Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
– —
Hách Liên Giác nói mà trên mặt như hiện rõ chữ “đùi đây nà, mau tới ôm, mau tới ôm…!!”
“Chính ông cảm thấy có thể sao?” Diệp Oản Oản xạm mặt lại.
Hách Liên Giác quả thực là hứng lên nghĩ ra đủ trò! Độc Lập Châu ai lại không biết thân phận của nàng? Có người nào lại không biết Dịch Linh Quân căn bản không có con gái? Làm sao nàng có thể đột nhiên thoắt cái liền biến thành con gái Hội trưởng Trọng Tài Hội?
“Có vi phụ * ở đây, không có cái gì là không thể! Dịch Linh Quân ta nói con là con gái của ta, cả Độc Lập Châu này ai dám hoài nghi?”
* cha
Diệp Oản Oản: “…”
Vi phụ…?
Trời má, nàng còn chưa có đáp ứng có được không!?
Ông thay đổi cách xưng hô kiểu này, có phải là hơi nhanh hay không?
Bất quá có đôi lời Hách Liên Giác nói ngược lại cũng không sai. Tại Độc Lập Châu, hình tượng Dịch Linh Quân trong lòng dân chúng cũng như là một vị thánh nhân. Lời ông ta nói, sẽ không có bất luận người nào nghi ngờ.
Bất quá, dù sao thì Diệp Oản Oản cũng cảm thấy lời đề nghị này của Hách Liên Giác nát ơi là nát, “Không thèm nghe ông nói nữa, đừng nói cho người khác biết là tôi đã tới!”
Sau khi bị Hách Liên Giác quấy rầy một hồi, vào lúc này Diệp Oản Oản đã bình tĩnh lại, ngay trước khi Tư Dạ Hàn bước vào, nàng đã kịp lắc mình trốn ra phía sau.
“Tiểu Vô Ưu, con suy nghĩ thêm một chút đi mà…” Hách Liên Giác đầy ai oán hướng theo bóng lưng của Diệp Oản Oản nhìn một cái.
Lúc này, người giúp việc tới thông báo Tư Dạ Hàn đến cửa thăm hỏi, lúc này Hách Liên Giác mới lập tức hoán đổi sang trạng thái “Dịch Linh Quân”.
Tần Hi Viện mới vừa rồi rõ ràng là cùng Tư Dạ Hàn đi đến đây, bất quá dường như cô ta cũng không tiến vào.
Đương nhiên, có khả năng người ta chỉ là vì cố ý muốn “vô tình” gặp được Tư Dạ Hàn mà thôi, sau đó đem những tấm ảnh chụp “mập mờ” kia gửi cho Diệp Oản Oản để tạo ra mâu thuẫn. Hiện tại, mục đích của cô ta đã đạt được.
Sau khi Tư Dạ Hàn cất bước đi vào, bên trong đại sảnh, người giúp việc còn chưa kịp sửa sang lại, vì vậy thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là chiếc bàn bị đánh nát kia….
… cùng với cái lỗ sâu hoắm trên mặt đất do đao chém!!
Tư Dạ Hàn: “…”
Dịch Linh Quân mặt đầy vẻ cao thâm khó dò, mặt không đổi sắc mở miệng nói, “Mới vừa so tài cùng tiểu đồ đệ mấy chiêu, còn chưa kịp thu dọn, xin lỗi xin lỗi!”
Tư Dạ Hàn nhìn về phía Medusa ở bên cạnh một cái, rất tự nhiên cho rằng “tiểu đồ đệ” mà Dịch Linh Quân nói là cô.
Tư Dạ Hàn: “Ngài nói quá lời, không có gì đáng ngại.”
Medusa vừa âm thầm quan sát gương mặt điển trai điên đảo chúng sinh, khiến người ta không cách nào dời mắt nổi trước mặt, vừa bận rộn phân phó người dọn dẹp đại sảnh, đồng thời mang lên một chiếc bàn trà mới, sau đó liền lui xuống.
“Quản lý Tư, mời ngồi!” Dịch Linh Quân bắt chuyện, phong độ đại tông sư cao thâm ngời ngời, trên mặt không có chút thần sắc khác thường nào.
Núp ở phía sau, Diệp Oản Oản nhìn bản lĩnh trở mặt này của Dịch Linh Quân, quả thật là hoài nghi có phải là lão ta bị… tâm thần phân liệt rồi hay không?
Tư Dạ Hàn khẽ gật đầu, ngồi xuống đối diện Dịch Linh Quân, “Dịch hội trưởng trải qua hành trình thật vất vả mới trở về Thiên Thủy thành, vốn không nên mạo muội quấy rầy. Bất quá thời gian Đại hội sắp tới, có chuyện này nhất định phải sớm thương lượng với ngài.”
Dịch Linh Quân hơi nhíu mày, “Ồ? Chuyện Quản lý Tư muốn nói là chuyện gì?”
Tư Dạ Hàn cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, mang dự thảo luật mà anh đã tốn nhiều ngày chỉnh sửa cẩn thận đưa tới.
Dịch Linh Quân hướng về Tư Dạ Hàn nhìn một cái, ngay sau đó mở bản dự luật dầy cộp mà anh vừa đưa sang.
Sau khi thoáng nhìn lướt qua, Dịch Linh Quân cũng đã hiểu được ý đồ của Tư Dạ Hàn rồi, “Ha ha, sửa sang lại những thứ này, Quản lý Tư tốn không ít tinh lực rồi đi?! Sông Trường Giang sóng sau đè sóng trước, Quản lý Tư tuổi còn trẻ mà đã có tấm lòng vì cộng đồng, quả nhiên là hậu sinh khả úy à nha!”
Không biết Tư Dạ Hàn nghĩ tới điều gì, sắc mặt lãnh đạm từ khi mới vào cửa tới giờ, bỗng trở nên nhu hòa thêm vài phần, mở miệng nói, “Hội trưởng, ngài khen trật rồi, vãn bối không dám giành công! Cũng không phải vì Độc Lập Châu, bất quá chỉ là…một chút tư tâm của tôi mà thôi.”
Dịch Linh Quân ung dung thản nhiên nhìn một cái về vị trí phía sau, nơi Diệp Oản Oản đang ẩn thân, ngay sau đó mở miệng hỏi, “Ồ? Tư tâm?”