“Haha!”
Nhìn thấy Vô Ưu đứng ra muốn khiêu chiến, Kiếm Nhai nở nụ cười nhạt nhẽo.
Tiểu tử này chắc không biết những gì trong thời gian qua hắn đã đạt được.
Từ khi rời khỏi Côn Lôn, Kiếm Nhai lăn lộn trong đám tán tu, gia nhập các binh đoàn lính đánh thuê, xâm nhập các hiểm địa nguy hiểm, sống trên lưỡi kiếm đầy máu.
Trời không phụ lòng người, Kiếm Nhai nhận được truyền thừa của một vị Kiếm Tu thời Thượng Cổ, tiềm lực và thiên phú nhờ vậy tăng mạnh, sau đó được Kiếm Đế Thành Chủ nhận làm đồ đệ, trở thành Đế Tử của Kiếm Đế Thành, bước vào hàng ngũ thiên kiêu đứng đầu thiên hạ, tuổi còn rất trẻ đã đột phá Đại Đế.
Còn Vô Ưu và Minh Không thì sao?
Bỏ ra phần lớn thời gian làm việc dưới trướng Lạc Nam, tên tuổi không có, danh vọng không có, ngay cả tu vi cũng kém hơn hắn.
Kiếm Nhai cảm thấy mình đã đạt đến một đẳng cấp khác biệt so với hai người, cho nên khi bị Vô Ưu xem là ếch ngồi đáy giếng, hắn chỉ cảm thấy buồn cười vì Vô Ưu không biết tự lượng sức mình.
“Nếu ngươi đã có hứng thú, ta không ngại!” Kiếm Nhai cũng chậm rãi bước lên, mỉm cười nhàn nhạt:
“Dù gì cũng là chỗ quen biết cũ, ta sẽ hạ thủ lưu tình!”
“Ngươi nói nhảm!” Vô Ưu hừ lạnh một tiếng:
“Nam nhân thì đánh đi, nói nhiều như vậy làm gì?”
“Xem ta một Kiếm bại ngươi!” Kiếm Nhai hừ lạnh một tiếng, trong miệng quát khẽ:
“Tọa Kiếm Bộ!”
Hắn vừa dứt lời, cuồn cuộn Kiếm Khí hiện lên dưới lòng bàn chân xẹt như sao băng, tốc độ nhanh không khác nào thiểm điện, thân thể biến mất tại chỗ.
KENG! KENG!
Kiếm ra khỏi võ, Kiếm Nhai đôi tay cầm Song Kiếm, hai tầng Kiếm Vực bạo phát mà ra.
Trong khoảng thời gian ngắn, Kiếm Nhai vậy mà chẳng những đột phá Đại Đế, Kiếm Vực cũng lĩnh ngộ lên đến hai tầng.
Phải biết thời điểm tham gia cạnh tranh ngôi vị Côn Lôn Thiếu Chủ, hắn chỉ mới sở hữu Cửu Tầng Kiếm Ý mà thôi.
Kiếm Nhai thật sự kiêu ngạo nhưng xét về những gì tiến bộ trong thời gian qua, hắn thật sự có vốn liếng để kiêu ngạo.
“Đồ Thiên Tru Địa Trảm!”
Sắc mặt lạnh lùng, Kiếm Nhai thi triển Kiếm Kỹ từng làm nên tên tuổi của mình.
Hai tầng Kiếm Vực hòa vào Song Kiếm, sức mạnh nhân đôi, lưỡi của hai thanh Kiếm sắt nhọn đặt sát vào nhau, một ngang một dọc, một trục một hoành…
“Bại cho ta!”
Kiếm Nhai quát lớn, Song Kiếm cùng lúc trảm ra, Kiếm Vực phong tỏa đất trời như có thể đồ thiên tru địa.
Đứng trước công kích dữ dội của Kiếm Nhai, Vô Ưu lại là án binh bất động, thân thể cường tráng sừng sững như sơn.
Mãi đến khi Kiếm Khí của Kiếm Nhai đã sắp đụng vào da thịt mình, Vô Ưu bất chợt nghiêm nghị nói:
“Thiết Bố Sam – Mình Đồng Da Sắt!”
Tiếng quát vừa dứt, từng khối từng khối cơ bắp trên thân Vô Ưu siết chặt lại, vô số tế bào được cường hóa kinh người, làn da hóa thành một màu đen kịch như giáp sắt che phủ từ đầu đến chân.
KENG!
Đồ Thiên Tru Địa Trảm đánh vào Mình Đồng Da Sắt như kiếm trảm kim loại, âm thanh vang dội vang lên, lại chỉ tạo thành vài vết trầy xướt, Vô Ưu ngay cả một chút tổn thương cũng không có.
“Làm sao có thể?” Kiếm Nhai kinh hô thành tiếng, không dám tin một Trảm kia của mình lại chẳng thể làm gì Vô Ưu.
“Đây là môn Thể Thuật mà Thiếu Chủ ban tặng cho ta, sự cường đại của nó ngươi không thể tưởng tượng được!” Vô Ưu ngạo nghễ cười.
Thiết Bố Sam là một môn Thể Thuật thiên về phòng ngự từng được Lạc Nam trọng dụng trong khoảng thời gian dài ở hạ giới.
Bất quá hiện nay hắn đã có Vạn Cổ Bất Hủ Thân, Nghịch Long Chiến Thân, Hóa Long các loại thủ đoạn phòng ngự khủng bố, Thiết Bố Sam đã không còn cần thiết nữa.
Cảm thấy môn Thể Thuật này thích hợp với thiên tài cận chiến như Vô Ưu, nên Lạc Nam đã thông qua Nghịch Mệnh Phá Cấp Công cải tiến Thiết Bố Sam trở nên mạnh mẽ và giao cho Vô Ưu tu luyện.
“Ta không tin!” Kiếm Nhai gầm lên một tiếng, Kiếm Vực tầng thứ ba được kích hoạt:
“Ảo Ảnh Trảm!”
Song Kiếm trong tay xoay tròn như máy cắt, lưỡi kiếm điên cuồng nghiền nát không gian, ba tầng Kiếm Vực tràn lan bốn phương tám hướng khiến chúng nhân khiếp sợ.
Sự xoay tròn của Song Kiếm đồng thời hình thành lực gió cực mạnh, đẩy nhanh tốc độ của người thi triển, lại thêm thân pháp Tọa Kiếm Bộ…Kiếm Nhai hóa thành ảo ảnh khó thể nắm bắt, toàn diện tập kích Vô Ưu.
Ảo Ảnh Trảm là một trong ba môn Kiếm Kỹ mạnh nhất Kiếm Đế Thành, từ khi trở thành Đế Tử…Kiếm Nhai đã được sư phụ truyền thụ môn Kiếm Kỹ này.
KENG KENG KENG KENG…
Kiếm khí không ngừng cắt xén, Kiếm Nhai hóa thành tầng tầng lớp lớp ảo ảnh chém vào thân thể Vô Ưu, tia lửa văng tung tóe.
Mình Đồng Da Sắt xuất hiện vô số khe nứt, hiển nhiên có phần chống đỡ không nổi.
“Haha, xem ngươi trụ được bao lâu?” Kiếm Nhai thấy cảnh này nhếch miệng cười gằn.
Đối mặt với sự đắc ý của đối thủ, Vô Ưu chỉ điềm tĩnh nói ra:
“Thiết Bố Sam – Kim Cương Bất Hoại!”
Cơ thể của Vô Ưu từ mình đồng da sắt chuyển sang thuần sắc Kim Cương quý giá sáng lấp lánh, ma sát cùng lưỡi kiếm của Kiếm Nhai sáng rực cả một vùng trời, lại kiên cố không gì tả nổi.
Kim Cương Bất Hoại là tầng cao nhất của Thiết Bố Sam được Lạc Nam nghiên cứu ra, lấy cảm hứng từ thân thể của chín con Kim Cương Thiên Long lôi kéo Bas Vũ Điện, giúp người tu luyện có được thể phách cứng rắn như Kim Cương.
Có Kim Cương Bất Hoại, Vô Ưu ngạo nghễ đứng khoanh tay, mặc cho Kiếm Nhai không ngừng trảm phá, vẫn không thể xuyên qua lớp phòng ngự Kim Cương của hắn.
“Nói cho ngươi biết, không phải tu vi của chúng ta kém hơn ngươi, mà thời gian qua chúng ta bận rộn tu luyện những thủ đoạn do Thiếu Chủ ban tặng để nâng cao chiến lực, chưa có rảnh đột phá tu vi mà thôi!” Vô Ưu tự hào nói ra:
“Lòng dạ của thiếu chủ há cho kẻ như ngươi có thể xem nhẹ? ta vẫn còn lượng lớn Nguyên Thạch được người ban phát chưa kịp luyện hóa đấy!”
Kiếm Nhai hít sâu một hơi áp chế rối loạn trong lòng, nhìn Vô Ưu đứng im bất động tại chỗ, hắn nở nụ cười khinh bỉ:
“Ta thừa nhận ta không thể phá nát mai rùa của ngươi, nhưng đứng một chỗ phòng thủ có tài cán gì? Ngươi cũng chẳng làm gì được ta!”
“Vậy phải không?” Vô Ưu híp mắt nói, hắn bỗng nhiên duỗi ra đôi tay.
Trong ánh mắt trừng trừng của toàn trường, đôi tay của Vô Ưu bất chợt kéo dài ra dữ dội, như tên lửa oanh phá trực diện đấm thẳng mặt Kiếm Nhai.
Điều đáng nói ở chỗ, dù đôi tay kéo dài lên đến ngàn mét, chúng vẫn được bao phủ tầng tầng lớp lớp Kim Cương Bất Hoại, vừa cứng vừa trâu.
Kiếm Nhai không ngờ đến Vô Ưu có thủ đoạn này, lập tức ăn trọn hai quyền như búa tạ nện vào mặt.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, Kiếm Nhai như diều đứt dây thổ huyết bay ngược.
Vô Ưu chỉ đứng im tại chỗ, hai tay duỗi ra như cao su, tốc độ tung quyền nhanh chóng vô cùng, quyền kình đầy trời, liên miên bất tuyệt oanh tạc lấy Kiếm Nhai.
Kiếm Nhai ỷ vào tốc độ cao hơn Vô Ưu, vài lần thành công thoát khỏi quyền kình công phá, mang theo Song Kiếm tiếp cận ám sát.
Đáng tiếc, Kim Cương Bất Hoại phòng ngự kinh người, mặc cho Kiếm Nhai tung kiếm như thế nào cũng vô pháp xuyên thủng nó.
Đôi tay của Vô Ưu lại co rụt trở về đấm hắn văng xa.
Lúc này Vô Ưu giống như một pháo đài bất khả xâm phạm, đứng tại nguyên chỗ tung quyền oanh tạc đối thủ, mà đối thủ lại chẳng thể làm gì được hắn dù đã tiếp cận dùng kiếm trảm liên hồi.
“Đây rốt cuộc là thủ đoạn gì? Tay của ngươi sao có thể co dãn ra được?” Kiếm Nhai vừa giận vừa uất ức.
“Không những tay, mà còn cả chân!” Vô Ưu cười lên haha, một chân bất chợt hung hăng đạp ra.
XOẸT…
Cẳng chân kéo dài hàng ngàn mét, tàn bạo đạp vào bụng Kiếm Nhai.
Phốc!
Kiếm Nhai không kịp đề phòng lại ăn trọn một cước, lục phủ ngũ tạng rối loạn tùng phèo.
“Không chỉ Thể Thuật, mà Thiếu Chủ còn ban cho ta Công Pháp!” Vô Ưu điềm tĩnh nói:
“Cước Thủ Tùy Biến Công giúp ta có thể biến hóa linh hoạt tay và chân của mình theo ý muốn, hơn nữa sức mạnh công phá còn gia tăng hơn bình thường!”
Nói xong, đôi tay của Vô Ưu chẳng những kéo dài mà còn biến lớn, hai đầu nắm tay phình to như hai ngọn núi, táo bạo nện xuống đầu Kiếm Nhai.
“Là ngươi ép ta!” Kiếm Nhai thanh âm phẫn nộ rít gào lên.
Hắn bất chợt thu hồi Song Kiếm, từ trong Nhẫn Trữ Vật triệu hồi ra một thanh Kiếm duy nhất có màu đen kịch.
Kiếm này vừa ra, tầng tầng lớp lớp mây đen kéo về, thiên không có Cửu Sắc Lôi Kiếp giáng xuống, hòa vào thân Kiếm.
“Đây là thanh Kiếm ta đạt được từ truyền thừa của vị Kiếm Tu thời Thượng Cổ mang tên Hợp Lôi Kiếm!” Kiếm Nhai tự ngạo cười dài nói ra:
“Hợp Lôi Kiếm có thể hiệu triệu Lôi Kiếp giáng lâm hòa vào thân kiếm để gia tăng sức mạnh, trong quá khứ nó từng là Đế Cấp Cực Phẩm, mặc dù hiện tại đẳng cấp thụt lùi chỉ còn là Thượng Phẩm, nhưng chắc chắn mạnh hơn Pháp Bảo đồng cấp thông thường!”
“Sư phụ đã hứa sẽ thu thập nguyên liệu và tìm Thiên Khí Đế giúp ta khôi phục vinh quang của Hợp Lôi Kiếm, toàn bộ Côn Lôn Giới được bao nhiêu kiện Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo? nội tình làm sao sánh bằng ta?”
“Xem ta một Kiếm trảm nát mai rùa của ngươi!”
Trong mắt Vô Ưu hiện lên vẻ mất kiên nhẫn: “Ngươi nói nhảm nhiều quá!”
Tiếng nói vừa dứt, Vô Ưu động lấy ý niệm.
Từ trong Nhẫn Trữ Vật, một tòa Kim Tự Tháp khổng lồ phá không hiện ra, mang theo Đế Uy khủng bố chưa từng có hàng lâm mà xuống.
Mà khi Kim Tự Tháp này xuất hiện, Hợp Lôi Kiếm bất chợt run lên mãnh liệt như gặp phải khắc tinh, đây là hiện tượng mà Pháp Bảo gặp Pháp Bảo khác đẳng cấp cao hơn mình nên sinh lòng hoảng sợ.
“Làm sao có thể?” Kiếm Nhai một lần nữa phải thốt lên câu này, không dám tin tưởng những gì mình đang chứng kiến.
Vô Ưu vậy mà sở hữu Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo?
ẦM!
Kim Tự Tháp bất chấp Kiếm Nhai suy nghĩ gì, nó kết hợp với hai nắm tay khổng lồ của Vô Ưu, cùng lúc nện xuống.
“Mau trốn!”
Chúng nhân Kiếm Đế Thành thất thanh rống to.
Một Đại Đế như Kiếm Nhai trúng phải Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo oanh tạc, không chết cũng trọng thương a.
Đó là khi Vô Ưu chưa đủ khả năng phát huy toàn diện sức mạnh của Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo, bằng không Kiếm Nhai ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có.
Hoảng sợ quá đỗi, Kiếm Nhai ném ra Hợp Lôi Kiếm, Cửu Sắc Lôi Kiếp phối hợp đánh xuống, ngăn cản Kim Tự Tháp trấn áp.
Mà nhân cơ hội đó, hắn đã ba chân bốn cẳng đào tẩu.
RĂNG RẮC…
Trong ánh mắt tiếc nuối như muốn nứt của Kiếm Nhai, Hợp Lôi Kiếm vốn còn hư hại bị nghiền nát thành sắt vụn, vô số tia lôi đình tán loạn, lại bị Vô Ưu toàn diện trấn áp.
“PHỐC!”
Kiếm Nhai nhận phản phệ khi Hợp Lôi Kiếm vỡ tan, thổ huyết không ngừng, khí tức suy yếu cùng cực.
Ánh mắt vẫn còn chưa hết hãi hùng nhìn lấy Vô Ưu thu hồi Kim Tự Tháp, đồng thời giải trừ Kim Cương Bất Hoại.
“Tổn thất một thanh Kiếm quý xem như là ta trừng phạt ngươi dám bất kính với Thiếu Chủ!” Vô Ưu từ tốn nói:
“Nếu để ta nghe thấy lần sau, thứ ta lấy sẽ là mạng của ngươi!”
“Chúng ta đi thôi!” Minh Không ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Kiếm Nhai thêm một chút, điềm tĩnh nói với Vô Ưu.
“Tốt!” Vô Ưu nhún nhún vai trở về đội ngũ.
Một đám cường giả Vô Gia và Minh Gia ánh mắt sùng bái đến cực hạn, không phải sùng bái Vô Ưu, mà là sùng bái người đã ban tất cả những thứ hiện tại cho Vô Ưu.
Nếu là trước đây, có nằm mơ bọn hắn cũng không nghĩ đến Vô Ưu sẽ sở hữu chiến lực kinh khủng như vậy, nghiền ép Đế Tử của Kiếm Đế Thành mà chẳng tổn thương dù chỉ là một đầu ngón tay, sở hữu Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo – thứ mà toàn bộ Vô Gia từng thèm muốn cũng xa vời.
Tất cả là nhờ chọn đúng chủ nhân, đi theo đúng người…
Mà thân là thủ hạ, bọn hắn cũng được thơm lây, Lạc Nam Thiếu Chủ cũng đã ban phát không ít thứ tốt cho bọn hắn.
Mắt thấy nhóm người muốn đi, tổ chấp pháp Kiếm Đế Thành vội vàng bao vây lại:
“Dám phá nát Pháp Bảo của Kiếm Đế Thành chúng ta, ai cho các ngươi tùy ý rời khỏi?”
“Hai bên giao chiến, tổn thất là chuyện bình thường, các ngươi có ý gì?” Minh Không nhướn mày.
“Đừng tưởng chúng ta sợ, thích thì chiến đi!” Chúng cường giả Vô Gia với Minh Gia cũng phẫn nộ đáp.
Bị biểu hiện của Vô Ưu kích thích, bọn hắn cũng đang ước gì có thể chiến một trận sảng khoái để xem thử tiến bộ của mình, chưa từng e ngại Kiếm Đế Thành.
Huống hồ Kiếm Đế Thành liên tục khiêu khích, nhiều lần kinh người quá đáng, sao có thể nhẫn nhịn mãi được?
Kiếm Nhai uống tạm Đan Dược liệu thương, lau máu bên khóe miệng đứng dậy, ánh mắt vừa ghen ghét vừa oán độc nhìn chăm chú Vô Ưu, giọng điệu căm giận đến cực điểm:
“Vô Ưu, chỉ là luận bàn mà thôi…ngươi lại ác ý phá nát Kiếm của ta, khiến Kiếm Đế Thành tổn thất một kiện Pháp Bảo có tiềm năng khôi phục thành Đế Cấp Cực Phẩm!”
“Hừ, chính ngươi là kẻ triệu hoán Pháp Bảo trước thì trách gì ai?” Vô Ưu đanh thép đáp trả:
“Chẳng lẽ đường đường là Đế Tử của một Thiên Đế Thế Lực lại thua không nổi sao?”
“Thua không nổi thì đã sao?”
Vô Ưu vừa dứt lời, một thân ảnh đã ngự kiếm bay đến như sao băng, áo xanh tung bay, sắc mặt âm trầm đến nhỏ huyết.
“Sư huynh!” Nhìn lấy thân ảnh này, Kiếm Nhai vui vẻ hô lên.
Người đến chính là nhi tử của Kiếm Đế Thành Chủ – Kiếm Thanh Y, cũng là sư huynh của Kiếm Nhai.
Vừa rồi khi Hợp Lôi Kiếm bị phá vỡ, tổ chấp pháp của Kiếm Đế Thành đã liên lạc với Kiếm Thanh Y, yêu cầu hắn chi viện.
Mà Kiếm Thanh Y sau khi nghe tin đã lập tức đuổi đến, trong lòng phẫn nộ ngập trời.
Ở bất kỳ một thế lực nào, Đế Cấp Pháp Bảo cũng đều vô cùng quý giá, càng đừng nói đến loại Đế Cấp Thượng Phẩm có tiềm năng khôi phục thành Cực Phẩm như Hợp Lôi Kiếm của Kiếm Nhai.
Phải biết rằng Kiếm Đế Thành được thành lập vô số năm, cũng chỉ sở hữu được hai thanh Kiếm đạt đến Đế Cấp Cực Phẩm mà thôi.
Phụ thân hắn thu Kiếm Nhai làm đệ tử, phần lớn nguyên nhân cũng là mong chờ Hợp Lôi Kiếm sẽ khôi phục, từ đó Kiếm Đế Thành sẽ sở hữu ba thanh Kiếm đạt đến Đế Cấp Cực Phẩm, nội tình tăng mạnh.
Vậy mà lúc này đây, chỉ vì một cuộc tỷ thí hơn thua, Hợp Lôi Kiếm bị nện nát rồi…
Kiếm Thanh Y và Kiếm Đế Thành làm sao có thể không tiếc hận? sao có thể không phẫn nộ?
“Các ngươi tính sao đây?” Minh Không mất kiên nhẫn, lạnh lùng hỏi.
“Hừ!” Kiếm Thanh Y hung hăng rút kiếm, thái độ cương quyết:
“Bồi thường Hợp Lôi Kiếm cho chúng ta, bằng không các ngươi đừng mong rời đi!”