“Tiểu bối vô tri, ngông cuồng tự đại, nghĩ rằng có chút thiên phú là dám khiêu khích Luyện Hư Kỳ sao?”
Ám Lệ sắc mặt âm trầm quát, tên này Nguyên Anh Viên Mãn có thể phá hư công kích của hắn đã xem như không tệ, lại dám mở miệng tuyên chiến Luyện Hư? Nói đùa sao?
Hắn từ nhỏ một đường tu luyện, hơn một ngàn tuổi tu vi Luyện Hư, kinh nghiệm chiến đấu lão luyện phong phú, lại tinh thông ẩn nấp ám sát…có thể nói trong Luyện Hư Sơ Kỳ cũng khá nổi danh…
Vậy mà hôm nay, bị một tên tiểu bối Nguyên Anh Kỳ tuyên chiến, sao có thể không phẫn nộ?
Dưới Luyện Hư là con kiến hôi…đạo lý này ai cũng biết, dù Hóa Thần Viên Mãn hắn cũng không để vào mắt…
Đám đông quan sát cũng đồng tình với Ám Lệ, cho rằng Lạc Nam thật sự không biết trời cao đất rộng…
“Thanh niên này thiên phú mặc dù tốt…nhưng quá mức đắc chí càn rỡ…đáng tiếc a…” Một lão già Hóa Thần trung kỳ cảm thán nói…
“Còn không phải sao? phải công nhận thực lực hắn rất mạnh, thậm chí có thể sánh ngang top 3 Bách Linh Bảng, nhưng làm sao có thể đối kháng Luyện Hư?” Không ít người mở miệng đồng tình…
Lạc Nam mặc kệ tất cả bọn hắn nghĩ gì, đã quyết tâm chiến với Luyện Hư, hắn sẽ tập trung toàn bộ tinh thần…
Nhật Nguyệt Trường Bào khoác lên cơ thể, đem toàn bộ thân hình ẩn vào bên trong…
Khi chiến đấu nhất định phải dùng đến Niết Bàn Linh Thủy, có Nhật Nguyệt Trường Bào che đậy, không ai nhận ra thủ đoạn sử dụng Dị Thủy trị thương của hắn…
Lạc Nam không muốn bị người khác nhận ra quan hệ giữa mình và Thủy Nương Khanh…
Tốc…
Tiên hạ thủ vi cường…thân ảnh Lạc Nam đột ngột biến mất…
Một lần xuất hiện đã ở phía sau Ám Lệ, bàn tay hừng hực Tử Tâm Phần Không Viêm cùng Kim Ô Hư Hỏa…
Một đại thủ hình thành, lần này là sự kết hợp của cả hai loại Dị Hỏa, sát khí ngập trời…
“Trích Tinh Thủ…”
Ở khoảng cách gần, Trích Tinh Thủ lập tức có thể chạm đến đỉnh đầu Ám Lệ…
“Không biết tự lượng sức mình…” Ám Lệ cười gằn một tiếng, thân thể hóa thành Hắc Ám né tránh một kích khủng bố kia, Dao Găm trong tay đồng thời hướng về Trích Tinh Thủ rọc xuống…
Dao mang hắc ám hình lưỡi liềm phá không mà bay…
RẸT…
Không gian xuất hiện vết rách như cắt gọt, mang theo lực lượng của Luyện Hư Kỳ, cắt ngang Trích Tinh Thủ…
Nhưng lực lượng của hai loại Dị Hỏa không phải dạng vừa, chúng nó hung hăng càn quấy, phá hủy một Dao khủng bố kia…
“Làm sao có thể?” Ánh mắt của đám người co rụt lại…
Lại một lần nữa, thanh niên này dùng công kích hóa giải thế công của Luyện Hư Kỳ…
Mặc dù phải dùng đến tận hai loại Dị Hỏa, nhưng cũng đủ chứng minh hắn có tư cách đối kháng…
“Đừng vội mừng…Ám Lệ chỉ tiện tay chém ra một dao đó mà thôi, chưa phải thực lực chân chính của hắn đâu…” Một lão già quan chiến ngưng trọng nói…
Lạc Nam cũng biết đạo lý này, mắt thấy Ám Lệ hóa thành khói đen biến mất, tốc biến lập tức triển khai…nhất định không thể để sát thủ đánh lén được…
“Hừ…chạy đi đâu?”
Không gian nứt ra, Ám Lệ không biết từ bao giờ đã xuất hiện bên cạnh hắn, một dao khứa vào cổ …
Lạc Nam giật mình, Mộc Quy lập tức được hình thành ngăn cản trước mặt…
Òm…
Chỉ vừa mới xuất hiện, Phệ Thiên Mộc điên cuồng vận chuyển, ra sức ngăn cản con dao trên tay Ám Lệ…
Con Dao này có tên Sát Dạ…, cũng là một kiện Thiên Cấp Pháp Bảo…dù không thi triển lực lượng cũng có thể cắt đứt không gian, huống hồ kết hợp với lực lượng của Luyện Hư Kỳ như Ám Lệ?
ÒM
Mộc Quy tràn đầy không cam lòng gào rú, Phệ Thiên Mộc đã làm hết khả năng của nó, hấp thu tận hai phần sức mạnh trong công kích của Ám Lệ…
Nhưng không thay đổi được gì…lần đầu tiên Mộc Quy bị dễ dàng chém đôi…như giấy mỏng trước lưỡi kéo sắt lẹm vậy…
Thế chém bị lệch đi quỷ tích, xượt ngang cánh tay Lạc Nam…
“Quả nhiên là Luyện Hư Kỳ…” Sắc mặt Lạc Nam ngưng trọng…
Bởi vì sau lớp áo…vết thương dao gọt nằm dọc theo cánh tay hắn…máu tươi chảy ròng…
Đó là nhờ Nhật Nguyệt Trường Bào bảo vệ một phần, nếu không chỉ sợ cánh tay đã bị chẻ làm đôi rồi…
Tu vi Luyện Thể hiện tại vẫn không đủ để phòng ngự trước một Luyện Hư cường giả…
Niết Bàn Linh Thủy nhanh chóng phát huy công dụng của nó…vết thương trên cánh tay lập tức được cầm máu, bắt đầu kết vảy…
“Vậy mà không sao?” Ám Lệ nhướn mày, bởi vì ngoài chảy vài giọt máu ban đầu, thanh niên đối diện với hắn không hề hấn gì…
Điều này khiến Ám Lệ một lần nữa cảm thấy kinh ngạc…
Một Dao vừa rồi hắn chém ra, nhìn như đơn giản…nhưng là Địa Cấp Vũ Kỹ chuyên ám sát đấy…
“Ngươi tên gì?” Ám Lệ khóa chặt thân ảnh đối thủ, khàn khàn mở miệng…
Người này đủ tư cách để hắn biết tên…
Đáng tiếc, Lạc Nam lại không nghĩ vậy, hắn nhổ một ngụm nước bọt khinh thường cười:
“Lão già, tu luyện lâu năm như vậy…ngay cả Nguyên Anh như ta cũng không làm gì được…trong cùng cấp ta giết ngươi như chết chó… xứng biết tên ta sao?”
Ám Lệ sắc mặt lập tức hết sức khó coi, sát khí kinh thiên lập tức ùa về, mây đen dữ tợn bao phủ…
“Tốt…tốt…tốt, xem ra ta không dùng toàn lực khiến con kiến nhỏ như ngươi ngông cuồng quá rồi…mặc kệ thiên tài cỡ nào, yêu nghiệt ra sao…trước thực lực tuyệt đối đều phải chết…”
Ám Lệ giận quá hóa cười, ngửa đầu lên trời hét liền ba chữ tốt…
Tên nhóc này thành công chọc giận hắn, thành công khơi dậy sát khí trong người hắn…
“Đến đây đi…”
Lạc Nam cười lạnh một tiếng, Hỏa Phượng Hoàng lập tức phá không mà ra, vươn đôi cánh dài hàng trượng của mình, lao về phía Ám Lệ…
“Điêu trùng tiểu kỷ…”
Ám Lệ không sợ chút nào, khinh thường một tiếng…một lần nửa há to miệng…
Rống…
Hắc ám giao long xuất hiện, hung hăng càn quấy lao đến Hỏa Phượng…
ẦM ẦM ẦM…
Hai hư ảnh cự thú liên tục chạm nhau, lực lượng của Luyện Hư Kỳ ép Hỏa Phượng liên tục bị đánh bay…
Rống…
Hỏa Phượng tức giận cũng tràn đầy biệt khuất gào rống…
So về đẳng cấp, nó được ngưng tụ từ Dị Hỏa…cao cấp hơn Giao Long rất nhiều…
Nhưng so về lực lượng, Giao Long được hình thành từ hắc ám Linh Lực của Luyện Hư Kỳ, sức mạnh vượt xa nó…
Với bản tính kiêu ngạo của mình, Hỏa Phượng không muốn tiếp tục bị đánh bay nữa…
Nó đảo lấy đôi cánh, cấp tốc tiếp cận thân thể Giao Long…
LỆ…
Theo sau đó…trong ánh mắt của vô số người, kiệt ngạo bất tuần gáy một tiếng…tự bạo…
ẦM…
Trước thân thể nổ tung của Hỏa Phượng, Giao Long lại một lần nửa triệt để bị hủy diệt…
Con sóng linh lực bùng nổ khiến Lạc Nam phải vội vàng tốc biến né tránh…
“Hừ…đi chết….Nhất Dạ Đoạt Mệnh Thuật…” Ám Lệ cười gằn, một lần nữa xé rách hư không…
Chỉ trong nhất hơi thở, thân ảnh hắn xuất hiện bên cạnh con mồi…
Bầu trời một vùng trở nên tối sầm trước Hắc Ám như đêm đen, Lạc Nam chỉ cảm thấy toàn bộ tri giác đột ngột biến mất…
Công Dụng của Nhất Dạ Đoạt Mệnh mang lại…
Người trong vùng bị ảnh hưởng không cảm nhận được gì…
Đương nhiên Lạc Nam thì khác…
Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn hoạt động hết công suất, loáng thoáng bắt được hư ảnh lưỡi Dao sắt lẹm đang đâm xuống…
“Kim Ô Hộ Thân…”
Đêm đen trở nên sáng sủa trước ngọn lửa vàng…
Gáy…
Hư ảnh Kim Ô như hộ vệ thần cao quý, hỏa diễm hoàng kim đem cơ thể Lạc Nam bảo vệ, nó vươn đôi cánh liệt diễm cùng toàn bộ sự kiêu ngạo của mình, đập mạnh vào lưỡi Dao Sát Dạ kia…
KENG…
Ám Lệ một lần nữa thể hiện sự mạnh mẽ của Luyện Hư Kỳ, Kim Ô Hư Hỏa không thể thiêu đốt vào tầng Hắc Ám linh lực bao bọc xung quanh hắn…
Đảng cấp trên lệch quá xa…nếu là trong cùng cấp, Kim Ô Hư Hỏa có thể dễ dàng đốt trụi tất cả…
Nhưng đó là nếu…trong chiến đấu không thể xuất hiện…
Bả vai Lạc Nam chấn động dữ dội…
Nhật Nguyệt Trường Bào xuất hiện vết rách…
Sát Dạ ghim sâu vào bả vai hắn…lực lượng Hắc Ám điên cuồng tàn phá, đau nhứt kịch liệt…
“Tiểu tử…Kim Ô cũng không thể bảo vệ được ngươi…” Ám Lệ cười gằn một tiếng, bởi Kim Ô làm chệch quỷ tích công kích của hắn, nên chỉ có thể đâm xuyên qua vai…
Bất quá nhìn gương mặt tên yêu nghiệt này bị mình đâm trúng, cảm giác thành tựu lan tràn trong lòng Ám Lệ…
Phựt…
Rút ra con dao, máu tươi bắn lên hết sức đẹp đẻ…Ám Lệ cười nhạt một tiếng, lại hướng đầu Lạc Nam cắm xuống…
Chỉ tiết, hắn vui mừng chưa được bao lâu…
“Hoàng Tảo Thiên Quân…”
Một tiếng gầm rống chấn thiên truyền ra…trên tay người thanh niên xuất hiện Giao Vương Kích…
Đập mạnh vào thân thể kia…
Thiên Quân Kích Pháp chính là Linh Cấp Công Pháp, mặc dù Lạc Nam chỉ mới lĩnh hội thức thứ nhất…nhưng uy lực không thể xem thường chút nào…
Một kích này lại có hai loại Dị Hỏa bao trùm…
Phốc…
Ám Lệ phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bị nện bay ra ngoài…
“Chuyện gì? Ta đang nằm mơ sao?”
Vô số người xoa xoa hai mắt, bọn hắn vừa nhìn thấy gì?
Một Nguyên Anh đem Luyện Hư đánh bay…
Chuyện này quá mức điên cuồng…
Lạc Nam con mắt màu trắng tràn ngập kích động…thân thể rung rẩy vì hưng phấn…
Hắn đánh bị thương Luyện Hư một cách đường đường chính chính…có thể không hưng phấn sao?
Mặc dù hắn cũng bị thương không nhẹ, nhưng đang lệch nhau vô số cảnh giới đấy…
Vết thương trên vai bắt đầu lấy tốc độ khủng bố khép lại…
Niết Bàn Linh Thủy một lần nữa thể hiện công dụng…đó là lý do Lạc Nam dám khiêu chiến Luyện Hư Kỳ…
Nếu không có Niết Bàn Linh Thủy, vết thương trên vai này phải mất ít nhất một tuần tịnh dưỡng trong điều kiện tốt nhất trong Linh Giới Châu…
“Haha, Luyện Hư cũng chỉ như thế…chết đi cho ta…” Lạc Nam ngửa mặt lên trời cười dài, lần đầu tiên cầm Kích truy đuổi…
“Ngựa non háo đá…ngươi sẽ chết rất thảm!” Ám Lệ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, phẫn nộ rít gào…
Theo sau đó, thân thể hắn một lần nửa ẩn vào hư không…
“Đường đường là Luyện Hư, chỉ dám ẩn núp đánh lén ta sao?” Lạc Nam cười lớn khiêu khích nói…
Bởi vì hắn biết sở trường của Ám Lệ là ám sát mà không phải cận chiến, nếu đổi lại là Luyện Hư cận chiến lợi hại, chưa chắc mình đánh bay được đối phương…
“Kẻ chết đừng nên nói nhiều…”
Ám Lệ thu hồi Dao Sát Dạ, đôi tay xuất hiện móng vuốt đen kịch dữ tợn, lại một lần nữa bí mật hướng sau lưng Lạc Nam vồ xuống…
Ẩn nấp trong hư không, hắn gần như bất bại khi chiến đấu với tu sĩ dưới Luyện Hư…
Tuy nhiên đó là đối với tu sĩ bình thường, Lạc Nam có Tử Tâm Phần Không Viêm…sở trường là đốt cháy hư không…
Nhìn Xuyên Yếu Điểm quan sát toàn bộ không gian xung quanh, những nơi không gian gợn sóng lăn tăn đều lọt vào mắt hắn…
Thu hồi Giao Vương Kích…
Móng vuốt của Ám Lệ vừa xuất hiện, Lạc Nam đã mãnh liệt xoay người, hai ngón trở chắp lại…Dị Hỏa màu tím cuồng mãnh mà ra…
“Thập Tự Thiên Hỏa…”
Lần này không có Kim Ô Hư Hỏa, chỉ sử dụng đơn thuần Tử Tâm Phần Không Viêm…
“Không biết lượng sức…” Ám Lệ cười gằn, cho rằng Lạc Nam muốn dùng vũ kỹ này ngăn cản móng vuốt tràn ngập Hắc Ám linh lực của hắn…
Nhưng không, Ám Lệ và vô số người đã lầm…
Phập…
Móng vuốt đen kịch kia đâm xuyên qua người…
Lạc Nam mặc kệ đau đớn, Thập Tự Thiên Hỏa bắn mạnh vào không gian trước mặt…
Lấy mạng đổi mạng…
Trong khoảng khắc đó, Dị Hỏa bùng phát dữ dội…toàn bộ không gian xung quanh đều hóa thành hư vô, mà người ẩn nấp bên trong không hề lường trước được đối thủ liều lĩnh đến tình trạng này, vậy mà lấy mạng đổi mạng cùng hắn… Ám Lệ không hề dùng Linh Lực bảo vệ cơ thể…lập tức bị trúng chiêu…
“AAAAAAA”
Âm thanh dữ tợn như dã thú trọng thương thét gào, thân ảnh Ám Lệ xuất hiện trước mặt mọi người…
Mà vừa nhìn thấy dáng vẻ của hắn, vô số người hít sâu một hơi, dùng ánh mắt như quái vật nhìn chằm chằm thân ảnh thanh niên kia…
Móng vuốt đâm xuyên cơ thể Lạc Nam, từ ngực đến bụng…để lại mười lổ máu hết sức rợn người…nhưng lúc này đây lại đang thần kỳ chầm chậm khép lại…
Duy chỉ có sắc mặt tái nhợt là cho thấy hắn vừa rồi đau đớn không hề ít…
“Tốc độ khôi phục này…thật là quái dị…”
Đám người âm thầm cảm thán…
Nhưng đó chẳng phải thứ khiến bọn hắn kinh ngạc nhất…
Khiến bọn hắn khiếp sợ chính là, Ám Lệ lúc này, toàn thân y phục tơi tả, lộ ra thân thể gầy trơ xương như bạch cốt của hắn…
Điều đáng nói, một nửa gương mặt của Ám Lệ đã hoàn toàn bị hủy hoại bởi ngọn lửa tím, để lại vết bỏng lầy lội máu me, loáng thoáng có thể thấy xương sọ bên trong…
Dù Dị Hỏa kia đã tắt trước linh lực của một Luyện Hư Kỳ chữa trị, nhưng vết thương để lại…chính là sỉ nhục cả đời của một cường giả…
“Làm sao lại mạnh đến tình trạng này? kẻ này rốt cuộc là ai?…bằng mọi giá phải giết hắn…không thể để người như vậy trưởng thành…” Lam Cực cưỡi trên Hắc Thiên Mã từ nơi xa, vừa sợ lại vừa bộc phát sát tâm mãnh liệt…
“AAAAA, Ta muốn ngươi sống không bằng chết…ta muốn ngày đêm tra tấn ngươi, xẻo từng miếng da, bẻ từng thanh xương cốt…cho ngươi nếm trải màu của địa ngục…”
Ám Lệ thê lương gầm rú như ác quỷ nơi vực sâu, lý trí của hắn đã biến mất vì tức giận cùng phẫn nộ…
Hắn liên tục bị một con kiến làm bị thương trước mặt vô số người…
Mặc dù thương thế này không hề trí mạng, nhưng danh tiếng của hắn đã triệt để mất hết rồi…
Ngày sau chỉ cần nhớ lại, từng có Nguyên Anh đánh bị thương hắn, sẽ là trò cười cho toàn đại lục, thậm chí danh dự của Đảo Bóng Đêm sẽ giảm đi rất nhiều…
“Hồng hộc…hồng hộc…” Lạc Nam thở dốc kịch liệt, khó khăn tiêu diệt toàn bộ hắc ám linh lực đang tồn động trong cơ thể…
Mặc dù nhìn qua hắn chiếm tiện nghi, nhưng nếu không có sự khôi phục kinh khủng của Dị Thủy, hắn đã sớm nằm xuống rồi…tuy là vậy sự hưng phấn và chiến ý trong con mắt không hề suy giảm…
Tập trung cao độ, vì tiếp theo Ám Lệ sẽ hạ sát chiêu…
…
Bên kia chiến tuyến, Cơ Nhã tự hào hơn bao giờ hết…người đàn ông của nàng làm mọi chuyện nàng đều nhìn ở trong mắt…
Lăng Ba Song Chưởng tập hợp, đem Lam Nham đánh bay đến mức phun máu…khổ không thể tả…
Ám Nhiên bị nàng nhốt vào Băng Thủy Kết Giới, đang nổ lực muốn lao ra…
Lam Nham chỉ có một mình, làm sao có thể ngăn cản?
Mắt thấy Cơ Nhã đang muốn lao đến đánh lén Ám Lệ, không cho hắn tiếp tục gây thương tích lên người Lạc Nam…
Lam Nham cắn chặt răng, từ nhẫn trữ vật lấy ra một giọt máu…
“Ám Lệ…ta thay ngươi cầm chân nữ nhân này, mau giải quyết tên yêu nghiệt đó…”
Ngửa cổ lên trời, nuốt gọn giọt máu như vực sâu kia…
Thân thể Lam Nham cấp tốc bành trướng…
Cơ thể đột ngột hình thành từng mảnh vây cá cứng cáp, miệng rộng mở lớn, răng nanh xuất hiện…
Cánh tay trở nên lực lưỡng đầy rẩy gân guốc…mà tu vi cũng theo đó đề thăng…mặc dù chưa đến mức đột phá Luyện Hư Hậu Kỳ, nhưng cũng tiếp cận rồi…
Vèo một tiếng, Lam Nham xé rách hư không, chặn đứng bước tiến của Cơ Nhã…
“Máu của Thủy Quái?” Cơ Nhã cau mày nhàn nhạt nói…
Thứ máu huyết này chính là lấy từ trên người của Thủy Quái tận cùng vực sâu dưới đáy biển, thực lực của chúng rất mạnh, nhưng linh trí không hề cao, chỉ biết tàn bạo và giết chóc…vì thế thường bị các thợ săn khai thác máu thịt trên người bán với giá cao…
Người sử dụng có thể lập tức gia tăng sức mạnh thân thể lẫn linh lực, nhưng đồng thời trong một năm sau đó phải nằm liệt giường vì không còn sức lực…
Nàng không ngờ Lam Nham lại tin tưởng Đảo Bóng Đêm đến tình trạng này, hy sinh bản thân để Ám Lệ hạ thủ với Lạc Nam…
Nếu Cơ Nhã biết hai thế lực này đã âm thầm liên thủ nhiều năm sẽ không cảm thấy kỳ quái… Lam gia vốn bí mật cung cấp tài nguyên tu luyện cho Đảo Bóng Đêm…đổi lại phải thay Lam gia bí mật ám sát kẻ địch…
“Băng Bạo Kích!”
Lam Nham vươn lên hai nắm tay lực lưỡng phủ đầy vảy cá cùng Băng Linh Lực, hướng về đầu nàng nện xuống…
Băng Thủy Kết Giới chỉ có thể thi triển một lần khi chưa bị phá vỡ, Cơ Nhã buộc phải chiến đấu với Lam Nham…
Cạch…cạch…
Âm thanh Ám Nhiên đang cố gắng phá hoại kết giới truyền ra, cũng không còn lâu nữa…
…
“Hắc Ám Che Thiên Chưởng…khặc khặc khặc đi chết…đi chết…ngươi phải chết…”
Theo âm thanh rít qua kẻ răng, mây đen cấp tốc ùa về, chỉ thoáng chốc đã đem ngàn dặm khu vực bao phủ…
Ám Lệ hòa tan cơ thể trong mây đen, vô tận hắc ám linh lực ngưng tụ thành chưởng ấn…
Lạc Nam đứng lở lửng trên mặt biển nhìn tình cảnh này, hai bàn tay hợp lại thành một đặt sang bên hông…
Đế Diễm, Niết Bàn Linh Thủy cùng Phệ Thiên Mộc dung hòa trong lòng bàn tay…
Sức mạnh bí ẩn khiến vô số người không nhận ra lai lịch của từng loại lực lượng ẩn giấu bên trong…
Chỉ biết nó nhất định rất khủng bố…
Bởi vì không gian xung quanh người thanh niên kia…
Đang cấp tốc hóa thành mãnh vụn…
…