Thời gian đẹp bao giờ cũng khiến chúng ta có cảm giác trôi qua nhanh hơn, Lạc Nam lúc này cũng giống như vậy.
Mặc dù hắn đã cảnh cáo Tiểu Tinh, khiến tốc độ của nó chậm như rùa bò để có thể ôm Nữ Hoàng lâu hơn một chút, nhưng rốt cuộc hai người cũng về đến Côn Lôn Giới.
Vì để tránh có người nghi ngờ vụ nổ bên ngoài vũ trụ kia có liên quan đến mình, nên hai người và một thú đành ẩn nặc tất cả khí tức, thần bí xâm nhập Côn Lôn mà không để bất kỳ ai phát hiện.
Dù sao thì toàn bộ tu sĩ Côn Lôn cũng chỉ biết Lạc Nam và Nữ Hoàng tỷ thí đến mức làm Võ Trường bóc hơi, nhưng không biết hắn đã dùng Dịch Chuyển Tức Thời để mang theo vụ nổ khủng bố ra ngoài tinh không.
Khi đã trở về, Nữ Hoàng lập tức khôi phục tư thái cao cao tại thượng, như một vị cái thế Nữ Đế quân lâm thiên hạ, dáng vẻ yếu mềm tựa vào lòng nam nhân đã biến mất, khiến Lạc Nam có cảm giác những gì vừa trải qua tựa như một giấc mơ.
Hắn nhúc nhích đầu lưỡi, sờ tay lên môi mình, dư vị ngọt ngào và dấu răng trên lưỡi mình của nàng vẫn còn lưu lại, cho hắn tin tưởng tất cả là sự thật.
Hắn thành côn hôn nàng, hôn đến môi nàng sưng đỏ căng mộng, miệng đắng lưỡi khô…
“Hừ hừ, cho chừa cái tật chơi xấu lần trước…” Lạc Nam có chút đắc ý nói.
“Phu quân, ngươi sốt sao?” Một bàn tay trắng nõn đưa lên trán Lạc Nam, giọng nói thánh thót.
Vân Tu Hoa ánh mắt cổ quái nhìn nam nhân trước mặt, hiếm khi thấy hắn vừa cưởi tủm tỉm vừa lẩm bẩm một mình giống dở hơi như vậy.
Lạc Nam giật mình, có chút xấu hổ vuốt vuốt mũi, đánh trống lãng nói:
“Thế nào? thấy chiến lực của phu quân sao hả?”
“Mạnh…” Vân Tu Hoa than thở không thôi, bĩu môi nói: “Dù thiếp sở hữu Âm Dương Thánh Thể cũng không thể nào đánh lại chàng a!”
“Biết là tốt!” Lạc Nam sủng ái xoa xoa đầu nàng, nghiêm nghị nói ra: “Thế nên sau này cấm nàng có ý tưởng làm lô đỉnh để giúp ta chuyển hóa các loại lực lượng nữa, hiểu chưa?”
“Thiếp biết rồi…” Vân Tu Hoa quyết tâm gật đầu.
Nàng thật sự đã thay đổi ý định.
Trước đây, Vân Tu Hoa luôn muốn nỗ lực tu luyện gia tăng tu vi, để có thể thông qua Âm Dương Thánh Thể song tu với Lạc Nam, trợ giúp hắn đem các loại Tôn Lực thành Đế Lực.
Nhưng sau khi xem trận chiến giữa hắn và Nữ Hoàng, nàng mới hoảng hốt phát hiện thì ra chênh lệch thực lực giữa nàng và phu quân đã lớn đến như vậy.
Vậy nên thay vì nâng cấp lực lượng cho hắn, nàng đã đặt mục tiêu cho chính mình, đó là nỗ lực tu luyện để đuổi kịp bước tiến của Lạc Nam, không thể quá yếu đuối làm cản trở hắn.
“Thê tử ngốc, ta là nam nhân của các nàng, chẳng lẽ phải để các nàng đứng trước mặt ta mãi sao? đừng tự tạo áp lực lên chính mình!” Lạc Nam hôn chụt vào má nàng động viên.
Vân Tu Hoa nở nụ cười ngọt ngào, khoác lấy cánh tay Lạc Nam đi vào bên trong.
“Bảo Kiều thế nào rồi? thương thế của nàng ấy nặng không?”
Lạc Nam có chút áy náy hỏi.
Hắn cũng không ngờ trận tỷ thí giữa mình và Nữ Hoàng lại đi xa đến vậy, khiến chúng nữ bị liên lụy, Bảo Kiều cố gắng khởi động Không Gian Tổ Phù, kích hoạt Cánh Cửa Không Gian mang theo nhóm người đông đảo, dẫn đến bị tổn thương không nhẹ.
“Có Bất Tử Dịch Thủy và Tẩy Hồn Thủy, Bảo Kiều đã khỏe lại, thậm chí còn nhân họa được phúc, nhờ vượt quá giới hạn bản thân điều khiển Không Gian Tổ Phù, nên có chút thu hoạch!” Vân Tu Hoa thán phục đáp:
“Lúc này đã bế quan để lĩnh ngộ!”
Lạc Nam gật gù, Bảo Kiều là một Phù Sư có thiên phú hàng đầu, lại thêm đúc thành Hóa Phù Thánh Thể, quả nhiên chưa từng khiến hắn thất vọng.
Nhắc đến Phù Sư, hắn lại nhớ đến mình vẫn còn một bình Phù Đạo Thánh Thủy và phương pháp đúc nên Oanh Thiên Tổ Phù chưa sử dụng.
Lạc Nam không định giao hai thứ này cho Bảo Kiều, bởi vì chúng nó thích hợp với hắn.
Nhất là Oanh Thiên Tổ Phù mang đến khả năng điều khiển và khống chế các loại âm ba, sóng xung kích, oanh thiên tạc địa.
Sau khi chiến đấu với Nữ Hoàng, lĩnh giáo sự khủng bố từ khả năng thao túng lực đẩy của nàng, Lạc Nam đối với Oanh Thiên Tổ Phù cực kỳ chờ mong, hắn đã có những ý tưởng chiến đấu phong phú dành cho mình.
“Tiểu Nam…aaaaaaaaaaaa”
Một tiếng hét đầy hưng phấn từ bên trong vọng ra, chỉ thấy nha đầu Đình Manh Manh phóng đến như bay, lao vào trong lòng hắn ôm thật chặt.
“Xú nha đầu, lo lắng cho ta à?” Lạc Nam âm thầm cảm động, tiểu nha đầu này xem ra có lương tâm, biết quan tâm đến hắn sau khi cùng Nữ Hoàng lưỡng bại câu thương.
“Lo lắng cái gì nha?” Đình Manh Manh vẻ mặt hiện lên dấu chấm hỏi, sau đó cực kỳ hưng phấn ôm cổ hắn lớn tiếng:
“Manh Manh muốn cưỡi rồng, đợi ngươi lâu lắm rồi, mau hóa rồng cho Manh Manh cưỡi!”
Lạc Nam đem nàng hất văng xuống đất, sắc mặt tối sầm xuống.
Hắn xin được rút lại một chút suy nghĩ ảo tưởng vừa rồi của mình.
Đình Manh Manh phụng phịu nhìn Lạc Nam, vẫn chưa từng bỏ ý định.
Nàng thầm nhớ lại dáng vẻ uy phong dũng mãnh khi hóa thân Nghịch Long của hắn, chỉ cảm thấy nếu mình có thể cưỡi lên dạo quanh một vòng vũ trụ, chắc chắn ai cũng biết danh xưng đại ma vương không dễ trêu chọc.
“Không có Long đâu mà cưỡi, dùng tạm Long Mã đi!” Lạc Nam ném Tiểu Tinh ra làm bia đỡ đạn.
“Không thèm!” Đình Manh Manh bĩu môi, Tinh Không Long Mã còn lâu mới ngầu bằng Nghịch Long.
“Ngao!” Tiểu Tinh lại ức phát khóc: “Ta là đồ chơi của các ngươi đúng không?”
“Khanh khách!”
Âu Dương Thương Lan dẫn theo chúng nữ đi ra nghênh đón, cả đám bật cười khúc khích.
“Manh Manh thật can đảm, vậy mà dám đòi cưỡi rồng, tỷ muội chúng ta đều bị rồng cưỡi!” Thục Phi cười đến bộ ngực sữa run rẩy nói.
“Rồng cưỡi? rồng lớn như vậy sao có thể cưỡi các ngươi?” Đình Manh Manh trợn tròn hai mắt.
“Phi!”
Chúng nữ đồng loạt gắt giọng một tiếng, oán trách trừng mắt nhìn Thục Phi, gò má đỏ lên e thẹn.
BỐP!
Âu Dương Thương Lan hung hăng đét mông nàng, tức giận nói: “Các ngươi đừng có thay phiên nhau làm hư Manh manh!”
Độc Cô Ngạo Tuyết thở dài lắc đầu, lôi kéo Đình Manh Manh đi tu luyện.
Tiểu nha đầu vẫn còn lưu luyến nhìn Lạc Nam, ước mơ làm nữ kỵ sĩ rồng vẫn chưa dập tắt.
Lạc Nam bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, Âu Dương Thương Lan nói phải đợi nha đầu đó trưởng thành, chỉ sợ cả đời này cũng không thể a.
“Chi Tiên muội muội đang chờ chàng ở Huyền Gia, Giao Dịch Nội Bộ của Thiên Địa Hội còn hai ngày nữa bắt đầu rồi!” Tử Yên đại diện cho chúng nữ nhu hòa nói.
Đứng hai bên trái phải của Tử Yên là Thu Thi và Đông Mai, các nàng đã xuất quan, đồng thời thành công đột phá Tiên Đế, bất quá cũng không trở về Phiêu Miểu Tiên Cung, cam tâm tình nguyện ở lại bồi bạn cùng tiểu thư của mình.
“Ta biết rồi…” Lạc Nam nhẹ gật đầu:
“Chờ ta trở về, sẽ chuẩn bị những tài nguyên cần thiết để giao dịch với Phiêu Miểu Tiên Cung!”
“Đa tạ chàng!” Tử Yên mềm giọng nói.
Nàng biết, Lạc Nam nói là giao dịch, thực chất hắn đang trợ giúp Phiêu Miểu Tiên Cung của nàng mà thôi, với nội tình của hắn và các thế lực thuộc về hắn, dù không có Phiêu Miểu Tiên Cung thì vẫn phát triển một cách dữ dội rồi.
Đáng tiếc, Tử Yên đâu biết rằng ý đồ xấu xa của nam nhân, hắn đang muốn thu cả hai sư đồ của nàng lên giường hắn.
“Thứ này giao cho các nàng sử dụng, ta chuẩn bị đi, có chuyện gì trọng đại cứ dùng Truyền Âm Ngọc, hoặc trực tiếp truyền tống vào Cung Đình Thụ thông báo cho ta!”
Lạc Nam ném một cái túi trữ vật cho Âu Dương Thương Lan, căn dặn ít việc cần thiết.
Âu Dương Thương Lan nhìn vào trong Nhẫn, chỉ thấy có đến vài chục khỏa Lập Ma Quả và năm vạn khối Nguyên Thạch.
“Sẽ không để chàng thất vọng!” Nàng nhu tình nhìn hắn đáp.
Số lượng Lập Ma Quả này được thu hoạch từ Lập Ma Thụ trong Linh Dược Điền, năm vạn khối Nguyên Thạch đương nhiên là tài sản của Hắc Ám Vĩnh Kiếp.
“À, ba người các nàng đừng quên vào Quảng Hàn Cung ngâm mình trong Tinh Ngân Băng Tuyền!”
Hắn cũng không quên phân phó Thục Phi, Thục Thục cùng Phi Phi.
“Biết…biết…chàng bảo trọng là được, đừng có lắm lời như ông cụ non!” Thục Phi ba nữ ngoài mặt than phiền, trong lòng không nhịn được cảm động.
“Haha, cẩn thận ta chấp hành gia pháp!”
Lạc Nam cười lớn một tiếng, thu Tiểu Tinh vào Linh Giới Châu.
Hắn đưa mắt nhìn vào một căn phòng cách nhà Trưởng Làng không xa, nơi đó có hai luồng khí tức Tử Vong và Sinh Mệnh đang hòa quyện chặt chẽ, hơi thở liên tục mạnh lên.
Chính là nơi mà Tiểu Tiểu bế quan.
Lần này trở về, Lạc Nam không gặp được tiểu đồ đệ, bởi nàng đang bận bế quan đột phá Tiên Vương.
Từ khi được Phượng Nghi Nữ Đế dạy dỗ, Tiểu Tiểu như lột xác, tu vi gia tăng với tốc độ chóng mặt, tuổi tác như vậy đã sắp thành Vương, tuyệt đối không kém Tiểu Kỳ Nam khi đi theo Tuế Nguyệt Nữ Đế.
Lạc Nam hài lòng, Tiểu Tiểu vẫn còn phải cố gắng nhiều lắm.
Trong ánh mắt đưa tiễn của chúng nữ, Dị Ám – Hóa Thân Hắc Ám triển khai, khí tức của hắn thu liễm đến cực hạn, thân thể hòa tan vào bóng đêm
…
“Chi Tiên, là ta…”
Trong bóng tối, Lạc Nam dùng Truyền Âm Ngọc liên hệ nàng.
“Thiếp đây!” Mộng Chi Tiên vui mừng đáp:
“Huyền Gia có Truyền Tống Trận liên thông với Tổng Bộ của Thiên Địa Hội, chúng ta sẽ đi cùng bọn hắn để tham gia Giao Dịch Nội Bộ!”
“Vậy ta làm sao để gặp nàng? Đi thẳng vào Huyền Gia sao?” Lạc Nam hỏi.
“Không!” Mộng Chi Tiên nói ra phương pháp:
“Phụ thân đã cử một hộ vệ từ Mộng Gia đến cho thiếp, chàng chỉ cần hóa thân thành hắn, đến Huyền Gia gặp thiếp là được!”
“Ta hiểu rồi…”
…
Mộng Tinh là hộ vệ trung thành bậc nhất của Mộng Gia, thân phận của hắn sánh ngang với hộ pháp của các thế lực khác.
Ở Mộng Gia, Mộng Tinh là thuộc hạ trực tiếp dưới trướng gia chủ, tu vi cũng cao nhất trong hàng ngũ các hộ vệ, đạt đến Tiên Đế Sơ Kỳ.
Hơn một tháng trước, hắn nhận lệnh của gia chủ, sẽ đảm nhiệm vai trò hộ vệ của Đế Nữ đến tham gia Giao Dịch Nội Bộ do Thiên Địa Hội tổ chức, nhằm mở mang tầm mắt.
Đối với chuyện này, Mộng Tinh cảm thấy cực kỳ vinh hạnh, mừng rỡ như điên đáp ứng.
Mặc dù Thiên Địa Hội trải rộng vũ trụ, thành viên đông đảo, nhưng không phải ai cũng đủ tư cách tiến vào tổng bộ thế lực, chỉ có những thành viên hạch tâm của các gia tộc Đế Cấp mới được phép mà thôi.
Nhưng nhờ hộ tống Đế Nữ tham dự Giao Dịch Nội Bộ, mà lần này hắn được vinh hạnh tiến vào tổng bộ Thiên Địa Hội, sắp chứng kiến vô số tài vật quý hiếm và nội tình của những đại gia tộc, làm sao có thể không kích động và hưng phấn?
Vì thế…sau khi nhận được lệnh, Mộng Tinh đã điên cuồng hành tẩu với tốc độ nhanh nhất của mình, di chuyển từ Tiên Ma Vực đến Huyền Gia ở Côn Lôn Giới chấp hành nhiệm vụ.
“Còn hai ngày nữa là Giao Dịch Nội Bộ diễn ra, cũng may kịp thời tiến đến!”
Nhìn Côn Lôn Giới khổng lồ trước mặt, Mộng Tinh hưng phấn nở nụ cười.
Hắn biết lý do vì sao Đế Nữ của mình lại ở Côn Lôn Giới, quan hệ giữa nàng và Lạc Nam lan truyền rộng rãi, chỉ cần là thành viên của Mộng Gia ai mà không biết?
Đối với Lạc Nam, tất cả thành viên của Mộng Gia mang lòng biết ơn, bởi vì việc Lạc Nam cứu “lão tổ” Mộng Thải Vân thức tỉnh và trợ giúp Mộng Gia phát triển không phải bí mật gì.
Mộng Tinh cũng vô cùng sùng bái nam nhân này, chỉ tiếc thực lực của mình quá yếu, thân phận lại không đủ để cùng đối phương gặp mặt.
Chỉ là, hắn không thể ngờ được rằng…nam nhân mà hắn sùng bái đang lẳng lặng xuất hiện sau lưng hắn một cách quỷ dị.
“Nhiếp Hồn – Siêu Hồn!”
Lạc Nam chậm rãi thốt lên, Hồn Lực cuồn cuộn như thác tiến ra.
“Hự…khò khò khò…” Mộng Tinh chỉ cảm thấy linh hồn của mình như lạc vào cõi thiên thai, hai mắt nhắm nghiền, lâm vào một giấc mơ đẹp.
Với tu vi tiếp cận Hồn Đế Hậu Kỳ như Lạc Nam, việc khống chế một Tiên Đế dễ hơn ăn cháo.
Chỉ cần hắn muốn, Mộng Tinh có thể nằm mộng cả đời không thức tỉnh được.
“Mộng huynh đệ, cứ ngủ một giấc thật phê, ta sẽ bồi thường cho ngươi!” Lạc Nam mỉm cười, cố ý cho Mộng Tinh được hưởng thụ một dàn mỹ nhân bên trong giấc mộng, để hắn có thể trở thành “mộng tinh” thực thụ.
Không quên lột xuống Nhẫn Trữ Vật của Mộng Tinh đeo vào, tiện tay ném hắn vào một kiện Không Gian Pháp Bảo do mình luyện chế.
Mặt Nạ Thiên Diện kích hoạt.
Thoáng chốc, Lạc Nam đã biến thành Mộng Tinh.
Từ dung mạo, khí chất, tu vi, giọng nói, dáng người…tất cả không sai lệch dù chỉ một chút.
Muốn phát hiện ra thân phận của hắn, trừ khi có Đế Binh như Vô Thượng Tiên Ma Nhãn chiếu rọi trực tiếp, bằng không tất cả biện pháp thăm dò là vô nghĩa.
Hài lòng với thân phận mình vừa nhập vai, Lạc Nam lại trở vào Côn Lôn Giới, tìm đến Huyền Gia.
“Đứng lại…các hạ là ai?”
Ngay tại đại môn, hai tên thủ vệ vội vàng quát lớn, ngăn cản Lạc Nam tiến vào.
“Tại hạ là Mộng Tinh, Hộ Vệ của Mộng Gia đến để hộ tống Đế Nữ Chi Tiên theo lệnh!”
Lạc Nam chắp tay đáp, không quên lấy ra tín vật là một khối ngọc bài có khắc chữ “Mộng”!
“Đúng là Mộng Chi Đế Nữ đang làm khách ở Mộng Gia, mời huynh đệ tiến vào!”
Nhận ra thân phận của người trước mặt không phải giả, hai vị thủ vệ thái độ trở nên ôn hòa, một người còn đứng ra dẫn đường cho hắn.
“Đa tạ!”
Lạc Nam mỉm cười, thái độ thành thật đi theo tên thủ vệ.
Tiến vào một tòa lầu các nằm giữa vườn hoa, hắn chứng kiến hai thân ảnh xinh đẹp cao quý đang ngồi trò chuyện.
Chính là Mộng Chi Tiên và Huyền Y Đế Nữ.
“Bẩm Mộng Chi Đế Nữ, hộ vệ của ngươi đã đến!” Thủ vệ khom người bẩm báo.
Hắn vừa dứt lời, hai đôi mắt đẹp đã tập trung lên người Lạc Nam.
Lạc Nam bước lên một bước, thái độ kính cẩn chắp tay:
“Mộng Tinh gặp qua hai vị Đế Nữ!”