Chương 1500: Hệ Thống hố

Hệ Thống hố

“Xuống địa ngục?” Vô Chi Kỳ nở nụ cười:

“Nếu như dễ chết như vậy, có lẽ ta đã không tồn tại đến ngày hôm nay…”

Đồng tử Lạc Nam có chút co lại…

VÙ…VÙ…VÙ…VÙ…VÙ…VÙ…

Chợt từ phía sau lưng, hắn nghe thấy âm thanh dữ dội nào đó…

Vội vàng quay đầu nhìn lại, một cảnh tượng khiến Lạc Nam nhíu chặt chân mày.

Chẳng biết từ bao giờ, vô số nguồn nước từ phương xa kéo đến theo sự hiệu triệu của Vô Chi Kỳ.

Có nước từ cả một hành tinh với diện tích toàn là nước…

Có nước đến từ vô số hải dương bao la…

Có nước đến từ một dòng suối nhỏ…

Cũng có nước đến từ một loại tài nguyên Thủy Hệ thuộc tính nào đó…

Nói tóm lại, chỉ cần những nơi có nước, tất cả nguồn nước đều đang lấy một tốc độ như sao băng phá không mà về, ào ào như muốn đem toàn thể chiến trường nhấn chìm…

Bởi vì tầm nhìn của Dò Thám Tương Lai có giới hạn, Lạc Nam không thể quan sát một phạm vi các nguồn nước rộng mênh mông đến như vậy, cho nên khi dòng nước cuộn trào xuất hiện, hắn mới hiểu rằng thì ra đôi mắt của Vô Chi Kỳ chẳng những muốn cướp nguồn nước từ cơ thể hắn, mà còn đang cướp lấy nước từ bốn phương tám hướng hàng triệu dặm tinh không…

Xích Nhãn Thôn Thủy Thuật chẳng những có thể thôn phệ nước trong cơ thể đối thủ, mà nó còn đang biểu hiện khủng bố hơn.

“Chẳng lẽ tên này muốn dùng số nước này làm lực lượng trị thương?”

Lạc Nam hừ lạnh một tiếng, hắn tuyệt đối không cho phép điều này diễn ra.

Hai óng tay áo đã chứa đầy Thiên Sương Thủy Khí, Tụ Lý Càn Khôn khó mà tiếp tục sử dụng.

Nghĩ đến đây, Lạc Nam triệu hoán Bá Đỉnh từ đan điền xuất hiện.

ONG!

Bá Đỉnh vừa ra đã lấy tư thế thái sơn áp đỉnh cấp tốc xoay tròn, hóa thành khổng lồ, tuôn ra hấp lực khủng bố muốn hút tất cả nguồn nước do Vô Chi Kiều triệu hoán vào trong, sau đó dùng Bá Lực tiêu hủy toàn bộ.

Vô Chi Kỳ nhìn thấy điều này xém chút chửi má nó, tiểu tử này thủ đoạn kiểu gì dùng mãi không hết?

Cũng may ý đồ của hắn không phải là dùng số nước này để trị thương.

Chỉ thấy Vô Chi Kỳ bứt xuống một nhúm lông khỉ, sau đó hung hăng ném ra…

Lông khỉ tung bay đầy trời, Vô Chi Kỳ ngửa đầu gầm thét:

“Tuyệt Thế Thần Thông – Vạn Thủy Hóa Hầu Phân Thân!”

Trong ánh mắt trợn trừng của Lạc Nam, chỉ thấy vô số sợi lông khỉ của Vô Chi Kỳ như sinh ra linh tính.

Chúng nó chủ động bay đến những nơi có nước, hòa vào vô số nguồn nước mà Vô Chi Kỳ vừa triệu hoán trở về…

Thế là Bá Đỉnh còn chưa kịp thôn phệ, tất cả nguồn nước đã bị những sợi lông khỉ hấp thụ sạch sẽ.

BÙM…BÙM…BÙM…BÙM…BÙM…

Lông khỉ uống nước sau đó nổ vang, từ trong vụ nổ hiện ra những phân thân giống với Vô Chi Kỳ y như đúc.

Thoáng chốc, số lượng phân thân lên đến hàng ngàn…

Lạc Nam tê dại cả da đầu, vì sao đám khỉ con nào cũng chơi phân thân?

Mặc dù thủ pháp sử dụng khác nhau, nhưng số lượng lại đông đảo bầy đàn như nhau a.

“CHIẾN!”

Không cho hắn bất kỳ cơ hội phản ứng nào, hàng ngàn phân thân của Vô Chi Kỳ trong tay ngưng tụ Thủy Côn, chín tầng Côn Vực bùng nổ, sau đó từ bốn phương tám hướng lao về phía Lạc Nam đập nện.

PHỐC!

Lạc Nam lần đầu phun ra một ngụm máu tươi với sức ép khổng lồ đang bao phủ cơ thể, bởi vì lúc này hắn như đang đối mặt với hàng ngàn kẻ địch thi triển Cửu Tầng Côn Vực trấn áp chính mình vậy.

Một kẻ dùng Cửu Tầng Côn Vực đã đủ khủng bố rồi, huống hồ gì cùng lúc lên đến hàng ngàn kẻ?

Cơ thể của hắn nặng nề như núi đổ, Kiếm Vực, Chiến Vực và Sát Vực bị hàng ngàn đạo Cửu Tầng Côn Vực nghiền thành hư vô…

Trong khoảnh khắc này, Lạc Nam thật sự đứng im bất động, ngay cả di chuyển một đầu ngón tay cũng không làm được.

“Hự…”

Vô Chi Kỳ nặng nề thở ra một hơi, nhân lúc Lạc Nam không thể di chuyển, vận dụng Thiên Sương Thủy Khí đẩy tất cả Độc tố bên trong cơ thể ra ngoài.

Độc của Độc Đỉnh mặc dù rất mạnh, nhưng Thiên Sương Thủy Khí sánh ngang với Bá Lực, chỉ cần cho Vô Chi Kỳ cơ hội, hắn có thể dùng Thiên Sương Thủy Khí đẩy Độc Lực ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh tượng Lạc Nam bị áp bách đến mức đứng im, hàng ngàn đạo phân thân của mình thì đang cầm Côn nện xuống, Vô Chi Kỳ lẩm bẩm:

“Có thể ép ta đến mức độ này, ngươi là Đại Đế đầu tiên…nhưng tất cả đã kết thúc!”

Vạn Thủy Hóa Hầu Chân Thân là thủ đoạn tối cường của Vô Chi Kỳ, dùng lông khỉ chứa đựng linh tính của mình dung hợp cùng nguồn nước để tạm thời hóa thành phân thân, có được sức mạnh gần bằng so với bản thể.

Bất kỳ Thần Thông nào cũng có hạn chế, Vạn Thủy Hóa Hầu Chân Thân cũng giống như vậy.

Bởi vì năng lượng để phân thân tồn tại chính là Thủy Thuộc Tính, cho nên mỗi một lần phân thân công kích hay cử động đều sẽ tiêu hao khổng lồ, khi nguồn nước xung quanh cạn kiệt cũng là lúc phân thân tiêu tán.

Hơn nữa, phân thân chỉ sở hữu được Thủy Đế Lực thông thường, không thể có Thiên Sương Thủy Lực như bản thể, cho nên lực chiến vô pháp sánh bằng bản thể.

Nhưng mặc dù như vậy, thì khi hàng ngàn phân thân của mình đồng loạt kích hoạt Cửu Tầng Côn Vực oanh kích, Vô Chi Kỳ không cho rằng Lạc Nam còn có cơ hội trở mình, nhất là khi hắn bị Côn Vực áp bách đến mức cử động cũng không làm được.

“Vạn Cổ Bất Hủ Thân!”

Nào ngờ vừa mới tự tin chưa được bao lâu, Vô Chi Kỳ lại trợn mắt há hốc mồm nghe tiếng quát cuồng ngạo của đối thủ vang lên bên tai.

ONG ONG ONG ONG ONG…

Có tiếng kinh văn thần thánh trang nghiêm ngâm tụng.

Lạc Nam vẫn án binh bất động, nhưng từ đỉnh đầu đến chân, toàn bộ cơ thể hắn lại đột ngột hiện lên vô số loại Kinh Văn huyền ảo lấp lánh màu đồng cổ đầy rẫy khí tức cổ xưa bất hủ.

“Đó là thứ gì?”

Vô Chi Kỳ ngơ ngác, với kiến thức của hắn cũng không nhận ra lít nha lít nhít văn tự thần bí giống như hình xăm đang nổi lên trên người đối thủ.

ĐÙNG!

Cùng lúc đó, hàng ngàn thanh Thủy Côn hung hăng nện xuống, Cửu Tầng Côn Vực nổ tung một vùng trời, hủy diệt tất cả không gian vài chục vạn dặm xung quanh đó.

Vô số mảnh vỡ không gian bay toán loạn, lực lượng bạo tạc trào dây, mọi thứ cực kỳ cản trở tầm nhìn…

Nhưng Vô Chi Kỳ vẫn cố gắng tỏa ra Thần Thức, căng mắt nhìn lấy tình cảnh bên trong.

Theo sau đó, đôi mắt của hắn muốn lọt tròng rơi rụng.

Chỉ thấy Lạc Nam như một pho tượng thần sừng sững trường tồn, mặc cho hàng ngàn thanh Côn gia trì Côn Vực đập thẳng vào người, các kinh văn bất hủ kia vẫn ngoan cường chống lại…

Mà Thủy Hầu Phân Thân sau một đợt công kích đã hao hết Thủy Thuộc Tính, tiêu tán thành hư vô.

Ngàn tôn phân thân, trăm tôn phân thân, chục tôn phân thân…

Mãi đến khi tôn phân thân cuối cùng hoàn thành công kích, những kinh văn trên cơ thể Lạc Nam mới triệt để ảm đạm, thu liễm vào trong cơ thể.

“Ây da…đám khỉ đánh mỏi tay chưa nhỉ?” Lạc Nam nhìn Vô Chi Kỳ cười haha một tiếng.

Vô Chi Kỳ đưa hai tay lên xoa xoa đôi mắt, lắc lắc đầu: “Giả, đây nhất định là giả, ta đang nằm mơ đúng không?”

Lạc Nam dùng ánh mắt trêu tức nhìn hắn, trong lòng lại đang thầm chửi má nó.

Kích hoạt Vạn Cổ Bất Hủ Thân ăn đòn càng nhiều, phản phệ càng lớn…

Lục phủ ngũ tạng bên trong của hắn lúc này đang rối loạn tùng phèo, vừa mới nhân lúc Vô Chi Kỳ thất thần vì kinh ngạc mà uống vào một bình Bất Tử Dược Thủy hồi phục.

Niết Bàn Linh Thủy, Sinh Mệnh Huyền Mộc và Thánh Mệnh Quang Minh cũng đang nỗ lực trị liệu từ bên trong.

Hàng ngàn con khỉ cầm Thủy Côn nện Côn Vực vào người, không có Vạn Cổ Bất Hủ Thân thì hắn đã hóa thành thịt vụn rồi, sợ rằng dù biến thành Nghịch Long cũng phải trầy da tróc vảy.

Thể Chất đến từ Cấm Kỵ luôn lập công hiển hách, chưa từng khiến hắn phải thất vọng, nhìn vẻ mặt hoài nghi nhân sinh của Vô Chi Kỳ lúc này là hiểu.

“Còn chiêu gì nữa không? Lấy hết ra đi!” Nhìn Vô Chi Kỳ, Lạc Nam nở nụ cười thấm đẫm sát khí.

Hắn đang phô trương thanh thế, Vạn Cổ Bất Hủ Thân đã đạt đến giới hạn rồi, lúc này nếu Vô Chi Kỳ liều mạng, mình muốn giết hắn e rằng cũng phải trọng thương.

Vì lẽ đó Lạc Nam cố gắng dùng thái độ khiêu khích, đả kích lòng kiêu ngạo của Vô Chi Kỳ, để hắn giảm bớt đi ý đồ liều mạng phản kháng.

Vô Chi Kỳ không hề biết điều này, hắn thật sự bị đả kích, đả kích trầm trọng…

“Vũ trụ đã phát triển đến mức độ này rồi sao? người trẻ tuổi đều lợi hại đến mức độ này rồi sao?” Vô Chi Kỳ thân thể lung lay sắp ngã, chỉ cảm thấy mình thật sự già rồi.

Thành công thoát khỏi Địa Ngục Môn sau vô số năm vây khốn, Vô Chi Kỳ mang theo lý tưởng lớn lao và mục tiêu cao thượng, muốn trước tiên tập hợp đủ Hỗn Thế Tứ Hầu sau đó sẽ tập trung vào chính sự…

Nào ngờ vô tình đụng độ hai kẻ hậu bối trẻ tuổi…

Kẻ đầu tiên thì khiến Di Thủy Độn Pháp mà hắn luôn luôn tự tin đuổi mãi không kịp, cuối cùng buộc phải thỏa hiệp với đối phương.

Kẻ thứ hai càng khủng bố hơn, chẳng những khiến hắn dốc hết thủ đoạn mà chẳng làm được gì, còn đang muốn cái mạng của hắn.

Vô Chi Kỳ thậm chí trong đầu sinh ra một ý nghĩ: “Liệu Hỗn Thế Tứ Hầu chúng ta có sánh bằng đám hậu bối ở thời đại này hay không? Nếu không sánh bằng, sao còn xứng với danh Hỗn Thế?”

“Thực lực của ta chỉ thuộc dạng cùi mía, vẫn còn một đám nữ thiên tài vừa xinh đẹp, vừa có chiến lực khủng bố…có thể la hét, đấm đá ta bất kỳ lúc nào, mà ta thậm chí ngay cả một miếng thịt của các nàng cũng chưa thể làm xước!” Lạc Nam nghiêm nghị đáp.

“Phốc!” Vô Chi Kỳ xém chút cắn lưỡi, hắn nhận ra biểu hiện của Lạc Nam không phải đang nói dối.

Thế hệ này nhiều thiên tài khủng khiếp như vậy sao?

Lạc Nam âm thầm cười trộm, trong lòng bổ sung thêm một câu: “Bởi vì các nàng là nữ nhân của ta!”

Đám khỉ này chiến lực nghịch thiên nhưng trong chuyện nam nữ dốt đặc cán mai, đâu nhận ra hàm ý trong lời nói của Lạc Nam…

Sắc mặt đen như đáy nồi, thật sự bị “hiện thực tàn khốc” làm mất đi chiến ý.

“Khà khà!” Lạc Nam nhân cơ hội đó, Oanh Thiên Tổ Phù tiếp tục điều động, Lạc Hồng Kiếm nâng lên, nhanh chóng tiếp cận Vô Chi Kỳ.

Vô Chi Kỳ biết mình đã bại, không thể hoàn thành món nợ ân tình với Long Ngạo Thiên…

Thật ra vừa bị giam cầm trong Địa Ngục Môn vô số năm, trải qua ngày tháng điên điên khùng khùng mất đi khống chế, nên thần trí của Vô Chi Kỳ vẫn chưa hoàn toàn ổn định trở lại, dễ dàng trúng kế sau vài lời nói mang tính đả kích của Lạc Nam…

Lại thêm đụng độ phải Lâm Tích và Lạc Nam khiến hắn vô thức xem là thật…dẫn đến mất đi động lực sống.

Lạc Nam đâu biết những điều này? Hắn chỉ biết mình sắp giết được kẻ biết bí mật của mình, để che giấu Long Tộc việc Long Khuynh Thành đang ở cùng mình, tạm thời tránh được nguy hiểm tiềm ẩn.

KENG!

Lạc Hồng Kiếm nâng cao, hướng ngay cổ Vô Chi Kỳ tung trảm…

“PHỐC!”

Lạc Nam sặc một ngụm nước bọt, âm thanh Hệ Thống vừa vang vọng bên tai:

“KENG! Phát động nhiệm vụ Sử Thi – Dã Tâm Hỗn Thế, hoàn thành nhận được Gói Quà Hỗn Thế, thất bại trừng phạt bằng cách suy giảm bản lĩnh của nam nhân, tiểu huynh đệ trừ đi vĩnh viễn 10 cm!”

“Nhiệm vụ chú thích: Thu phục Hỗn Thế Tứ Hầu về dưới trướng bao gồm: Linh Minh Thạch Hầu – Tôn Hầu Tử, Thông Túy Viên Hầu – Viên Hồng Ma, Xích Khảo Mã Hầu – Vô Chi Kỳ, Lục Nhĩ Mỹ Hầu!”

Nghe thấy tiếng thông báo của Hệ Thống, Lạc Nam như nghe được tiếng trời, lưỡi kiếm Lạc Hồng chỉ cách cổ Vô Chi Kỳ trong gang tấc.

Một khi Binh Nhân Tộc trảm xuống, dù là Hỗn Thế Tứ Hầu cũng phải chết a.

“Con mẹ nó! Ngươi là Xích Khảo Mã Hầu?” Lạc Nam trừng trừng hai mắt nhìn Vô Chi Kỳ bạo một câu thô tục.

“Không sai, thua trong tay ngươi…ta không có gì hối hận, ra tay đi!” Vô Chi Kỳ nhắm mắt lại.

“Ra tay cái rắm a!” Lạc Nam vội vàng thu hồi Lạc Hồng Kiếm, nâng đỡ Vô Chi Kỳ đứng lên cười haha:

“Không đánh không quen biết, không đánh không là bằng hữu, chút chuyện nhỏ này sao có thể chém chém giết giết chứ?”

Vô Chi Kỳ sắc mặt mộng bức, thầm nghĩ tiểu tử này chiến lực tuy mạnh nhưng đầu óc không được bình thường a.

Rõ ràng trước đó hắn đằng đằng sát khí muốn giết chính mình, hiện tại lại nói không đánh không quen biết?

“Ta hiểu rồi, ngươi chê ta quá yếu nên không muốn động thủ đúng không?” Vô Chi Kỳ sắc mặt đầy căm phẫn:

“Chỉ có thể chiến, không thể nhục!”

“Yếu cái rắm a, ta xém chút toi đời với ngươi!” Lạc Nam biện hộ, vẻ mặt nghiêm túc:

“Vừa rồi chỉ đùa với ngươi mà thôi, bổn công tử chính là đệ nhất thiên tài thế hệ này của vũ trụ, uy danh hiển hách, ngươi bại dưới tay ta hoàn toàn là bình thường!”

“Sao ngươi nói còn một đám nữ nhân mạnh hơn ngươi? Có thể đánh đấm ngươi tùy lúc?” Vô Chi Kỳ cau mày hỏi.

“Bởi vì các nàng là vợ ta nha!” Lạc Nam vuốt vuốt mũi đáp: “Vợ ta giận dỗi đánh yêu ta, chẳng lẽ ta đả thương các nàng?”

“PHỐC!” Vô Chi Kỳ phun ra một ngụm nước bọt, hận không thể xách Côn đập chết Lạc Nam.

“Hừ, nếu ngươi không muốn giết, cáo từ!” Vô Chi Kỳ xoay người rời đi, hắn cảm thấy mình bị nam nhân này làm trò tiêu khiển.

“Chậm đã!” Lạc Nam đáp lại: “Ngươi định thế nào với Long Ngạo Thiên?”

“Ta không thể đánh bại ngươi, nhưng ta vẫn thiếu nợ ân tình của hắn, đương nhiên là đem tin tức nữ nhi của hắn nói cho hắn biết!” Vô Chi Kỳ thành thật đáp.

“Nữ nhi cái rắm, ngươi làm vậy là hãm hại nàng!” Lạc Nam sắc mặt giận dữ.

Lúc này mới kiên nhẫn giải thích thân phận thật sự của Long Khuynh Thành và ý đồ của Long Ngạo Thiên lại một lần.

Hết cách rồi, không thể giết thì chỉ còn cách thông não, Lạc Nam không muốn côn thịt cụt đi 10 cm đâu.

“Ngươi nói sự thật?” Vô Chi Kỳ sắc mặt nghiêm túc.

“Ta có thể thề với quy tắc vũ trụ! Long Khuynh Thành tuyệt đối không phải nữ nhi của Long Ngạo Thiên!” Lạc Nam giơ tay lên nói.

“Nếu là như vậy…Vô Chi Kỳ ta cũng không thẹn với lương tâm!” Vô Chi Kỳ lẩm bẩm nói.

Hắn chỉ hứa với Long Ngạo Thiên sẽ tìm giúp nữ nhi, nếu Long Khuynh Thành không phải nữ nhi ruột thịt của Long Ngạo Thiên, vậy thì xem như không vi phạm ước định.

“Nếu ngươi vẫn chưa tin, ta có thể mang Khuynh Thành ra chứng minh!” Lạc Nam thận trọng nói thêm.

“Không cần!” Vô Chi Kỳ khoác óng tay áo: “Vừa rồi ngươi đã có thể giết ta nhưng không làm, chứng tỏ cây ngay không sợ chết đứng, ta sẽ giữ bí mật chuyện lần này!”

“Đa tạ!” Lạc Nam mỉm cười ôn hòa.

Nếu biết trước con hàng này là Hỗn Thế Tứ Hầu thì hắn đã không muốn sát khỉ diệt khẩu, chỉ trách cái Hệ Thống hố cha vô liêm sĩ đưa ra nhiệm vụ quá muộn.

“Nếu không còn gì, cáo từ!” Vô Chi Kỳ chắp tay, đã không còn chuyện gì, hắn muốn rời đi làm một ít việc.

“Đừng gấp!” Lạc Nam vuốt vuốt cằm nói:

“Ta biết Định Hải Thần Côn đang ở đâu!”

Con Đường Bá Chủ

Con Đường Bá Chủ

Score 8.3
Status: Ongoing Author:

Bạn đang đọc truyện Con Đường Bá Chủ của tác giả Akay Hau. Nam vừa mới tỉnh giấc, chợt cảm thấy toàn thân đau nhứt vô cùng, cảm giác như toàn bộ xương cốt trên người lúc này vỡ vụn, khiến hắn muốn động đậy dù chỉ là đầu ngón tay cũng khó khăn. Quan trọng hơn đầu hắn lúc này cũng đau dữ dội, vô số ký ức xa lạ tràn vào não bộ của hắn, khiến Nam nhất thời không kip phản ứng. Hai canh giờ sau, cảm giác đau đầu dần suy yếu, Nam lúc này dần ý thức được điều gì đã xảy đến với mình. “Ta, ta vậy mà không chết, ta vậy mà thật sự xuyên qua rồi ?”


Nam lẩm bẩm trong miệng vài lần như tự hỏi, các cơ mặt vẫn thể hiện sự khó tin, cái mồm đang mở lớn cùng một thân mồ hôi lạnh cũng biết việc này khiến bản thân hắn chấn kinh vô cùng, nếu bây giờ còn đủ sức chắc hắn phải thử đấm mình vài cái thật mạnh để nghiệm chứng. Cố gắng sắp xếp vô số trí nhớ hỗn loạn trong đầu, Nam bắt đầu nhớ lại, kiếp trước hắn là một đứa trẻ mồ côi được cô nhi viện nuôi dưỡng, đến lúc Nam 7 tuổi thì có một lão đầu đến nhận hắn làm con nuôi, trở về sống cùng lão đầu theo thời gian.


Nam dần lớn lên cũng biết rõ cha nuôi của mình là một quân nhân vĩ đại, cả đời ông tham gia kháng chiến, cống hiến tất cả cho quốc gia nên chẳng hề lập gia đình, khi đến tuổi xế chiều ông quyết định nhận nuôi Nam xem như có người chăm sóc khi về già. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Vô Địch Đại Lão Sắp Xuất Thế và Đại Mộng Chủ.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset