Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.net
– —
“Sau đó, Đường Đường liền có thể vinh quang nói, nhóc đã tham gia hôn lễ của cha và mẹ nhóc rồi!” Diệp Mộ Phàm cười ha hả.
Sau khi cười xong, Diệp Mộ Phàm lại có chút muốn khóc. Nếu như hắn dám có bầu trước khi lập gia đình, cha mẹ đã sớm đem hắn đánh gãy chân. Kết quả sau khi biết được con của Oản Oản đều đã lớn như vậy, cha mẹ lại có thể không mắng lấy một câu, lại còn mừng đến chảy nước mắt, khắp chốn mừng vui!
Rất nhanh, bản nhạc Rock and Roll “Cô bé quàng khăn đỏ” kết thúc, khúc nhạc hôn lễ trang nghiêm vang lên, Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn thay áo cưới và lễ phục, tay trong tay đi lên sân khấu, đón nhận lời chúc phúc của mọi người.
Hôn lễ đi vào phần kết.
Khi hôn lễ sắp kết thúc, Hải Đường đi về phía Diệp Oản Oản, “Vô Ưu… Có một đồ vật, đã đến lúc lấy ra giao cho cô.”
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản thoáng sững sờ, “Thứ gì?”
Hải Đường lấy ra một chiếc USB, đưa cho Diệp Oản Oản: “Hôn lễ của cô, còn cần một người chúc phúc.”
“Ai?” Diệp Oản Oản hỏi.
“Kỷ Tu Nhiễm.” Hải Đường trả lời.
“Kỷ Tu Nhiễm…” Diệp Oản Oản lẩm bẩm trong miệng.
Người đàn ông ấy, đến ngày hôm nay, vẫn không hề xuất hiện.
Lúc này, Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn hai mắt nhìn nhau, chợt, Tư Dạ Hàn vuốt ve mái tóc của cô gái, sau đó nhận lấy USB bắt đầu phát.
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, màn ảnh lớn phía sau sáng lên.
Người đàn ông nọ thật giống như ngồi ở trong một kho hàng nào đó, người mặc áo sơmi màu trắng, trên mặt mang theo một nụ cười tươi như gió xuân, khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Chỉ liếc một cái, Diệp Oản Oản liền nhận ra, đây là ở trên hòn đảo nhỏ nhốt mọi người lúc trước.
“Oản Oản, chào em, em gái của anh…”
Nghe được xưng hô của Kỷ Tu Nhiễm đối với mình, Diệp Oản Oản có chút ngạc nhiên.
Kỷ Tu Nhiễm luôn luôn gọi mình là Vô Ưu, tại sao lại gọi là nàng Oản Oản?
Đại khái là anh đã sớm đoán mình sẽ cử hành hôn lễ ở Hoa quốc chăng?
Diệp Oản Oản tiếp tục nghe hết.
Khóe miệng Kỷ Tu Nhiễm khẽ nở nụ cười: “Nếu như anh đoán không lầm, hôm nay hẳn là ngày em kết hôn phải không…”
Nói xong câu này, chàng trai hướng về phía ống kính, lại trầm mặc rất lâu.
“Chúc mừng em, đã có thể tìm được bến đỗ thật sự của mình. Anh cũng tin tưởng, một nửa kia của em, nhất định có thể bảo bọc em một đời, che chở em một đời.” Một lát sau, chàng trai tiếp tục cười nói.
“Thật xin lỗi, cũng thật đáng tiếc, có khả năng anh không có cách nào tự mình hiện thân đến tham dự hôn lễ của em. Bất quá cũng còn tốt, nơi này có một ít thiết bị, có thể giúp anh lưu lại một vài thứ, để cho anh gửi lời chúc phúc đến đám cưới của em.”
“Về phần anh, cũng không cần vì anh mà lo âu. Thật ra thì, rất lâu trước đây, anh đã có người trong lòng của riêng mình. Anh vốn muốn cho cô ấy một đời vô ưu, chỉ tiếc, gánh nặng anh mang theo quá nhiều, nửa đời trước đã không cách nào làm được lời hứa hẹn của mình… Bất quá, anh đã hiểu rõ, nửa đời sau, anh sẽ trở lại bên cạnh cô ấy, không rời không bỏ, đến chết cũng không đổi.”
“Hiện tại, hẳn là anh đã rời khỏi Độc Lập Châu, ở bên cô ấy! Cô ấy thích thanh thanh thản thản, không tranh quyền thế, đây cũng cuộc sống mà anh hy vọng có được.”
“Tư Dạ Hàn, có vài thứ có được không dễ dàng! Hy vọng cậu có thể biết quý trọng! Nếu như có một ngày cậu dám phụ em gái tôi, nhất định tôi sẽ nghiền xương cốt cậu thành tro!”
“Oản Oản, nhớ kỹ, vô luận tương lai như thế nào, cũng phải luôn cười tươi nhé!”
“Không hẹn gặp lại…”
…
Dưới khán đài, Hải Đường khe khẽ thở dài.
Cuối cùng, Kỷ Tu Nhiễm vẫn không cách nào buông xuống một tia chấp niệm sau chót ở trong lòng kia.
Nếu không, ở trong đoạn video chúc phúc này, tại sao lại sẽ gọi cô ấy là Oản Oản, mà không phải là Vô Ưu?
Đến cuối cùng, vẫn không cách nào gọi được cô dâu của người khác một tiếng… Vô Ưu…
【 chính văn xong 】
Tác giả: Đến đây chính văn đã thực sự kết thúc rồi, rốt cuộc cũng để Kỷ Hoàng xuất hiện rồi, thương tiếc / ( ㄒ o ㄒ) /. Đoạn văn đau lòng đâm thấu trái tim thủy tinh này, mãi vẫn không dám viết, mãi vẫn để dành tới cuối cùng. Không nên đánh tác giả ~~
PS: Tiếp đó sẽ viết đến phần ngoại truyện của “Nhiếp đào hố”. Tác giả yếu ớt trèo tường đi trốn đây ~
Full truyện! (Còn 2 phần ngoại truyện của Kỷ Hoàng và Nhiếp Vô Danh)