Chương 1286: Tu luyện Thần Thông

Tu luyện Thần Thông

Bên trong nhà gỗ nhỏ, Hoàng Y Thiền đang khoanh chân ngồi xếp bằng, hai mắt khép hờ, lông mi nhẹ nhàng rung động, hàng ngàn khối Nguyên Thạch đặt ở bốn phía xung quanh.

Hoàng Y Thiền miệng niệm khẩu quyết Quang Minh Tịch Tà Công, vô tận Quang Minh Lực trong cơ thể vận chuyển, một cái vầng sáng ngũ sắc hiện lên trên đỉnh đầu nàng tô điểm cho dung nhan quyến rũ, như một lỗ đen không đáy điên cuồng hấp thụ Nguyên Khí do đám Nguyên Thạch tỏa ra, tập trung tu luyện.

Quang Minh Tịch Tà Công là một môn Đế Cấp Cực Phẩm Công Pháp do Hoàng Y Thiền đổi được từ Bảo Khố Phần Thưởng của Thiếu Đế Chi Chiến.

Hoàng Y Thiền cảm thấy đây là công pháp khá thích hợp với mình, người tu luyện Quang Minh Tịch Tà Công trong cơ thể sẽ hình thành một loại lực lượng được xưng là Tịch Tà Quang Lực, có tác dụng kháng cự và khắc chế đối các loại công kích tà dị khó lường như Hồn, Ma, Độc, Âm Lực…

Tịch Tà Quang Lực có tất cả chín tầng sức mạnh tương ứng với chín loại màu sắc, nhưng Hoàng Y Thiền chỉ mới tu luyện Quang Minh Tịch Tà Công trong thời gian ngắn nên nàng chỉ mới tạo ra Tịch Tà Quang Lực năm màu mà thôi.

Sở hữu mái tóc vàng óng ngắn ngang vai, đường cong thân thể nóng bỏng, dung nhan tỏa nắng đầy quyến rũ, tính cách lại lớn mật phóng khoáng…nhưng vầng sáng Tịch Tà Quang Lực treo trên đỉnh đầu nàng lại thánh khiết như tiên không nhiễm bụi trần, đã tạo thành một loại đối lập kích thích thị giác.

Vì mãi tập trung vào tu luyện, Hoàng Y Thiền không hay biết có một bàn tay vô hình lẻn vào phòng gỗ của nàng, cũng không hề hay biết Nhẫn Trữ Vật trên tay hơi lóe lên một chút, một khối Nguyên Thạch vô thanh vô tức bị kéo ra, tan biến vào không gian biến mất dạng.

Bàn tay vô hình lần đầu tiên đắc thủ, lại tiếp tục vô thanh vô tức xuyên thấu qua lớp y phục trên cơ thể nàng, nắm ngay sợi dây lụa thắt phía sau áo yếm màu trắng, nhẹ nhàng kéo ra.

“Kẻ nào?”

Hoàng Y Thiền mở to đôi mắt, sắc mặt biến sắc quát lạnh, Thần Thức cuồn cuộn tiến ra, Tịch Tà Quang Lực phối hợp Phân Lực Huyền Quang bao trùm toàn bộ phòng nhỏ, ngay cả một con ruồi cũng đừng mong đào thoát.

Nhưng hồi lâu sau, Hoàng Y Thiền phẫn nộ đến cực điểm, bởi vì nàng không phát hiện được bất kỳ manh mối hay động tĩnh nào.

Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Hoàng Y Thiền không còn tâm trạng tu luyện, thắt lại dây áo yếm, trong mắt xuất hiện vẻ nghi ngờ.

Làng Nhất Thế là Pháp Bảo Kiến Trúc của Lạc Nam, mỗi một động tĩnh bên trong này dù là nhỏ nhất hắn cũng sẽ cảm ứng được, làm sao lại để kẻ gian tiến vào?

“Không lẽ thực lực của kẻ gian vượt xa hắn?” Hoàng Y Thiền cảm thấy không thể xem thường, phi tốc tiến ra bên ngoài.

Một gian phòng khác, Vân Tu Hoa hai mắt khép hờ, đôi tay như ngọc kết ấn pháp quyết của Âm Dương Thánh Điển, sau lưng xuất hiện một đồ án hình tròn với đôi Âm Dương Song Ngư đang giao thoa uốn lượn.

Âm Đế Lực và Dương Đế Lực hấp thụ cuồn cuộn Nguyên Khí, gia tăng sức mạnh và độ tinh khiết của chúng.

Bởi vì sở hữu Âm Dương Thánh Thể và Công Pháp thích hợp, Vân Tu Hoa là một trong những nữ nhân có căn cơ vững chắc nhất của Làng Nhất Thế, chiến lực cũng xếp hàng đầu khi đã đột phá Tiên Đế.

Vân Tu Hoa quyết tâm phải cố gắng nâng cao tu vi để còn trợ giúp phu quân chuyển hóa Tôn Lực thành Đế Lực.

Bất quá ngay lúc này, Nhẫn Trữ Vật trên ngón tay của nàng hơi rung động một chút…

“Hả?” Vân Tu Hoa nghi hoặc mở mắt, nâng ngón tay đeo Nhẫn lên.

Ý niệm tiến vào trong Nhẫn, Vân Tu Hoa kiểm kê tài sản một phen, sau đó sắc mặt cấp tốc đỏ bừng.

“Kẻ nào?” Nàng yêu kiều quát lên một tiếng giận dữ.

Bởi vì chẳng biết từ bao giờ, bộ bikini mà nàng yêu thích nhất đã không cánh mà bay.

Không chút do dự, Âm Dương Đồ Án sau lưng vận chuyển kịch liệt, một đôi Âm Dương Cốt Trảo mọc ra từ mười ngón tay, Vân Tu Hoa sát khí đằng đằng đá cửa phòng lao vọt mà ra.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…

Theo sau Vân Tu Hoa, lần lượt từng cái cửa phòng bị đá vỡ, các thân ảnh yêu kiều như hoa như ngọc đồng loạt bay ra.

Địa Ngọc Huyền, Thiên Vô Ảnh, Ỷ Vân…chúng nữ oanh oanh yến yến từ nơi bế quan xuất trận, sắc mặt cả đám đỏ bừng, biểu hiện vừa thẹn vừa vội.

“Tu Hoa, vì sao tỷ tức giận như vậy?” Thiên Vô Ảnh nhìn Vân Tu Hoa hỏi.

“Có kẻ trộm mất của ta một món đồ!” Vân Tu Hoa nghiến răng nghiến lợi đáp.

“Các tỷ muội cũng vậy sao?” Ỷ Vân nhìn lấy chúng nữ hỏi.

“Không sai!” Chúng nữ lửa giận bừng bừng nói.

“Bị trộm cái gì nha?” Địa Ngọc Huyền ánh mắt lóe lên hỏi.

“Ta…ta bị trộm một kiện Pháp Bảo!” Vân Tu Hoa trong mắt lướt qua vẻ lúng túng, ra sức trấn định nói.

“Ta bị trộm một môn Vũ Kỹ!” Thiên Vô Ảnh ánh mắt né tránh nói.

“Chúng ta cũng bị trộm Tiên Thạch mà thôi!” Mấy nữ còn lại vài miệng một lời ứng tiếng.

Trong lòng các nàng hỗn loạn đến cực điểm, thầm nghĩ không thể để người khác biết mình bị trộm đồ tư mật, bằng không phải giấu mặt đi đâu? Nhất là nam nhân của các nàng…tuyệt đối phải tìm ra hung thủ trước khi hắn phát hiện.

“Hừ!”

Cùng lúc đó, ba tiếng quát yêu kiều đồng loạt vang lên, chỉ thấy Đạm Đài Uyển, Mộ Sắc Vy cùng Hồn Mỹ Hoa phẫn nộ bay lên bầu trời, Hồn Lực điên cuồng tỏa ra bốn phương tám hướng, phẫn nộ quát lạnh:

“Tặc tử phương nào ý đồ bất chính?”

Bởi vì các nàng đều là Hồn Tu, khả năng cảm nhận cực kỳ mẫn cảm, Hồn Lực cường đại cảm giác nhạy bén, tên tặc nhân kia muốn trộm đồ vật bên trong Nhẫn Trữ Vật của các nàng, lập tức đã bị phát hiện đánh lùi nên chưa bị trộm mất thứ gì.

Bất quá mặc dù như vậy, các nàng cũng không thể để tặc nhân hoành hành bên trong Làng.

Chúng nữ tụ hợp cùng nhau, ra sức truy lùng càn quét mọi ngõ ngách bên trong Làng.

Hồn Mỹ Hoa càng là phóng thích hàng vạn nhánh cây con Độc Hồn Mỹ Hoa Đằng giám sát, một con côn trùng cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của nàng.

Nhưng chẳng biết vì sao, cả đám lại hình thành một loại ăn ý không báo cho Lạc Nam biết chuyện.

Từng ngày trôi qua, chúng nữ càng tìm càng kinh hãi.

Bởi vì thủ đoạn của tên trộm thật sự quá cao minh, đi vô tung đến vô ảnh, thậm chí khả năng ăn trộm của hắn cũng đã tiến bộ theo thời gian.

Lúc đầu, chúng nữ vẫn còn cảm giác được Nhẫn Trữ Vật của mình rung động mỗi khi bị trộm, nhưng vài ngày sau đó…Nhẫn Trữ Vật của các nàng chính thức bất động trước thủ đoạn của tặc nhân, chỉ khi nào chúng nữ cố ý dùng Ý Niệm quan sát bên trong Nhẫn mới phát hiện đồ vật riêng tư đang không ngừng biến mất.

Thậm chí đến lượt những nữ nhân Hồn Tu bén nhạy cũng chẳng thể nào tránh thoát độc thủ…

Đầu tiên là người chưa đột phá Hồn Đế như Đạm Đài Uyển bị trộm, sau đó đến lượt cả Hồn Đế là Hồn Mỹ Hoa và Mộ Sắc Vy cũng không thoát khỏi số phận.

Cảm giác gấp gáp đè nén, lửa giận trong lòng chúng nữ càng gia tăng.

Nghĩ đến nếu tên trộm kia là một nam nhân, đồ tư mật như áo yếm và quần lót của các nàng rơi vào tay hắn, chúng nữ chỉ cảm thấy một tầng da gà nổi lên, kinh tởm lan tràn không chịu đựng nổi.

“Đụng đến lão nương? Muốn chết!”

Trong lúc bầu không khí đang ngưng trọng, một tiếng gầm thét phẫn nộ mang theo lửa giận ngập trời vang lên.

ĐÙNG!

Chỉ nghe được một quyền đấm ra, hư không lan tràn ngàn dặm như mạn nhện, toàn bộ Làng Nhất Thế lắc lư như gà bay chó chạy.

Chúng nữ hai mặt nhìn nhau, bị thực lực của Võ Tam Nương làm cho kinh hãi, càng là khiếp sợ tên tặc nhân kia ngay cả nàng cũng dám động rồi.

RĂNG RẮC…

Không gian nổ tung, Võ Tam Nương đạp thiên mà đứng, tóc dài không gió tự bay, một mặt hung thần ác sát.

Từ trong cơ thể nàng, hai luồng Lĩnh Vực bá đạo nghiền ép mà ra, lấy tốc độ chóng mặt bao trùm toàn bộ Làng Nhất Thế.

Quyền Vực!

Chiến Vực!

Hai loại Vực nổi danh của Võ Đế.

Ngày Võ Tam Nương luyện hóa toàn bộ Huyết Mạch, linh hồn của nàng đã lạc vào một ảo cảnh chiến trường do Võ Đế dùng để rèn luyện truyền nhân tạo ra.

Võ Tam Nương ở bên trong đó chiến đấu xuyên suốt trăm năm không ngừng nghĩ, đối với Chiến Vực càng là chấp chưởng một cách lô hỏa thuần thanh.

“Tốt quá rồi, có Tam Nương tỷ tỷ dùng Vực, tên trộm chắc chắn bị tóm gọn!”

Chúng nữ trong lòng vui vẻ…

Bởi vì Độc Cô Ngạo Tuyết và Âu Dương Thương Lan đều đang ở trong Linh Giới Châu, chúng nữ bên ngoài không có ai dùng Vực, vì thế không thể dùng Vực bắt trộm.

Võ Tam Nương một lần xuất động hai loại Lĩnh Vực thật sự là niềm vui ngoài ý muốn.

Bởi vì ai cũng biết rằng, ở bên trong Vực, người tạo ra Vực có quyền uy tuyệt đối, cảm nhận được mọi động tĩnh dù là gió thổi hay cỏ lay.

Quyền Vực và Chiến Vực bạo phát, không tin không tìm được trộm.

“Thấy ngươi rồi…”

Quả nhiên, Võ Tam Nương cười lạnh một tiếng, sau đó vô cùng thô bạo đạp vỡ không gian để lấy đà, thân thể như một quả đạn pháo oanh tạc mà xuống.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Hai luồng Lĩnh Vực sát phạt, nặng nề, ầm vang như núi phong tỏa không gian, đem một thân ảnh thần bí phong tỏa chặt chẽ.

Vừa rồi nàng cảm giác được có lực lượng Linh Hồn ngưng tụ thành một cánh tay đang dao động, chỉ cần phong tỏa ở vị trí đó, chắc chắn bắt được tên khốn kia.

Thấy Võ Tam Nương bắt được vị trí của hung thủ, chúng nữ vui vẻ như hoa, nhao nhao đuổi theo phía sau nàng, muốn đem tên kia nghiền thành vạn mảnh.

Đáng tiếc…mọi thứ một lần nữa không theo ý muốn của các nàng.

Như hư không tiêu thất, một thân ảnh biến mất ngay tại chỗ trước khi Võ Tam Nương và chúng nữ kịp thời lao đến.

“Người đâu?”

Vừa mới đuổi đến, nhìn thấy vị trí không gian bị hai cái Lĩnh Vực kiên cố phong tỏa, nhưng bên trong chẳng có một bóng người, sắc mặt chúng nữ một lần nữa trở nên cực kỳ khó coi.

“Hừ, ta biết thủ phạm là ai…” Võ Tam Nương yêu kiều hừ một tiếng, gò má đỏ lên.

Trong Linh Giới Châu.

“Phù…may quá…” Lạc Nam thở hổn hển xuất hiện, vuốt vuốt lòng ngực ngăn cản nhịp tim đang đập nhanh của mình.

Võ Tam Nương thật sự lợi hại ngoài ý muốn của hắn.

Chiến Vực và Quyền Vực mà nàng sử dụng đã đạt đến tầng thứ ba, vô cùng kinh khủng.

Ngay cả hắn xém chút nữa cũng đã lật thuyền trong mương, bị nàng bắt tại trận rồi.

Ra vẻ tập trung tu luyện khoanh chân nhắm mắt, Lạc Nam trong lòng đưa ra đúc kết.

“Tuyệt Thế Thần Thông – Hiểm Thâu Bí Thủ quả nhiên không dễ để thành thạo…”

“Lúc đầu chỉ có thể trộm được của mấy nữ chưa thành Đế…”

“Sau nhiều lần luyện tập, ta đã có thể cướp được cả đồ vật của nhân vật có cảm giác cao như Hồn Đế, nhưng đối với người đang thi triển Vực vẫn chưa thể thành công…ta cần tiếp tục tu luyện nếu muốn trộm bên trong Vực!”

“Vật phẩm muốn trộm phải là đồ vật không nằm trên người mục tiêu, bằng không sẽ ngay lập tức bị đối phương phát hiện!”

Lạc Nam thầm nghĩ cũng phải thôi, chẳng hạn như Vũ Khí đối thủ đang cầm trên tay, y phục đối thủ đang khoác trên người.

Ngươi trộm đi, vũ khí và y phục lập tức biến mất, đối thủ không phát giác mới là chuyện lạ a…

Chỗ lợi hại nhất của Hiểm Thâu Bí Thủ chính là khả năng xuyên thấu vạn vật của nó một cách bí hiểm, Nhẫn Trữ Vật của mỗi người đều có Cấm Chế ngăn cách, trừ khi chủ nhân chết đi thì Cấm Chế này mới biến mất.

Nhưng Hiểm Thâu Bí Thủ có thể xuyên qua cả Cấm Chế này mà chủ nhân của Nhẫn Trữ Vật không thể phát hiện.

Thậm chí, mỗi căn phòng gỗ của Làng Nhất Thế đều có Tiểu Trận Pháp bảo vệ, người ngoài không thể xâm nhập nếu không tiến vào từ cửa chính.

Nhưng Hiểm Thâu Bí Thủ cũng vô cùng dễ dàng xuyên qua Trận Pháp và trộm đồ bên trong.

Một điều nữa, Hiểm Thâu Bí Thủ có thể phong tỏa cả linh trí của vật bị trộm và trở nên vô hình xuyên vào không gian, để nó không thể ra hiệu hay thông báo với chủ nhân của mình.

Đây chính là sự khủng bố của Tuyệt Thế Thần Thông.

ẦM ẦM ẦM ẦM…

Đúng lúc này, toàn bộ Cung Đình Thụ đột ngột chấn động, chân mày của Lạc Nam nhảy lên, hai mắt nhắm chặt ngồi trong Cung Điện, ra vẻ tập trung bế quan.

Từng luồng hương thơm kéo đến, lấy Võ Tam Nương cầm đầu…chúng nữ lửa giận đùng đùng xoắn tay áo, một bộ hưng sư vấn tội.

Lạc Nam giả ngu giật mình, mở ra hai mắt nói:

“Ồ? Các nàng làm sao đều đến đây? Nhớ phu quân sao? hắc hắc!”

Chúng nữ như cười như không nhìn lấy hắn, từng đôi mắt thiêu đốt hỏa diễm như núi lửa phun trào.

“Khanh khách, Tiểu Nam a Tiểu Nam…nữ nhân của ngươi bị trộm sạch đồ tư mật, ngươi còn ở đây tu luyện?” Võ Tam Nương khoanh tay trước ngực, đôi hai gò núi o ép vô cùng lợi hại, nhếch miệng nhìn lấy hắn.

“Cái gì? Trộm đồ riêng tư? kẻ nào lớn mật như vậy?” Lạc Nam nghe xong nhảy dựng lên, một mặt phẫn nộ bừng bừng nói:

“Đã bắt được hung thủ hay chư? Ta muốn đem hắn nghiền thành trăm mảnh!”

Chúng nữ một mặt khinh bỉ, Mộ Sắc Vy vuốt nhẹ mái tóc thản nhiên nói:

“Vẫn chưa bắt được hung thủ, nhưng các tỷ muội đang vô cùng tức giận, ta muốn dùng thuật Nguyền Rủa bắt hắn trả giá đắt!”

“Không được a…” Lạc Nam lắc đầu kịch liệt, một mặt lo lắng nói:

“Thuật Nguyền Rủa trả giá quá lớn, ta không cho phép nàng tổn hại chính mình!”

“Vậy ngươi tìm hung hủ nha!” Chúng nữ trừng mắt nhìn.

“Cái này…” Lạc Nam trong lòng hơi động, vỗ vỗ ngực nói: “Cứ giao cho ta, tuyệt đối sẽ đem thủ phạm tiêu diệt, đem đồ bị trộm về cho các nàng!”

Nói xong muốn một mình rời đi.

Nào ngờ chúng nữ nửa bước không rời, đeo bám theo hắn.

“Các nàng đi đông như vậy sẽ đả thảo kinh xà, hung thủ đánh hơi được bỏ trốn thì không hay…” Lạc Nam ngăn cản lại nói.

“Này thì mặt dày!” Võ Tam Nương lười nói nhảm, chân dài miên mang nâng lên, một cước phẫn nộ đạp đến.

Lạc Nam tốc biến né tránh, chửi ầm lên: “Nàng điên rồi, dám mưu sát phu quân?”

Võ Tam Nương bĩu môi, không thèm đáp trả.

“Hừ! Long Tiên Thánh Điển đã bán đứng tên biến thái như chàng, còn dám ở nơi này ngụy biện?” Chúng nữ trăm miệng một lời nói.

“A…” Lạc Nam trợn mắt há hốc mồm.

Đúng nha, mặc dù hắn thoát ẩn thoát hiện từ Linh Giới Châu xuất hiện trộm đồ, sau đó lại trốn vào khi chúng nữ tìm kiếm…thời gian nhanh đến cực điểm có lẽ các nàng sẽ không phát giác đến.

Nhưng trong lúc hắn bất ngờ bị Quyền Vực và Chiến Vực của Võ Tam Nương giam cầm, khoảng thời gian này đủ để Long Tiên Thánh Điển giữa hắn và nàng sinh ra phản ứng, Đồng Tâm Đồng Ý cảm nhận được nhau.

Chẳng trách chúng nữ nhanh như vậy đã đùng đùng kéo đến.

Rơi vào đường cùng, Lạc Nam tiếp tục giả ngu: “Các nàng nói gì ta không hiểu…”

Chúng nữ xem thường biểu diễn của hắn, từng đôi mắt đẹp quét tới quét lui khắp không gian, cuối cùng dừng lại ở Nhẫn Trữ Vật đang đeo trên tay hắn.

“Bọn thiếp mượn Nhẫn của chàng xem một chút!” Võ Tam Nương “âu yếm” nói.

Lạc Nam nuốt một ngụm nước bọt trong cổ họng, chỉ còn cách biểu hiện vô tội đáng thương:

“Các vị mỹ nhân tha mạng, tại hạ chỉ luyện một môn Thần Thông mà thôi!”

“Nếu cho các nàng biết trước thì tính bất ngờ sẽ không còn, rất khó để tu luyện môn Thần Thông này một cách nhanh chóng như vậy!”

“Mặc kệ ngươi! Thần Thông giành cho biến thái!” Chúng nữ đồng thanh cười lạnh, lực lượng bạo phát lao vọt mà đến.

Tên khốn kiếp này hại các nàng hú hồn khiếp vía một trận, không thể bỏ qua cho hắn.

Chào đón Lạc Nam là một trận phấn quyền cuồng phong loạn vũ.

Con Đường Bá Chủ

Con Đường Bá Chủ

Score 8.3
Status: Ongoing Author:

Bạn đang đọc truyện Con Đường Bá Chủ của tác giả Akay Hau. Nam vừa mới tỉnh giấc, chợt cảm thấy toàn thân đau nhứt vô cùng, cảm giác như toàn bộ xương cốt trên người lúc này vỡ vụn, khiến hắn muốn động đậy dù chỉ là đầu ngón tay cũng khó khăn. Quan trọng hơn đầu hắn lúc này cũng đau dữ dội, vô số ký ức xa lạ tràn vào não bộ của hắn, khiến Nam nhất thời không kip phản ứng. Hai canh giờ sau, cảm giác đau đầu dần suy yếu, Nam lúc này dần ý thức được điều gì đã xảy đến với mình. “Ta, ta vậy mà không chết, ta vậy mà thật sự xuyên qua rồi ?”


Nam lẩm bẩm trong miệng vài lần như tự hỏi, các cơ mặt vẫn thể hiện sự khó tin, cái mồm đang mở lớn cùng một thân mồ hôi lạnh cũng biết việc này khiến bản thân hắn chấn kinh vô cùng, nếu bây giờ còn đủ sức chắc hắn phải thử đấm mình vài cái thật mạnh để nghiệm chứng. Cố gắng sắp xếp vô số trí nhớ hỗn loạn trong đầu, Nam bắt đầu nhớ lại, kiếp trước hắn là một đứa trẻ mồ côi được cô nhi viện nuôi dưỡng, đến lúc Nam 7 tuổi thì có một lão đầu đến nhận hắn làm con nuôi, trở về sống cùng lão đầu theo thời gian.


Nam dần lớn lên cũng biết rõ cha nuôi của mình là một quân nhân vĩ đại, cả đời ông tham gia kháng chiến, cống hiến tất cả cho quốc gia nên chẳng hề lập gia đình, khi đến tuổi xế chiều ông quyết định nhận nuôi Nam xem như có người chăm sóc khi về già. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Vô Địch Đại Lão Sắp Xuất Thế và Đại Mộng Chủ.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset