ngủ hoạt hình, ánh mắt lạnh như băng, trong nháy mắt nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản.
“Cánh… Cánh cửa này không tệ!” Sau khi cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Dịch Thủy Hàn, Diệp Oản Oản cười nói.
“Làm sao cô lại có chìa khóa nhà tôi?” Dịch Thủy Hàn nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, âm thanh hơi có chút khàn khàn, càng lộ ra vẻ nam tính.
Diệp Oản Oản: “…”
“Dịch đại hiệp, đây là dịch vụ hậu mãi… Cửa là do tôi bán cho anh, tôi khẳng định phải có chìa khóa dự phòng. Lỡ như ngày nào đó chìa khóa nhà anh mất rồi, thì chỗ của tôi vẫn còn… Đúng không?” Diệp Oản Oản nói.