Cùng thời điểm đó…
Hắc Thị…
Trong một Cung Điện xa hoa rộng lớn, một tên thanh niên tuấn lãng đang ngồi cùng một lão già râu tóc bạc trắng, diện mục uy nghiêm, hai mắt sắc bén như đao với từng tia khí thế.
“Hiên nhi, Đấu Giá Hội lần này là cơ hội rất tốt để tạo danh tiếng cho Hắc Thị, rất nhiều thế lực lớn sẽ có mặt, đây cũng là cơ hội để ông cháu chúng ta biểu hiện tốt trước mặt tổng bộ, phải đảm bảo Đấu Giá phải diễn ra đúng như kế hoạch…” Lão già vuốt râu, nghiêm nghị nói ra.
“Có Thiên Ma Đế như gia gia tọa trấn, ai dám náo loạn chứ?” Thanh niên cười nói, hiển nhiên cực kỳ tự tin về thực lực của lão già.
“Lần này nhiệm vụ chủ trì đại hội sẽ do ngươi phụ trách, gia gia chỉ yểm trợ phía sau phòng có kẻ gây chuyện mà thôi!” Lão già trầm giọng.
“Ta hiểu rồi thưa gia gia, Hiên nhi sẽ không để ngươi thất vọng!” Thanh niên lúc này cũng biểu lộ nghiêm túc.
“Ừm!” Lão già hài lòng gật đầu, thân thể như làn khói tan biến mất tại chỗ.
Nhìn thấy lão già đi mất, thanh niên miệng nở nụ cười:
“Gia gia thật là lo xa, dù có Thiên Ma Đế đến gây sự, sau lưng Hắc Thị chúng ta vẫn còn Ma Thương Thị khổng lồ chống lưng, kẻ nào gây sự chính là muốn chết, không ai ngu như vậy…”
Hiển nhiên, thanh niên đối với Ma Thương Thị sau lưng mình cực kỳ tự tin.
Bởi đây là một thế lực kinh doanh trải rộng Ma Giới, ở Ma Giới đang ra sức cạnh tranh với Thiên Địa Hội, quan trọng hơn nữa…Ma Thương Thị ngoài sáng thì kinh doanh, trong tối bất chấp thủ đoạn chỉ cần đạt được lợi ích, nên tốc độ phá triển cực kỳ khủng bố…không bị quy tắc ngu xuẩn không tham gia vào các cuộc tranh đấu, các mâu thuẫn giữa những thế lực ảnh hưởng như Thiên Địa Hội.
“Hắc Hiên Đế Tử, thuộc hạ có chuyện cầu kiến!” Đúng lúc này, bên ngoài Cung Điện vang lên thanh âm của một tên thuộc hạ.
“Có chuyện gì?” Thanh niên Hắc Hiên nhíu mày hỏi.
Hắn là một trong các Đế Tử của Ma Thương Thị, gia gia là một trưởng lão của Ma Thương Thị, địa vị siêu phàm, dù ở Ma Giới khốc nghiệt cũng nổi danh là một thiên tài nổi bật.
Hai ông cháu bọn hắn được giao quyền quản lý Hắc Thị đã rất nhiều năm, ở tại Hắc Thị chính là thổ hoàng đế, có quyền uy tuyệt đối, không phải cứ muốn gặp mặt là được.
“Có phong thư từ Song Tu Lâu gửi đến cho ngày!” Tên thuộc hạ kính cẩn đáp.
“Cái gì?” Hắc Hiên nhảy dựng, một mặt hưng phấn nói: “Mau đem thư truyền vào, ngươi cút đi!”
“Vâng vâng…” Thuộc hạ nom nớp lo sợ, cẩn thận từng li từng tí dùng Ma Lực hình thành cánh tay, cầm lấy một phong thư truyền vào bên trong Cung Điện.
Hắc Hiên nhanh chóng nhận lấy, ngửi lấy từng trận hương thơm lưu ở bên trên, trong mắt lóe lên dị sắc liên tục:
“Là vị đạo của Đệ Tam Hoa Khôi – Thanh Huỳnh?”
Thân là một khách quen của Song Tu Lâu, đối với Thất Đại Hoa Khôi, Hắc Hiên mê luyến vô cùng, trừ khi có chuyện quan trọng cần xử lý, bằng không đều sẽ có mặt để ngắm nhìn các nàng.
Cảm giác những nữ nhân mình ham muốn nhưng khó thể nào đạt được thật sự khiến hắn bị kích thích.
Mặc dù Ma Thương Thị từng cùng Song Tu Lâu có xung đột, nhưng chỉ cần hắn đến với tư cách là một khách nhân, Song Tu Lâu vẫn luôn chào đón hắn.
Thanh Huỳnh là một trong những Hoa Khôi mà Hắc Hiên thầm thương trộm nhớ, số Ma Thạch hắn từng dâng tặng cho nàng trong các đêm diễn không biết lên đến con số bao nhiêu, ít nhất Hắc Hiên không thể nhớ nổi.
“Chẳng lẽ sau nhiều năm theo đuổi của ta, nàng nay đã cảm động?” Hắc Hiên lẩm bẩm ao ước nói.
Chưa từng nghe Hoa Khôi của Song Tu Lâu sẽ chủ động gửi thư cho người khác, nhưng hương thơm độc nhất vô nhị của Thanh Huỳnh trên phong thư không thể làm giả được.
Nghĩ đến đây, Hắc Hiên nhanh chóng mở ra phong thư, nhìn thẳng vào bên trong.
Sau khi chứng kiến nội dung, sắc mặt hắn đại biến, một cổ lửa giận ngút trời bao trùm toàn thân.
“Nể mặt giao tình của chúng ta, tiểu nữ bí mật nhắc nhở công tử một lần, Kính Hoa tỷ tỷ đã đồng ý cùng Chấn Khương tham dự Đấu Giá Hội…tái bút – Thanh Huỳnh!”
Nội dung của phong thư chỉ vỏn vẹn có từng ấy chữ, nhưng lại làm Hắc Hiên tê tâm liệt phế.
“Ta không tin!” Hắn ngửa đầu thét dài một tiếng, ánh mắt đỏ lên.
Chỉ cần là nam nhân, ngươi sẽ mê luyến cả Thất Đại Hoa Khôi…tuy nhiên trong lòng cũng sẽ phân chia đẳng cấp.
Người Hắc Hiên thích nhất không thể nghi ngờ chính là Đệ Nhất Hoa Khôi – Kính Hoa.
Nàng ở trong mắt hắn như là một đóa hoa diễm lệ trong gương, chỉ có thể ngắm nhưng lại không thể chạm.
Ấy vậy mà nữ thần ở trong mắt hắn lại đồng ý “hẹn hò” cùng với một nam nhân?
Hắc Hiên há có thể không phẫn nộ?
“Khốn nạn, tiểu súc sinh Chấn Khương có tài đức gì?” Hắc Hiên nghiến răng nghiến lợi ken két.
Danh tiếng của Chấn Khương không nhỏ, nhưng đều là bại danh, xú danh…
Kẻ này chỉ là một tên thiên phú tầm thường, dựa hơi đại ca để tác oai tác oái, ức hiếp những kẻ yếu kém hơn mình mà thôi.
Kính Hoa làm sao sẽ đi cùng với hắn?
“Nếu nàng đi cùng Chấn Hào, có lẽ bổn Đế Tử sẽ không tức giận như vậy…” Hắc Hiên biểu lộ cực kỳ khó nhìn, sau đó lắc đầu mắng:
“Không, dù Chấn Hào cũng không xứng với nàng…chỉ có ta mới xứng!”
“Người đâu!” Hắn quát lớn.
“Có thuộc hạ!” Một tên nam tử vô thanh vô tức xuất hiện.
“Chú ý cho ta, khi nào Chấn Khương của Chấn Gia tiến đến thì thông báo!” Hắc Hiên trầm giọng nói.
“Tuân mệnh!” Nam tử lĩnh lệnh rời đi.
Hắc Hiên yên lặng ngồi trên bảo tọa, ngón tay gõ gõ, có chút suy tư…
Qua cơn tức giận, hắn bắt đầu suy nghĩ lý do vì sao Kính Hoa đi cùng với Chấn Khương.
Hắc Hiên dám khẳng định, một nữ nhân như nàng chắc chắn sẽ không đọng lòng với người như Chấn Khương được.
“Chẳng lẽ nàng muốn thông qua Chấn Khương để tiếp cận Chấn Hào?” Hắc Hiên cái đầu bóc khói.
Hắn nghĩ đến một trường hợp, đó là Kính Hoa vì ái mộ Chấn Hào nên muốn lợi dụng quan hệ với Chấn Khương để tiếp cận với Chấn Hào.
Suy nghĩ này càng khiến Hắc Hiên muốn điên.
Hắc Hiên khá thông minh, hắn có thể liên tưởng đến Chấn Hào xem như đã bắt được chút manh mối.
Đáng tiếc, hắn dù vặn nát óc cũng không thể tưởng tượng nổi mục đích thật sự bên trong đó, việc động thủ với Đế Tử của Trưởng Lão Tru Tiên Điện thật sự rợn cả người, đó là điều mà Ma Thương Thị cũng không dám làm.
“Hừ, mặc kệ lý do nào…đã đến địa bàn của ta, Chấn Khương ngươi sẽ hối hận!” Hắc Hiên cười lạnh một tiếng.
Bất quá rất nhanh, hắn nâng lên phong thư trong tay vuốt ve, mỉm cười hài lòng thầm nghĩ:
“Tin tức Kính Hoa đi cùng Chấn Khương vô cùng bí mật, Thanh Huỳnh ở Song Tu Lâu mới biết được chuyện này, nàng đã gửi thư nhắc nhở…chắc chắn là đã có ý với ta nên mới thay ta suy nghĩ, lần sau phải thưởng nàng thật nhiều!”
…
“Nghĩa Trang?”
Lạc Nam khóe miệng giật giật.
Trước mặt hắn lúc này là một cái Nghĩa Trang rộng lớn, không khí âm u, các ngôi mộ xếp thành từng hàng nhìn không thấy điểm cuối, từng trận gió lạnh rít lên thổi ngang, tạo cho người khác một cảm giác quái dị.
Bất quá lúc này đang có rất nhiều nhân vật đến từ bốn phương tám hướng cũng đang tiến về Nghĩa Trang này, phía trước không xa chính là Cổ Kiệu của Chấn Gia.
Từ bên trong kiệu, Trấn Khương sắc mặt ngông nghênh bước ra, đi sau lưng hắn cách ba bước chân là một vị giai nhân mang khăn che mặt và khoác áo choàng rộng lớn, chẳng thấy rõ dung mạo, nhưng dựa vào từng đường cong như ẩn như hiện cũng biết đó là một tuyệt sắc.
ẦM ẦM ẦM…
Không để đám người chờ lâu, mặt đất Nghĩa Trang đột ngột tách ra làm hai, lộ ra không gian cực kỳ rộng lớn nằm bên dưới.
Khi Nghĩa Trang vừa mở ra, thanh âm ồn ào náo nhiệt đã từ bên dưới phóng lên tận trời, thể hiện một bầu không khí trụy lạc…
“Đó chính là Hắc Thị chúng ta cần đến…” Võ Tam Nương cảm thấy thú vị.
“Ở Ma Giới thời gian dài, danh tiếng Hắc Thị nghe qua không ít, nhưng đây cũng là lần đầu thiếp tiến đến…” U Cơ tấm tắt nói.
“Vào thôi, đừng cách Kính Hoa quá gần tránh bị phát hiện!” Nữ Hoàng nhẹ gật đầu.
“Sắp có một màn chó cắn chó rất đặc sắc!” Lạc Nam hài hước cười.
Cùng với chúng nữ thả người tiến vào…
…
Đập vào mắt đám người, một khung cảnh ăn chơi đến cực điểm hiện ra.
Nếu không đích thân tiến đến, khó có thể tin dưới lòng đất của một Nghĩa Trang sẽ là các cảnh tượng như vậy.
“Hừ, đây là lầu xanh sao?” U Cơ chán ghét nói.
Chỉ thấy trước mặt là một đại sảnh to như sân vận động, đi đầy trên đất là các thị nữ với thân hình nóng bỏng bưng thức ăn, rót rượu…
Điều đáng nói ở đây, những thị nữ này trên thân lại không mặc y phục, chỉ dùng những mảnh vải nhỏ che đậy hai núm trước ngực và cái khe giữa hai chân, cực kỳ kích thích thị giác.
Khách nhân đi qua có thể tùy ý vuốt ve sờ soạn trên cơ thể các nàng, mà những thị nữ này còn một mặt phối hợp, nghênh đón.
“So với lầu xanh còn thối nát hơn!” Võ Tam Nương cũng không nhịn được cau mày.
Lạc Nam im lặng, đám người Hắc Thị này thật là biết chơi a.
Nữ nhân ở Song Tu Lâu mang ra so sánh với Hắc Thị giống như thiếu nữ mới lớn ngây ngô so với dâm phụ khát tình vậy.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, chất lượng nữ nhân ở nơi này không thể sánh bằng Song Tu Lâu, hơn nữa biểu hiện trần trụi như vậy chỉ khiến khách nhân thích thú trong thời gian đầu, rất nhanh sẽ chơi chán mà thôi.
Lạc Nam đều đã quen với tuyệt sắc khuynh quốc khuynh thành, những thị nữ lỏa lồ qua tay quá nhiều nam nhân này không thể gợi nên hứng thú của hắn.
Mấy nữ U Cơ cũng biết nam nhân của mình chắc chắn sẽ không để đám nữ nhân trần trụi này vào mắt, vì vậy các nàng cũng lười ghen tuông với kẻ không cùng đẳng cấp, hơn nữa lúc này còn phải làm chính sự.
Có thị nữ tiến lên tiếp đón, đáng tiếc bị Lạc Nam lên tiếng từ chối:
“Cứ để chúng ta tự nhiên!”
Bởi vì Hắc Thị không quy định cách ăn mặc, Lạc Nam và mấy nữ đều khoác áo choàng đen cực kỳ thần bí và âm trầm, dẫn đến thị nữ cũng chẳng hứng thú, lập tức bỏ đi.
Tiến vào Hắc Thị mà che giấu dung mạo chỉ có hai loại người.
Loại thứ nhất là thực lực quá mạnh, thân phận quá nổi tiếng, không muốn để người khác nhận biết lôi kéo làm quen.
Loại thứ hai là những kẻ quá yếu, không có bối cảnh, thực lực lại kém…che dung mạo để tránh bị ức hiếp.
Bất kỳ loại nào trong hai loại thì thị nữ cũng muốn tránh càng xa càng tốt, để đỡ bị vạ lây.
“Nơi này tuy là Hắc Thị, nhưng có một cái tên khác gọi là Động Tiêu Tiền!” Nữ Hoàng hứng thú nói:
“Nơi đây có Mại Dâm, Sòng Bạc, Đấu Trường…các loại đều có đủ, muốn chơi thử không?”
Nàng vừa nói, vừa chỉ tay vào từng kiện kiến trúc khổng lồ được xây dựng dưới lòng đất ở phía xa.
Lạc Nam đưa mắt nhìn theo, quả nhiên phát hiện có một tòa Lầu Xanh với từng nữ nhân diêm dúa đứng đón khách, những nữ nhân này đều tu luyện Mị Công, thái dương bổ âm, nam nhân chơi các nàng chỉ thiệt hại cho bản thân, đáng tiếc vẫn có những kẻ không cưỡng lại được cám dỗ.
Sòng Bạc nằm ở ngay bên cạnh, đủ loại bộ môn cờ bạc, bất kể là Ma Thạch hay Vật Phẩm đều có thể mang ra đặt cược.
Đấu Trường ồn ào nhất, nơi diễn ra các trận chiến sống còn, khán giả có thể bỏ tiền đặt cược…
“Không cần, nên bảo hộ Kính Hoa chu toàn!” Lạc Nam lắc đầu từ chối.
Nếu là lúc bình thường, hắn không ngại vào Sòng Bạc hay Đấu Trường kiếm lời một phen.
Nhưng lúc này Kính Hoa đang đi cùng với Chấn Khương, bên cạnh còn có một lão già Địa Ma Đế.
Nếu Chấn Khương bất chợt giở thú tính với nàng, lão già Địa Ma Đế kia động thủ…Kính Hoa rất khó phản kháng.
Nàng vì chuyện của hắn mà dùng thân mạo hiểm, hắn có nghĩa vụ phải theo sát để đảm bảo an toàn cho nàng.
“Hừ, xem như chàng có lương tâm!” U Cơ yêu kiều cười nói.
Đám người tiếp tục không nhanh không chậm bám sát theo.
Chỉ thấy Chấn Khương cùng Kính Hoa dừng bước trước cửa vào của một Cung Điện lộng lẫy.
Cung Điện này cũng là nơi sẽ tổ chức Đấu Giá Hội.
Ở trước cửa Cung Điện, một nam tử béo mập mang theo những thị vệ canh phòng nghiêm ngặt.
Đối với bất kỳ ai muốn tiến vào, bọn hắn chỉ khiêm tốn nói một câu:
“Trong này là Hội Đấu Giá, các vị muốn vào phải chứng minh bản thân có đủ tài lực…đặt cọc trước ba mỏ Ma Thạch Trung Phẩm!”
“Thế ta không có Ma Thạch thì sao?” Một vị khách nhân khác hỏi.
“Thì dùng Vật Phẩm có giá trị tương đương để đặc cọc, chúng ta thậm chí có thể thay mặt các vị nhận vật phẩm bán Đấu Giá, chỉ thu năm phần trăm giá trị sản phẩm nếu đấu giá thành công!” Nam tử béo mập cười hiền lành, hai mắt híp lại trông như một gian thương.
“Tốt, ta đặc cọc thứ này, muốn nhờ các ngươi mang đấu giá!” Vị khách nhân hài lòng, lấy ra một kiện Đế Cấp Trung Phẩm Pháp Bảo có hình dạng như cái Bình.
“Ồ? Gia Tốc Bảo Bình, thời gian ở bên trong trôi qua gấp 20 lần so với thực tại, có thể tiến vào trong tu luyện hoặc trồng trọt Ma Dược!” Nam tử béo mập khóe môi vui vẻ:
“Mời quý khách vào bên trong!”
“Kiến thức rất tốt!” Vị khách nhân tán thưởng, an tâm bước vào cung điện.
Thấy tình cảnh này, không ít người khác cũng đi vào…có kẻ trực tiếp dùng Ma Thạch đặt cọc, có kẻ lấy ra vật phẩm ưng ý để thay thế.
Không hề ngoại lệ, những vật phẩm này đều bị tên nam tử mập nhận ra lai lịch.
“Kẻ mập kia tên là Hắc Phúc, chính là Tổng Quản của Hắc Thị, kiến thức và khả năng giám định của hắn rất nổi tiếng!” U Cơ giới thiệu nói.
“Ừm!” Lạc Nam gật đầu, hắn chú ý đến một màn…
Chỉ thấy Chấn Khương mang theo Kính Hoa và lão già phu xa Địa Đế giao nộp tổng cộng chín mỏ Ma Thạch Trung Phẩm.
“Khoan đã!”
Đang muốn tiến vào, lại bị một âm thanh cười lạnh cắt ngang:
“Đây không phải là Chấn thiếu gia, kẻ nổi danh chỉ biết dựa hơi đại ca gây họa hay sao?”
…
Tối đi làm về định nằm nghỉ tí rồi viết, nào ngờ ngủ đến sáng luôn, hai ngày như vậy rồi, đuối quá hehe.
Chúc cả nhà ngày mới vui vẻ
Hào Môn Kinh Mộng III: Đừng Để Lỡ Nhau
Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)
Cô Ấy Quá Ngọt Ngào
Chương trước Chương tiếp tu tien wattpad đam mỹ ngược công truyện xuyên không dị giới hoàn tiểu thuyết phương tây 18 nữ phụ sắc np