Lạc Nam không biết mấy thằng đệ của mình đang bị Quỷ Đỏ đánh cho thừa sống thiếu chết, phải nhờ đến “bạn cũ” heo mập trợ giúp đào tẩu.
Hắn lúc này đang cùng mỹ nhân hướng về Ngạo Lôi Tháp buông lời hù dọa:
“Không mở ra cửa tầng chín, cẩn thận ta chém ngươi!”
Nói xong, nâng lên Lạc Hồng Kiếm trong tay, hướng về đại môn liên thông với tầng chín làm hành động trảm xuống.
ẦM!
Kiếm Vực bạo phát mà ra, Lạc Hồng Kiếm ngâm vang dữ dội như buông lười uy thế, khí thế của Binh Nhân Tộc đem ra hù dọa.
Kiều Tố Tố ở bên cạnh nhìn lấy một màn này, cảm nhận được Ngạo Lôi Tháp đang run lên vì sợ hãi, môi tím mê người hé mở, không nghĩ đến Tiểu Hồng Nhi ngày thường khả ái đáng yêu lại có lúc uy phong như vậy.
Rốt cuộc, Ngạo Lôi Tháp không chịu nổi “dâm uy” của Lạc Nam và Lạc Hồng Kiếm, cửa đại môn tầng chín kêu lên răng rắc một tiếng, chậm rãi mở ra.
“Nàng thấy thế nào?” Lạc Nam đắc ý nhìn lấy Kiều Tố Tố.
Đại tỷ của Bồng Lai Ngũ Tiên trề môi, trợn trắng mắt nói: “Lạc Hồng Kiếm rất lợi hại!”
Ý nói đều là công lao của Tiểu Hồng Nhi, ngươi đừng có mà đắc ý.
Lạc Nam cười cười, bước lên phía trước Kiều Tố Tố, tiến vào tầng chín.
Kiều Tố Tố nhìn lưng của hắn, âm thầm cảm động…
Nam nhân này sợ nàng gặp nguy hiểm nên mới chủ động tiến lên dò đường thay nàng.
Đập vào mắt của Lạc Nam là một gian đại điện nguy nga rộng lớn nằm ở tầng chín của Ngạo Lôi Tháp.
Nhìn thoáng qua có thể thấy vô cùng trống trải, nhưng ở trung tâm của đại điện có những thú hút lấy ánh mắt Lạc Nam.
Một pho tượng nữ nhân không quá lớn, chỉ có kích thước như một người bình thường, nhưng lại vô cùng sống động và tinh xảo chẳng kém gì người thật.
Chỉ thấy nàng này thân khoác Lôi Giáp, một tay cầm Lôi Tháp, một tay cầm Lôi Kiếm, khí thế hiên ngang, anh tư bừng bừng, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân lại chứa đầy sát khí, giữa vầng trán có một ấn ký hình tia sét, Đế Uy mênh mông cuồn cuộn…
“Lôi Tháp này chính là Ngạo Lôi Tháp!” Lạc Nam nhìn vào Lôi Tháp trên tay của pho tượng, nhận ra đây là trạng thái thu nhỏ vô số lần của Ngạo Lôi Tháp mà hắn và Kiều Tố Tố đang tiến vào.
Bên dưới chân pho tượng có điêu khắc bốn chữ lớn: “Ngạo Lôi Thiên Đế!”
“Ồ? Thì ra Ngạo Lôi Thiên Đế là nữ nhân…” Kiều Tố Tố hơi bất ngờ nói.
“Không sai…” Lạc Nam gật gù, lại đưa mắt nhìn sang bên cạnh pho tượng.
Ở tại nơi đó, một con thú nhỏ xíu đang nằm ngủ say, toàn thân nó ẩn chứa Lôi Thuộc Tính tinh khiết với số lượng khổng lồ…
Nhưng điểm đặc biệt ở chỗ những tia Lôi Thuộc Tính từ thân thể con thú nhỏ này lại trong suốt như thủy tinh, giống như cùng Không Gian hòa làm một thể vậy.
“Thật đáng yêu…” Kiều Tố Tố hai mắt sáng lên.
Con thú này có hình dạng như cún con, trên thân còn có một đôi cánh nhỏ, béo mập xinh xắn, quả thật là khắc tinh có thể khiến bất kỳ nữ nhân nào cũng phải mềm lòng.
“Đừng để bản thể đáng yêu của nó đánh lừa!” Lạc Nam cười nói:
“Liệt Không Lang Lôi, có khả năng xuyên toa không gian, bỏ qua khoảng cách để tập kích mục tiêu trong phạm vi nhất định, vô cùng hung mãnh!”
“Lợi hại vậy sao?” Kiều Tố Tố hơi kinh ngạc.
Lạc Nam gật đầu giải thích: “Liệt Không Lang Lôi chính là Dị Lôi của Ngạo Lôi Thiên Đế khi còn sống sử dụng!”
“Ở trận chiến cuối cùng biết mình khó thể sống nổi, Ngạo Lôi Thiên Đế đã chủ động đem Liệt Không Lang Lôi phóng thích khỏi cơ thể để nó tự do bỏ trốn!”
“Với khả năng xuyên toa không gian, cộng thêm Ngạo Lôi Thiên Đế cầm chân kẻ địch, khả năng Liệt Không Lang Lôi trốn chạy thành công là cực kỳ cao!”
“Nhưng nó vô cùng trung thành với chủ, chẳng những không bỏ chạy…còn tiến vào Ngạo Lôi Tháp, phong bế tiềm thức lâm vào trạng thái ngủ say, thủ cạnh pho tượng của chủ nhân, chờ đợi truyền nhân xuất hiện!”
“Làm sao để thức tỉnh nó?” Kiều Tố Tố ánh mắt đầy nhu hòa nhìn lấy Liệt Không Lang Lôi, có cảm tình rất lớn đối với Dị Lôi trung thành và nghĩa khí này.
“Thành công trở thành truyền nhân của Ngạo Lôi Thiên Đế, nó tự khắc sẽ thức tỉnh!” Lạc Nam nhìn Kiều Tố Tố nói:
“Nàng đem máu nhỏ vào ấn ký hình sấm sét giữa trán Ngạo Lôi Thiên Đế, tiếp nhận truyền thừa đi!”
Sở dĩ ở tầng thứ chín chỉ cho phép một người được sống sót tiến vào, đó là sợ có kẻ khác nhân lúc một người đang tiếp nhận truyền thừa ra tay cướp mất Liệt Không Lang Lôi.
Hoặc ác độc hơn là động thủ sát hại người đang nhận truyền thừa.
Bất quá, Ngạo Lôi Tháp nó có linh tính, biết Lạc Nam và Kiều Tố Tố là người một nhà, lại thêm bị Lạc Hồng Kiếm uy hiếp dọa sợ, nên mới yên lòng phá vỡ quy tắc.
Bằng không cho dù bị Lạc Hồng Kiếm uy hiếp, với sự trung thành của Ngạo Lôi Tháp đối với Ngạo Lôi Thiên Đế, chỉ sợ nó sẽ tự bạo đồng quy vu tận cùng Lạc Nam.
“Ngươi để cho ta nhận truyền thừa?” Kiều Tố Tố cắn cắn cánh môi.
Nàng có thể tiến đến nơi này, tất cả công lao đều là của Lạc Nam…
“Ngốc!” Lạc Nam bật cười, tán dương nói:
“Nàng có thể bằng vào chính sức mình leo đến tầng tám của Ngạo Lôi Tháp, đã chứng minh đủ tư cách nhận Truyền Thừa!”
“Ở tầng tám nếu không phải Dịch Thập Cửu đê tiện cùng liên thủ với Lôi Long lấy hai đánh một, ta tin tưởng nàng sẽ không thua bất kỳ ai trong số bọn hắn!”
Kiều Tố Tố hiếm thấy nở nụ cười rạng rỡ, cố gắng của mình được Lạc Nam công nhận làm nàng tự hào hơn cả có thể leo lên hạng cao trên Thiếu Đế Bảng.
“Thời gian không có nhiều!” Lạc Nam động viên nói: “Ta sẽ canh chừng cho nàng!”
“Ngươi thu Liệt Không Lang Lôi đi!” Kiều Tố Tố đề nghị nói: “Ta biết ngươi cần Dị Thuộc Tính càng nhiều càng tốt!”
Lạc Nam lắc đầu: “Liệt Không Lang Lôi chỉ muốn cống hiến cho truyền nhân của Ngạo Lôi Thiên Đế, ta không nỡ phá đi lý tưởng của một Dị Lôi trung thành như nó!”
Kiều Tố Tố nghe vậy càng thêm cảm phục, nàng do dự một hồi, đôi bàn tay trắng như phấn siết lấy nhau, gò má dần dần ửng đỏ…
Nàng liếc mắt nhìn lấy Lạc Nam, lồng ngực phập phồng, hít sâu một hơi để lấy bình tĩnh, thổ khí như lan nói:
“Vậy…ta biết ngươi có cách để hai người cùng sở hữu Dị Lôi, chúng ta có thể làm như vậy…”
Lạc Nam hô hấp nặng nề thêm một chút, nhìn thật kỹ Kiều Tố Tố: “Nàng biết mình vừa nói gì không thế?”
Kiều Tố Tố kiên quyết gật đầu, đôi mắt đẹp can đảm nhìn thẳng mắt hắn, giọng điệu mềm mại:
“Là ta cam tâm tình nguyện…”
“Vì để cùng ta luyện hóa Dị Lôi sao?” Lạc Nam hỏi thật…
Nếu chỉ vì như vậy, hắn sẽ không cùng nàng tiến xa hơn.
“Là vì ngươi!” Kiều Tố Tố kéo tay hắn đặt lên ngực trái của mình, để hắn cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch, nàng mím môi thủ thỉ: “Là vì nơi này mách bảo…”
Lạc Nam mừng như điên, kéo tay ôm lấy vòng eo săn chắc của nàng vào trong lòng, cúi đầu hôn chụt vào gò má anh đào của nàng, cười lớn nói:
“Vậy nàng nhanh nhận lấy truyền thừa, đừng để ta đợi quá lâu!”
“Hừ!” Kiều Tố Tố xấu hổ gắt giọng, lấy tay đem hắn đẩy ra.
Lạc Nam toàn thân lâng lâng, chậm rãi bước khỏi tầng chín.
Kiều Tố Tố nhìn theo bóng lưng của hắn, sắc mặt ngày càng đỏ lên, trái tim đập nhanh khiến nàng muốn nghẹt thở.
Nàng không dám tin tưởng sẽ có ngày mình biểu hiện như vậy…
Vốn là nữ nhân ngoài lạnh trong nóng, mặc dù sau tất cả những chuyện trải qua, từ Bồng Lai Tiên Đảo cho đến Làng Nhất Thế, sau tất cả những gì hắn làm cho nàng, cùng nhau trải qua các trận chiến với những kẻ thù từ yếu đến mạnh, nàng đã sớm có hình bóng của nam nhân đó ở trong lòng…
Nhưng ở trước mặt hắn, Kiều Tố Tố luôn cố gắng biểu hiện lạnh nhạt và bình tĩnh, chưa từng có chút gì đó vượt khỏi giới hạn.
Nào ngờ chỉ sau một lần có cơ hội đi riêng cùng hắn, nàng lại lớn mật đến như vậy…
Có lẽ thực lực và cách sống của hắn thật sự chạm đến lòng nàng…
“Thôi kệ, ngay cả các vị đảo chủ cũng rơi vào cạm bẫy của hắn, ta cũng không cảm thấy mất mặt…” Động viên tinh thần cho mình một câu, Kiều Tố Tố hít sâu vài hơi để lấy lại bình tĩnh.
Kiều Tố Tố vốn là trẻ mồ côi được Độc Cô Ngạo Tuyết mang về Bồng Lai Tiên Đảo…
Từ nhỏ đến lớn, nàng đã xem Tam Đảo Chủ như thần tượng của mình, vừa như tỷ lại vừa như mẫu…
Có thể cùng Độc Cô Ngạo Tuyết lấy cùng một nam nhân, đối với nàng cũng là kết cục viên mãn.
Nàng chậm rãi bước đến bên cạnh pho tượng Ngạo Lôi Nữ Đế, kính cẩn hành lễ bái sư…
Đầu ngón tay trích máu, nhỏ vào ấn ký hình tia sét giữa trán pho tượng.
ẦM!
Trong khoảnh khắc, đại môn tầng chín triệt để đóng lại, vô tận Lôi Đình hàng lâm mà xuống, đem Kiều Tố Tố bao phủ vào trung tâm.
Ở phía bên cạnh, Liệt Không Lang Lôi chậm rãi mở ra ánh mắt đã khép lại vô số tháng năm…
…
“Kim Nhi, ta cùng Tố Tố song tu liệu có bị rình thấy không?” Lạc Nam vội vàng hỏi thăm.
Đây là chuyện hệ trọng a, nếu cần thiết thậm chí hắn không ngại dùng đến Thiên Cơ Bảng.
“Trận Pháp Lưu Ảnh trên Sinh Mệnh Bài chỉ hoạt động khi phát sinh chiến đấu, hiện tại công tử và Kiều Tố Tố không chiến đấu, Màn Ảnh sẽ không rảnh chiếu đến hai người, yên tâm đi!” Kim Nhi trợn trắng mắt nói.
“Ta không lo Màn Ảnh bên ngoài!” Lạc Nam thành thật nói: “Ta lo đám lão quái của Cổ Việt Tộc đang âm thầm giám sát Tiên Ma Mộ Địa ấy!”
“Công tử có thể vào Linh Giới Châu!” Kim Nhi bĩu môi khinh bỉ.
“Linh Giới Châu thật sự có thể qua mặt những cường giả đỉnh cấp sao?” Lạc Nam vẫn chưa an lòng.
“Tầm cỡ nhân vật như Cổ Việt Tộc Trưởng nếu muốn vẫn có thể cường ngạnh thăm dò Linh Giới Châu bằng số ít thủ đoạn đặc biệt!” Kim Nhi đáp:
“Nhưng nếu hắn làm như vậy, Châu Nhi sẽ lập tức báo cáo cho công tử là có người đang cưỡng ép thăm dò, để ngươi kịp thời ứng phó!”
Lạc Nam gật gù, nói vậy hắn tạm thời yên tâm.
Hơn nữa, với đẳng cấp và khí độ của nhân vật như Cổ Việt Tộc Trưởng, chắc hẳn sẽ không làm ra những chuyện như vậy.
Lạc Nam chỉ lo xa mà thôi…
Cùng lắm xin phép hắn trước một tiếng là được…
…
Bên ngoài đại điện…
Khi mà hầu hết cường giả đều đang chấn kinh trước thực lực của Quỷ Đỏ, thì sự xuất hiện của Hắc Trư lại như một ngồi nổ…
“Là nó?” Tại hàng ngũ của Thiên Đình, sắc mặt Thiên Đế âm trầm như muốn rỉ máu.
“Vô liêm sĩ!” Chân Long Trưởng Lão nhịn không được gầm lên: “Con hàng này thức tỉnh từ khi nào?”
“Hừ!” Mộng Thải Vân hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi.
Nàng vĩnh viễn không quên được tình cảnh trong quá khứ, con lợn thối tha này tìm đến Thiên Địa Hội, muốn giao dịch lấy quần lót của nàng một cách đường đường chính chính với lý do Thiên Địa Hội chấp nhận mọi cuộc làm ăn khi được giá.
Kết quả nó bị một vị Trưởng Lão cao tầng của Thiên Địa Hội đánh bay.
Nào ngờ ý đồ trao đổi không thành, nó chuyển sang trộm…
Mộng Thải Vân chẳng muốn phiền phức quấn lấy, đành tương kế tựu kế, lấy quần lót của hầu gái Mộng Gia đánh tráo, giả vờ bày ra sơ hở để nó trộm thành công, từ đó nàng mới có thể yên ổn tu luyện.
Con heo không biết xấu hổ này chẳng hay biết mình bị lừa, còn vài lần dương dương đắc ý xuất hiện trước mặt nàng, làm Mộng Thải Vân muốn đem nó thiến cho bỏ tức.
Phượng Nghi Nữ Đế cùng Thiên Hồ Nữ Đế hai mắt bùng nổ sát khí nhìn chằm chằm con heo, hiển nhiên cũng từng có giai đoạn phiền não vì con hàng khốn kiếp này.
Cách các nàng không xa, Thường Nga Nữ Đế cùng Lăng Ba Nữ Đế gương mặt càng lạnh lẽo thêm vài phần…
“Là con heo chết bằm kia, lần trước bị Manh Manh và đại tỷ dọa chạy, mãi tận lúc này mới xuất hiện?” Đình Manh Manh trừng mắt nhìn.
Khó có thể tin được con heo này đã vậy còn quá lợi hại, tiến bộ thần tốc, ngay cả Quỷ Đỏ cũng bị nó làm cho kinh tởm.
Côn Lôn Nữ Hoàng cùng Thục Phi chúng nữ hai mặt nhìn nhau, chưa rõ vì sao từ lúc con heo xuất hiện, bầu không khí bên trong đại điện lại lạnh xuống như thế.
Con Heo này rốt cuộc từng đắc tội bao nhiêu nhân vật? nó có thân phận gì?
Quả thật là kẻ địch của toàn trường a…
“Tộc trưởng muốn làm gì? Sao để nó ở trong Mộ Địa?” Ngô Đế ánh mắt cổ quái nhìn sang Bụt, truyền âm hỏi.
“Haha!” Bụt vuốt râu, cười chảy nước mắt:
“Có nó gia nhập, Thiếu Đế Chi Chiến chắc chắn sẽ không tẻ nhạt!”