Sau khi thi triển Thiên Đế Biến, Lạc Nam như một vị đế vương cuồng ngạo không xem thiên hạ ra gì, mặc dù vẫn mang mặt nạ nhưng khí thế toàn thân hắn cấp tốc thay đổi…
Dường như hắn chỉ đứng im, nhưng lại có thể phong vân một cõi, không ai dám khinh nhờn…
Hai tên Lục giai yêu thú sắc mặt thoáng hiện một nét kinh dị, loại khí thế kinh người này tỏa ra vậy mà có thể gây cho bọn hắn một tia áp lực, giống như người đứng trước mặt là một tôn Thiên Đế cao cao tại thượng mà không phải một tiểu tử chưa đến 20 tuổi…
Đối mặt với Thiên Đế, dường như chiến lực của bọn hắn bị áp chế một thành…
Người khác đương nhiên không nhìn thấu diện mạo của Lạc Nam nhờ Ngạo Tiếu Mặt Nạ, tuy nhiên điều đó chỉ giới hạn dưới Luyện Hư Kỳ tu sĩ mà thôi, còn hai tên Lục giai yêu thú đẳng cấp tương đương với Luyện Hư, có thể rõ ràng nhìn thấy gương mặt trẻ tuổi của hắn…
Lúc này đây, gương mặt kia trở nên táo bạo dị thường, dường như muốn đem hai bọn hắn lăng trì xử tử…
“Kẻ này quá mức quỷ dị! Giết chết rồi nói sau!” Hầu Tam trầm giọng hướng Lang Thương nói, cánh tay lực lưỡng hình thành nấm đấm, hướng Lạc Nam cách không đấm mạnh…
ẦM ẦM ẦM…
Vô tận linh lực phá không mà ra, không khí liên tục nổ tung trước một đấm của Lục giai Yêu thú…
“Đi chết!” Lạc Nam con mắt màu bạc đỏ ngầu, nhìn một đấm kinh thiên kia trong lòng chỉ có sự táo bạo, muốn phá hủy tất cả, chẳng có một tia sợ hãi hay e ngại nào…
“Mộc Hình Quyền!”
Phệ Thiên Mộc cuồn cuộn gia trì Linh Lực lên nắm tay, hai gốc cổ thụ lại xuất hiện, đồng thời hướng về nấm đấm đang lao tới đáp trả một kích…
“Hự!”
Hai loại lực lượng va chạm, Lạc Nam bị bức lùi lại gần trăm bước mới đứng vững thân hình, khóe miệng tràn ra một tia máu nhỏ, đôi tay tê rần…
Mà đối diện với hắn, Hầu Tam bất cẩn bị đẩy lùi vài bước…
“Làm sao có thể?” Hồ Ngọc Nghiên tay trắng che môi đỏ kinh ngạc thốt lên, trước mặt Lục giai yêu thú, dù là tu sĩ Hóa Thần nhân loại cũng không chịu nổi một kích, vậy mà hắn chỉ mới Nguyên Anh lại có thể chống đỡ, đồng thời đem Hầu Tam bức lui…
“Di? Thật tà môn!” Ngay cả Lang Thương đứng bên cạnh cũng trừng to mắt, mặc dù hắn biết Hầu Tam chỉ tiện tay đánh ra mà thôi, nhưng đổi lại là Lang Keo hay Hầu tộc huynh đệ chỉ sợ không chết cũng trọng thương với một kích này, vậy mà tiểu tử này không sao?
Bọn hắn đâu biết rằng Lạc Nam có Dị Mộc hấp thụ vài phần uy lực công kích của Hầu Tam, lại thêm Thiên Đế Biến biến thứ nhất Thiên Hạ Vô Song quá mức khủng bố…
Một tu sĩ có 100% sức mạnh, nhưng trong chiến đấu hoặc thi triển chiêu thức thì rất khó tránh khỏi bị ngoại cảnh cũng như các yếu tố khác tác động, hay nói đúng hơn là Tu Sĩ cũng có Phong Độ cao thấp tùy thời điểm…
Nói ví dụ ngươi là một kẻ tứ cố vô thân, một kẻ không còn gì để mất, chỉ còn một cái mạng để liều với kẻ thù, thì khi đó ngươi có thể điên cuồng bộc phát toàn bộ thực lực liều mạng mà không lo lắng hay vướng bận gì cả, một khi đánh chỉ có hai kểt quả, sống hoặc chết…
Nhưng nếu ngươi có người thân cần bảo vệ, ngươi phải sống bằng mọi giá, thì trong lúc chiến đấu với kẻ thù sẽ tự suy tính cho mình một đường lui để giữ mạng, từ đó thực lực không phát huy ra toàn bộ, dẫn đến phân tâm lộ ra nhược điểm trong lúc chiến đấu, khí thế không bằng đối thủ, từ đó sinh ra sai lầm trí mạng…
Mà khi thi triển Thiên Đế Biến, những vướn bận này của Lạc Nam không còn tồn tại, lý trí của hắn hiện tại chỉ muốn chiến và chiến, chiến một cách điên cuồng, chiến đến thịt nát xương tan, thực lực bộc phát 100%, không hề giữ lại chút nào…dù ta chết ta vẫn phải cuồng ngạo vô địch thiên hạ, chiến bằng toàn bộ sức mạnh ta có…
Ngoài ra một khả năng khác của Thiên Hạ Vô Song đã thể hiện từ lâu, đó là tạo áp lực cho đối thủ, giảm đi khả năng chiến đấu của những kẻ bị ảnh hưởng…
Thiên Hạ Vô Song cho Lạc Nam hai khả năng, hắn có thể chiến bằng toàn bộ thực lực một cách tối đa nhất của cơ thể, mà đối thủ của hắn sẽ nhận một loại áp lực vô hình, lực chiến có sự suy giảm…
Nói ngắn gọn, tăng phong độ của mình, giảm phong độ đối thủ…
Đương nhiên cũng có cái giá của nó, trạng thái này đang không ngừng tiêu thụ Linh Lực trong cơ thể hắn…nếu là Tu Sĩ bình thường chỉ sợ duy trì được không đến một phút mà thôi…
Phải biết để một tu sĩ chiến đấu với 100% khả năng trong thời gian gần một phút đồng thời tạo áp lực cho đối thủ, đây là chuyện nghịch thiên vô cùng…có thể chuyển bại thành thắng một cách chớp nhoáng không ai ngờ tới…
Nhưng Lạc Nam có tứ đỉnh, hắn không bị giới hạn thời gian, muốn dùng Thiên Đế Biến bao lâu cũng được…
Chỉ tiếc đối thủ tu vi quá cao, lại là hai tên…
RỐNG ÒM QUÁT…
Không giữ lại bất kỳ thứ gì, Mộc Quy, Thổ Hùng ngưng tụ trên không trung, đứng cạnh Hòa Phượng Hoàng, như ba tôn thánh thú hiển hiện sau lưng hắn, chúng nó điên cuồng gầm thét như muốn tiêu diệt những ai uy hiếp chủ nhân mình…
Lúc này đây, chúng nó được Lạc Nam gia trì Hồn Lực, có thể tự do hành động…
“Hừ, vùng vẫy trong tuyệt vọng!” Lang Thương khinh thường cười lạnh, theo hắn nghĩ kẻ này dù có vùng vẫy đến cỡ nào, vẫn chỉ là một con kiến hôi mà thôi…
Hầu Tam đã sớm không còn sự kiên nhẫn, cánh tay lực lưỡng nâng cao, vô tận Hỏa Diễm cuồn cuộn hình thành quả cầu, nhiệt độ tỏa ra xung quanh khiến không khí nóng lên, không gian vặn vẹo…
Đây là Yêu Hỏa, đẳng cấp sánh ngang Viêm Hỏa của Diễm gia, kết hợp với thực lực của Luyện Hư Kỳ, không gian có dấu hiệu nứt vỡ…
“Chết đi!”
Vô tình mà dứt khoác, quả cầu Yêu Hỏa ném mạnh về phía Lạc Nam…
Quả cầu như xuyên qua hư không, tốc độ nhanh đến mức khủng bố, mang theo sát cơ vô tận…
ÒM…
Hỏa Phượng ngạo nghễ gầm lên, thân thể linh động bay ra phía trước, đôi cánh hừng hực hỏa diễm của nó đập vào quả cầu Yêu Hỏa, muốn đem nó thôn phệ…
“Bạo cho ta!” Hầu Tam cười lạnh nói một tiếng…
ẦM…
QUÁT…
Hỏa Phượng gào thét, quả cầu Yêu Hỏa kia nổ tung, linh lực Luyện Hư kỳ lan tràn ra bốn phía, một nữa thân thể của nó bị tiêu hủy…
Lần đầu tiên, Hỏa Phượng thua thiệt khi chiến đấu cùng Hỏa…
Xét về đẳng cấp, Dị Hỏa mạnh hơn Yêu Hỏa rất nhiều…Nhưng chủ nhân của Yêu Hỏa lại là Lục giai yêu thú, Tử Tâm Phần Không Viêm lại chưa trưởng thành…Không bị một kích tiêu hủy đã lợi hại lắm rồi…
Diễm Tâm Đỉnh vù vù chuyển động cung cấp linh lực, Hỏa Phượng lại hoàn hảo như lúc ban đầu…
“Bắt giặc phải bắt vua trước!” Lang Thương cười gằn một tiếng, xé rách hư không, chóp mắt đã đứng sau lưng Lạc Nam, một trảo phủ đầy móng vuốt vồ đến hắn…
RỐNG…
Thổ Hùng luôn đứng sau lưng Lạc Nam, lúc này nâng lên đôi tay lực lưỡng đấm mạnh đến móng vuốt kia…
“Châu chấu đá xe!” Lang Thương cười lạnh một tiếng, một trảo vồ xuống…
ROẸT…
Nấm đấm tưởng chừng cứng cáp của Thổ Hùng cấp tốc nứt vỡ, trước móng vuốt của Lục giai Trung Kỳ như Lang Thương, nó tiêu tan trong thiên địa…
Mà móng vuốt của Lang Thương vẫn ngang nhiên tiến tới, muốn xuyên thủng thân thể Lạc Nam…
“Hợp Linh Chưởng!”
Nhìn móng vuốt vẫn đang vồ đến, Lạc Nam gầm lên một tiếng, quả cầu ba màu cấp tốc ngưng tụ trong lòng bàn tay, không chút do dự chưởng mạnh…
“Ồ? Tốc độ Hợp Linh nhanh hơn? Bất quá vẫn chỉ là con kiến! Địa Lang Trảo!” Lang Thương cười gằn, vô tận Thổ Hệ Linh Lực đột ngột gia trì bên trên móng vuốt…
Hư không bị chém thành từng tia trước sự sắt lẹm của nó, vồ mạnh vào Hợp Linh Chưởng…
XOẸT…
Hai đòn công kích va chạm vào nhau, Hợp Linh Chưởng xuyên thấu mà qua, bất quá tia năng lượng ba màu khủng bố vốn có lại bị móng vuốt của Lang Thương chém thành ba phần, bay về ba hướng khác nhau…
Một phần trong số đó thành công bắn trúng thân thể Lang Thương, một lổ máu xuất hiện…
“Tiểu súc sinh! Ta muốn giết ngươi!” Lang Thương rít gào một tiếng rống giận, linh lực của Luyện Hư Kỳ đã thành công ngăn lại vết thương, nhưng điều đó không làm giảm phẫn nộ trong lòng hắn…
Bị một tên hậu bối miệng chưa thôi sữa đả thương, đây là sỉ nhục lớn nhất trong đời Lang Thương hắn…
Hắn đâu biết rằng, đây là Thiên Đế Biến ảnh hưởng, khiến đối thủ bị áp lực vô hình, bằng không Lạc Nam đừng mơ đả thương một tên Lục giai Trung Kỳ…
“Lang huynh! Đừng quên ta!”
Âm thanh cười cợt cất lên, Hầu Tam không biết lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Lạc Nam…
Mộc Quy đã bị hắn giẫm chân đạp xuống đất, đứng trên mai rùa của nó…
Hắn lười bỏ sức tiêu diệt Mộc Quy, trái lại đem nó trấn áp…
Lục giai khủng bố như vậy…
ÒM…
Mộc Quy giận dữ hét gầm lên, nhưng thân thể đối phương nặng như sơn nhạc, nó cố gắng đến mấy cũng không thể động đậy…
Lạc Nam biết Mộc Quy tạm thời không có tác dụng, thu hồi nó, tiêu tán trong đất trời…
“Chết đi con khỉ già!” Hắn thi triển Tốc Biến, xuất hiện sau lưng Hầu Tam, Hợp Linh Chưởng một lần nữa bắn ra…
“Ngu xuẩn mất khôn! Con kiến vùng vẫy thế nào vẫn chỉ là con kiến!” Hầu Tam cười gằn một tiếng, đột ngột xoay người, lúc này hắn không giữ lại chút thực lực nào nữa, gầm lên một tiếng:
“Hỏa Hầu Bình Thiên Quyền!”
Đây là một Thiên Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ khác của Hỏa Hầu nhất tộc…
Hư ảnh một con Hỏa Hầu khổng lồ xuất hiện sau lưng Hầu Tam như ẩn như hiện, trong lúc Hầu Tam đấm đến, nắm đấm khổng lồ của con Hỏa Hầu cùng lúc kích ra…
ẦM…
Trước ánh mắt đỏ bừng của Lạc Nam, Hợp Linh Chưởng bị một đấm kinh khủng của Hỏa Hầu kia đẩy lùi…
Tam sắc linh lực và thuần túy một màu đỏ rực khiến bầu trời sáng lên trong đêm đen bất tận…
Không gian giữa hai nơi va chạm tầng tầng đổ vỡ, thế giới như bị chia hai, rốt cuộc Hợp Linh Chưởng hoàn toàn tiêu tán…
Hỏa Hầu Quyền vẫn hiên ngang mà đến, đấm thẳng vào người Lạc Nam…
Lúc này đây, đã không kịp né tránh…
ẦM…
Thân thể hắn như diều đứt dây bay vài chục trượng, máu tươi phun ra như suối…
Mà nấm đấm của Hỏa Hầu lúc này cũng quá đà sụp đổ, hiển nhiên Hợp Linh Chưởng không phải dạng vừa…
“Chết đi cho ta!” Lạc Nam nhanh nhẹn bật người dậy, dường như người vừa bị đánh trọng thương không phải là hắn…Trong đầu lúc này chỉ có một từ “Chiến!”…
“Hợp Linh Chưởng!”
Lại một chưởng bắn ra, Thiên Hạ Vô Song giúp hắn có thể liên tục thi triển Hợp Linh Chưởng mà không cần tốn thời gian ngưng tụ…
“Không biết tự lượng sức mình!” Hầu Tam khinh thường hừ lạnh, định tiếp cận kết liễu Lạc Nam…
QUÁT…
Hỏa Phượng không chịu thua kém, một lần nữa đã xuất hiện ngăn cản bước tiến của Hầu Tam…
“Con chim ngu xuẩn! Cút đi cho ta!” Hầu Tam không e ngại chút nào, Yêu Hỏa ngưng tụ, lao vào chiến đấu…
Khác với những lần trước, hiện tại kẻ bị áp chế là Hỏa Phượng…Thân thể hỏa diễm của nó nát vụn, lại nhanh chóng hình thành nhờ Diễm Tâm Đỉnh…
“Kết thúc được rồi!” Lang Thương tủm tỉm cười, lúc này hắn đã nhìn ra Hợp Linh Chưởng là công kích mạnh nhất của tên này…
Tên Độc Giác Ưng Vương kia ngu xuẩn tự cao, thân thể mang trọng thương lại chủ quan mới bị một chưởng này đánh chết, bằng không với Linh Lực cách biệt giữa Nguyên Anh và Lục giai, dù có ba loại dung hợp thành một cũng không thể sánh bằng linh lực của hắn…
Một trảo lại nâng lên, Lang Thương nhìn Lạc Nam hài hước cười:
“Lần này ta dùng toàn lực! Xem một chưởng này của ngươi lợi hại đến cỡ nào!”
Móng vuốt nâng lên, vô tận Thổ Hệ Linh Lực nhanh chóng hội tụ, hình thành một cơn bão cát cô động đến cực điểm nằm trên trảo của Lang Thương…
“Đại Bão Cát!”
Lang Thương cười lạnh hướng Hợp Linh Chưởng đang bay đến đẩy mạnh…
ROẠT…
Đại Bão Cát như một máy xoáy khổng lồ, ngay cả không gian cũng bị xoắn thành mãnh vỡ…Đây là Thiên Cấp Hạ Phẩm Vũ Kỹ của Địa Lang nhất tộc…
Uy lực do Lục giai như Lang Thương thi triển quá khủng bố, vậy mà cắt nát toàn bộ Hợp Linh Chưởng, cuốn về phía Lạc Nam…
ÒM…
Mộc Quy xuất hiện ngăn cản, rốt cuộc thành công ngăn cản bước tiến của Đại Bão Cát, chỉ là thân thể nó lại một lần nữa tiêu tán…
Thiên Cấp vũ kỹ trong tay Lục giai sử dụng, khủng bố như vậy…
“Có chút bản lĩnh! Bất quá vẫn phải chết!” Lang Thương nhanh chóng tiếp cận, trảo sắt nhọn đã sản sằng lấy đầu Lạc Nam…
“Tốc!” Lạc Nam thi triển tốc biến thối lui…
“Nhảy nhót cũng vô ít!” Lang Thương xé nát hư không, thân hình đã xuất hiện bên cạnh Lạc Nam, hài hước chế giễu…
Tốc Biến rất khó thoát khỏi quan sát của Lục giai yêu thú, ngay cả Băng Lam Tịch trước đây cũng từng khiến Lạc Nam ăn quả đắng sau khi dùng tốc biến…
Một trảo vồ mạnh…
“Linh Quyền!” Lạc Nam gương mặt vẫn điên cuồng, biết tránh né không kịp, Hỏa Diễm cuồn cuộn nơi nắm đấm, hướng trảo kia cứng đối cứng…
ROẸT…
Linh Quyền đổ gãy, nấm tay Lạc Nam đầm đìa màu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài,…
Nếu không nhờ Bạch Ma Chiến Bào là Y Phục có khả năng phòng ngự nhất định, hắn đã bị vồ chết…
Chiến đấu trong thời gian dài, Bạch Ma Chiến Bào vẫn chưa rách nát, chỉ là bị bụi bậm bao phủ nên có phần nhếch nhác…
“Đi chết!” Hầu Tam rốt cuộc đem Hỏa Phượng đánh cho tiêu tan, xé rách hư không, xuất hiện trước mặt Lạc Nam, một chân đạp xuống đầu hắn…
“Hạ thủ lưu tình!” Hồ Ngọc Nghiên rốt cuộc không nhịn được, thân ảnh màu hồng phấn bay lượn mà đến, mở miệng nói…
“Biến đi nha đầu! Nể mặt Hồ tộc và Thiên Yêu Học Phủ tha ngươi một mạng! Đừng được nước làm tới! hai tộc chúng ta liên thủ cũng không sợ Hồ Tộc các ngươi! Cùng lắm là cá chết lưới rách!”
Lang Thương giận dữ gầm lên, vô tận linh lực vận chuyển, một cơn bão cát đem thân thể yêu kiều của Hồ Ngọc Nghiên cuốn lấy…
“Không thể! Các ngươi sao có thể lấy lớn hiếp nhỏ? Lại còn hai đánh một?” Hồ Ngọc Nghiên cắn răng, tam vỹ tung bay, linh lực điên cuồng điều động, vậy mà miễn cưỡng chèo chống bên trong bão cát…
“Cút!” Lang Thương rốt cuộc không nhịn được, vạch ra một vết nứt hư không, đem thân thể yêu kiều của Hồ Ngọc Nghiên ném vào…
Hắn đương nhiên không dám tổn thương nàng, chỉ đuổi đi mà thôi, tin tưởng Hồ tộc sẽ không vì chuyện này mà trở mặt với hắn…
Tốc…
Lạc Nam một lần nữa tốc biến tránh thoát công kích của Hầu Tam…
“Thân pháp thật quỷ dị! toàn bộ thuộc về chúng ta!” Lang Thương xuất hiện, một trảo vồ tới…
Mục tiêu là đầu Lạc Nam…
Răng rắc…
Ngạo Tiếu Mặt Nạ vỡ nát, để lộ gương mặt trẻ tuổi đang tái nhợt nhưng vẫn cuồng ngạo…
“Haha chết đi con kiến hôi!” Hầu Tam cười lên khoái chí, Hỏa Hầu Bình Thiên Quyền một lần nữa triển khai, hư ảnh Hỏa Hầu khổng lồ xuất hiện…
“Để hai ta đích thân động thủ! Ngươi nên cảm thấy tự hào!” Lang Thương cũng cười gằn một tiếng, Đại Bão Cát ngưng tụ trên móng vuốt…
Mắt thấy hai tên này muốn hạ sát thủ, gương mặt Lạc Nam trở nên điên cuồng…
“Muốn giết lão tử? cho các ngươi chôn cùng! Thậm chí toàn bộ U Nguyên chôn cùng!”
Hắn định giải bỏ phong ấn của Hệ Thống đối với Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, để khí tức của Cấm Kỵ kia dẫn dụ Thiên Đạo Chi Nhãn, đem toàn bộ U Nguyên Đại Lục đánh nát…
“Công tử không được! Thiên Đạo đã sớm nghi ngờ từ lần trước ở Lạc gia, lần này nếu nó xuất hiện sẽ lấy thế lôi đình nhất kích, công tử có chạy đằng trời cũng chết!” Kim Nhi hiểu suy nghĩ của Lạc Nam, hoảng sợ hét lớn…
“Vậy thì sao? Dù sao đã không còn đường lui nữa!” Lạc Nam trầm thấp nói…
“Vẫn còn đường lui! Chuyện này phải xem vận khí của công tử!” Kim Nhi nghiêm túc nói…
“Lại là vận khí?”
Hắn lần này đen đuổi còn chưa đủ sao?
Như sợ Lạc Nam thật sự vận dụng khí tức Cấm Kỵ, Kim Nhi lên tiếng nói luôn:
“Là lệnh bài Diễm gia, công tử hình như quên mất nó?”
Lạc Nam trừng mắt, đầu não cấp tốc đào bới, rất nhanh đã nhớ được mình từng nhặt một lệnh bài của Diễm gia Thất Trưởng Lão để lại sau khi chia tay với Hồng Liên và Điệp Tình…
“Là truyền tống trận lệnh bài sao?” Lạc Nam mừng rỡ hỏi…
“Không phải truyền tống! Mà là lệnh bài cầu cứu! Chỉ cần bóp nát nó thì chủ nhân lệnh bài sẽ cảm ứng được!” Kim Nhi lập tức giải thích…
“Chủ nhân lệnh bài? Sẽ là ai đây?” Lạc Nam gương mặt nghi hoặc…
“Bởi vậy ta mới nói cần dựa vào Vận Khí của công tử! Nếu chủ nhân lệnh bài là cường giả tuyệt thế, công tử xem như có cơ hội sống sót! Đương nhiên phải xem người đó có chịu cứu hay không!” Kim Nhi cũng tràn đầy lo lắng công tử nhà mình xảy ra chuyện…
“Kệ con mịa nó! Liều!”
Mọi chuyện nói thì dài nhưng diễn ra rất nhanh, công kích của hai tên Lục giai ngày một ngưng tụ…
Một lệnh bài cổ xưa xuất hiện trên tay Lạc Nam, bên trên hiển hiện một chữ “Diễm”, không chút chần chờ lập tức đem nó bóp nát…
“Chết đi con kiến hôi!” Hai tên Hầu Tam và Lang Thương cười dữ tợn, cảm giác chính tay giết một thiên tài bậc nhất của nhân loại khiến chúng nó khoái chí vô cùng…
Mắt thấy hai loại công kích dữ tợn mà đến…Lạc Nam mở to con mắt ngẩng cao đầu, dù có chết hắn cũng phải hào hùng mà chết…
Dị biến nảy sinh…
ẦM
Một tiếng nổ vang kinh thiên động địa vang vọng không trung, lỗ tai Lạc Nam tê dại…
Không gian cấp tốc vỡ vụn…
Vô tận hỏa diễm màu Hoàng Kim phẳng phất theo hư không vô tận cuốn mạnh mà ra…
Lạc Nam vội vả tỏa ra Tử Tâm Phần Không Viêm bao trùm toàn bộ cơ thể, bảo vệ hắ n trước loại hỏa diễm khủng bố màu Hoàng Kim kia mang lại, gương mặt mang theo vẻ mong chờ…
Hỏa diễm màu vàng này bá đạo không cách nào để hình dung, thậm chí hai loại công kích khủng bố đang tiến đến cũng bị nó thiêu trụi trong gang tấc…trước khi kịp đụng đến sợi tóc của Lạc Nam…
ĐÙNG…
Tựa hồ sao băng vừa hàng thế, một thân ảnh diễm tuyệt thiên hạ từ hư không đạp mạnh mà ra…
Cùng lúc đó, âm thanh lãnh ngạo mang theo sát khí kinh hồn, đột ngột vang vọng trong thiên địa:
“Kẻ nào khi dễ nữ nhi nhà ta? Ngươi muốn chết như thế nào?”
…