Chương 211: Bát phương chú ý

Bát phương chú ý

Bóng tối của vô tận mây đen bao trùm một vùng hải dương rộng lớn, treo phía trên cao là con mắt như bậc đế vương vô tình, cao cao tại thượng…

Trong ánh mắt chỉ có sự hờ hững, và vô vàn sát khí…

Tia chớp liên miên không dứt, hàng ngàn lôi đình chi lực kéo nhau mà về, tạo thành một biển sét trên không trung, song song với đại dương mênh mông phía dưới…

Hàng triệu sinh linh trong biển cả điên cuồng bơi đi, chúng nó không muốn chết…bên trên bầu trời, chim biển nói đuôi nhau không dứt trốn chạy…tất cả chỉ là sự hoảng loạn…

Sóng thần dữ dội gầm thét, ngọn sóng cao hàng chục trượng đem các bãi đá ngầm vô tình đập nát…

Cảnh tượng như ngày tận thế…

Lạc Nam ngẩng đầu nhìn lên, nơi Thiên Đạo Chi Nhãn đang ngự trị, sắc mặt hắn bình thản hơn bao giờ hết…

Qua khiếp sợ lúc ban đầu, hắn biết đây là lúc mình cần bình tĩnh nhất để thoát khỏi một kiếp cửu tử nhất sinh này…

Luồng khí tức Bất Hủ vẫn bao vây cơ thể hắn, dù có chạy đến đâu vẫn không thoát khỏi cảm ứng từ Thiên Đạo Chi Nhãn…chỉ có thể tìm đường sống trong chỗ chết mà thôi…

Thân ảnh nhỏ nhắn của Kim Nhi xuất hiện trên bả vai, gương mặt trầm trọng nhìn lên không trung, lẩm bẩm rất nhỏ:

“Là thành là bại…đều ở thời khắc này…công tử thân hóa chân long hay chỉ còn một nắm tro tàn…dù sao đi nữa, Kim Nhi vẫn cùng ngươi sống chết…”

Lạc Nam hít sâu một hơi, leo xuống lưng Tiểu Sư, vuốt ve cái đầu trắng muốt của nàng…

Tiểu Sư, Tố Mai cùng Cơ Nhã đều có liên kết đặc biệt với hắn…

Hắn chết thì ba nữ cùng chết…vì thế không hạ lệnh Tiểu Sư rời đi…

Duy chỉ có chúng nữ bên trong Linh Giới Châu, các nàng có thể sống tiếp nếu hắn xảy ra chuyện…

ẦM ẦM ẦM…

Sát khí ngày một mãnh liệt, động tĩnh nơi này ngày một to lớn, đã sớm kinh động hầu hết cường giả chí cao trên toàn thể Tinh Cầu…

Biển sét mênh mông khiến bọn hắn không thể dùng thần thức tiến vào thăm dò, chỉ biết Thiên Đạo Chi Nhãn trong truyền thuyết…lại một lần nữa hiện thế…

Tinh Linh Đảo…

Tinh Linh Nữ Vương tuyệt mỹ vô song ngự không mà đứng, tầm nhìn dán chặt vào con mắt kinh khủng trên không trung kia, tại Tinh Cầu này…nói Thiên Đạo Chi Nhãn là thần cũng không quá đáng…

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra…đối với Tinh Linh Tộc chúng ta…là phúc hay là họa?”

Từ đôi môi kiều diễm bậc nhất thiên hạ, lời nói như sầu như thán…

Ải Nhân Tộc…

Một tên người lùn làn da đen xạm, hai mắt to tròn trắng dã, người khoác hoàng bào đầu đội vương miệng…

Ải Nhân Tộc Trưởng…

Trong tay hắn, một lưỡi rìu lấp lóe lôi quang dữ tợn, không gian xung quanh không ngừng nứt ra rồi lành lại trước uy lực của nó…

Khí thế này, vượt qua Linh Cấp quá nhiều…

“Dù là Thương Lôi Chiến Phủ trong tay ta…nếu đối diện với Thiên Đạo Chi Nhãn, chỉ sợ cũng không đủ dùng…”

Đan Cốc…

Một vị lão già râu tóc dựng thẳng màu đỏ rực như diễm…

Trước mặt hắn, một tôn Đan Đỉnh khổng lồ không ngừng xoay tròn…

Hai bên cánh tay, hai loại hỏa diễm khác màu bá đạo vờn quanh, không ngừng đem dược liệu trong đỉnh luyện hóa, cô động đến cực điểm…

Hai loại Dị Hỏa…

Mùi đan dược lan tràn khắp tứ phía, Kim Đan Viên Mãn nếu may mắn hít vào một hơi, chỉ sợ lập tức có thể Kết thành Nguyên Anh…

Lão già ánh mắt như có thể xuyên qua vô tận không gian, nhìn con mắt vô tình kia, rùng mình một cái:

“Kẻ nào trêu chọc đến nó…?”

Thiên Sơn Tiên Cảnh…

Mỹ phụ nhân diễm tuyệt thiên hạ, thân thể khoác lấy bạch bào…khí tức u lạnh như băng sơn ngàn năm…lơ lửng trên đỉnh tiên cảnh…

Dưới chân nàng, hai đóa Băng Liên cấp tốc xoay tròn, mỗi cú xoay của nó, phong vũ thét gào, không gian vặn vẹo…

Khác với màu xanh hay trắng thường thấy, Băng Liên này lại ẩn chứa Thất Thải quang mang, khi thì đỏ, khi thì xanh…khi tím…khi vàng…

Bảy loại màu sắc lấp lóe luân phiên, xinh đẹp đến cực hạn…

Dị Băng…

“Huyết Sát Ma Quân chỉ chống đến tia Lôi Kiếp thứ 100…không biết đây là vị nào…?”

Từ đôi môi u lạnh, hương thơm tỏa ra bốn phía…dụ nhân đến mức trí mạng…

Tại một lĩnh vực xa hoa, linh khí nồng đậm vượt qua bên ngoài hàng trăm lần…

Một tòa Bảo Điện nhìn không thấy điểm cuối, lấp lánh thần quang…

Mỗi tảng đá lót đường cũng đều làm từ Ngọc Thạch trân quý nhất, ẩn chướng linh khí vượt xa Cực Phẩm Linh Thạch…

Tổng bộ Đa Bảo Các…

Trên đỉnh Bảo Điện, căn phòng hoa lệ bậc nhất Tinh Cầu, phía trên là một giường ngủ, được đúc kết toàn bộ từ ngọc trai kỳ lạ có màu hồng…

Huyết Ngọc Trai, mỗi viên có giá không dưới vạn Cực Phẩm Linh Thạch…

Trên giường ngọc trai, một nữ nhân lười biếng nằm trườn ra đó, mái tóc hoàng kim rủ xuống ngang lưng như thác nước, chân ngọc tay ngà, tất cả đều xảo đoạt thiên công…không người có thể so sánh…

Lăn lộn trên nệm ấm vài vòng, từng tấc da thịt không có khuyết điểm ẩn hiện sau lớp chăn bông, bộ ngực hùng vĩ trơn bóng nẩy nẩy, bờ mông đáng ghét tròn lẳn lắc lư…

Nàng dụi dụi con mắt mơ màng của mình, hé đôi môi khinh mộng nhẹ ngáp một tiếng:

“Sét đánh gia hỏa nào? Thật ồn ào nha…người ta còn muốn ngủ tiếp đấy…”

Thánh nữ Đa Bảo Các – Thiên Diệp Dao…

Hắc Ma Sơn…

Các loại Ma Tu, Tà Tu, Lệ Quỷ…Các loại yêu thú tàn bạo, lấy giết chóc làm vui sinh sống…các loại ảo cảnh, sương mù, độc khí…

Muốn tìm thứ gì đáng sợ nhất trên Tinh Cầu, cứ đến Hắc Ma Sơn…

Nơi được công nhận là một trong các Hiểm Địa bậc nhất Tinh Cầu…

Trên đỉnh cao Hắc Ma Sơn, nơi không dấu chân người…

Một thân ảnh chập chững bước ra, xung quanh hắn…một luồng linh lực đen kịch che phủ, không thấy thứ gì…

Ánh mắt như xuyên thấu hư không, nhìn chằm chằm Thiên Đạo Chi Nhãn kia, lẩm bẩm một tiếng:

“Mục tiêu phấn đấu của ta…có người đạt được rồi ư?”

Nếu người khác nghe được câu này, sẽ thầm mắng tên này điên rồi…Thiên Đạo Chi Nhãn đâu phải thứ tốt lành gì? Ngươi lại xem thành mục tiêu phấn đấu?

Nhưng nếu biết thân phận của thân ảnh này, ngươi sẽ không dám có bất kỳ chỉ trích nào đến hắn…

Ma – Hoàng Kim Bảng Đệ Nhất Nhân…

Tại một Vương Quốc Thất Cấp Tu Chân Thế Lực, gần đây liên tục xảy ra các vụ mất tích hài nhi, số lượng đã lên đến hàng vạn…

Mặc dù quốc vương đã dốc hết trăm phương ngàn kế, thậm chí bỏ ra cái giá lớn để cầu viện Bát Cấp Thế Lực xung quanh trợ giúp, nhưng vẫn không tìm ra một điểm manh mối nào…

Trong một hẹp cốc cách Vương Quốc này không xa…

Thiếu niên bước chân ra ngoài hẹp cốc, ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt ẩn chứa vô tận biển máu…

Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, nhất định sẽ phát hiện vị đệ đệ thân yêu của hắn – Lạc Vũ…

Không biết từ bao giờ, Lạc Vũ đã bộc phát ra tu vi Hóa Thần Hậu Kỳ, mái tóc thuần một màu trắng xóa…

“Không biết vì sao…cảm giác thật quen thuộc a…” Lạc Vũ lẩm nhẩm một câu vô nghĩa…

Xung quanh thân thể hắn là vô số đầu lâu của trẻ nhỏ xoay tròn, tất cả đều biểu cảm tràn đầy sợ hãi…

Tiếng khóc thê lương, tiếng oán khí thở dài, tiếng u trầm lạnh lẽo tràn lan một vùng địa vực…

Lạc Vũ tu luyện tà công…

“Lạc Nam a Lạc Nam…khi Vương Anh Đại Pháp của bổn tọa luyện thành…cũng là ngày tàn của ngươi…”

Hoàng Sa Đại Lục…

Di tích cổ tại một Hiểm Địa, đôi vợ chồng già lơ lửng trên không trung, nếu Lạc Nam có mặt ở đây, nhất định sẽ nhận ra là hai vị cao nhân từng bán nước ở thôn xóm nhỏ cho hắn…

“Lần này tìm được thêm chút ít manh mối…bất quá nếu muốn biết rõ về phần lịch sử trống không kia của Tinh Cầu…còn kém xa lắm…” Lão bà nhìn sang chồng mình mở miệng…

“Từ thời đại sơ khai…đến một Kỷ Nguyên sau đó nhân loại mới được hình thành…trong khoảng thời gian đó…rốt cuộc có bí ẩn gì đây…” Lão già lẩm bẩm, ánh mắt đục ngầu hiển hiện nét tang thương…

Hai người trầm mặt hồi lâu, rốt cuộc nhìn lên không trung thở dài…

“Thiên Đạo Chi Nhãn…cũng rất lâu rồi…”

Trong khoảng khắc này, hàng loạt ánh mắt cùng lúc tập trung về Hải Châu Đại Lục…

Biển sét quá mức dữ dội, bọn hắn chỉ có thể quan sát bên ngoài…

Không dám thăm dò tồn tại bên trong…

Đương nhiên cũng không biết, kẻ tạo nên cảnh tượng kinh thiên đó, là một thanh niên 20 tuổi…

“Toàn bộ triệu hoán đi…” Lạc Nam nhìn thấy, ẩn ẩn trong đám mây, loáng thoáng xuất hiện tia lôi đình có ba loại màu sắc, hít sâu một hơi nói…

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, hắn đạt được hai lần triệu hoán, lúc này phải toàn diện sử dụng…biết đâu tìm ra một tia biện pháp…

“Keng…chúc mừng Ký Chủ triệu hoán thành công Phù Lục…”

“Keng…chúc mừng Ký Chủ triệu hoán thành công Linh Dược…”

Lạc Nam nghe liên tục hai âm thanh thông báo, ánh mắt lóe lên một tia sáng mãnh liệt…

“Chủ nhân…thiếp cùng chàng…”

Một mỹ nữ phương Tây tràn đầy dã tính xuất hiện bên cạnh hắn, mái tóc tím trắng xen lẫn phất phơ, ngực to nảy nở, bờ mông căn tròn, làn da khỏe mạnh, thân thể linh hoạt săn chắc…

Chính là Tiểu Sư trong bộ dạng nhân loại…

Nàng nắm chặt tay chủ nhân, nhìn chằm chằm lên Thiên Đạo Chi Nhãn, không có chút sợ hãi nào…

“Tốt…chúng ta cùng nhau vượt qua kiếp này…” Lạc Nam siết chặt eo thon của Tiểu Sư ha ha cười nói…

ẦM ẦM ẦM…

Thiên Đạo Chi Nhãn bắt đầu công cuộc thanh trừ của nó…

Vô số Lôi Đình chi lực tụ tập cùng một chỗ, hình thành một cột sét như trụ chống trời, hướng về Lạc Nam đánh thẳng xuống…

“Mộc Quy…”

Lạc Nam gầm thét một tiếng, Mộc Quy xuất hiện trước mặt…

ẦM…

Mộc Quy như tờ giấy mỏng bị xuyên qua, tia Lôi Kiếp dữ tợn nện thằng vào người hắn…

Phốc…

Lạc Nam và Tiểu Sư cùng lúc thổ huyết bay ngược ra ngoài, toàn thân tê dại…

Y phục da thú quanh thân Tiểu Sư triệt để nát bấy, thân thể hoàn mỹ căng tràn nhựa sống của nàng xuất hiện…

Trước một kích đầu tiên, hai người bị nội thương…

ẦM ẦM ẦM…

Không tiếp tục chần chờ, lôi kiếp vẫn phá không mà đến…lần này là cùng một lúc hai cột

Lạc Nam ngửa mặt lên trời thét dài, Hợp Linh Chưởng ngưng tụ, hướng về cột thiên lôi kia bắn đến…

Mà Tiểu Sư không cam lòng yếu thế, vô số Tử Lôi từ đôi tay chắc khỏe của nàng, lấy cứng đối cứng cùng thiên kiếp…

ẦM ẦM…

Hợp Linh Chưởng thành công phá vỡ một tia thiên kiếp…

Nhưng Tiểu Sư lại không được như vậy, tia thiên kiếp vẫn lấy thế công bá đạo nghiền ép xuống thân thể hai người…

Lạc Nam giật mình, ôm chặt Tiểu Sư vào lòng ngực…

Niết Bàn Linh Thủy bao bọc lấy cơ thể…

Hự…

Hắn chỉ cảm thấy Nhật Nguyệt Trường Bào bị xé tan thành từng mảnh nhỏ, thân thể lỏa lồ xuất hiện, phần da sau lưng bị đánh nát rồi…

Mùi thơm do thịt nướng mang lại tỏa ra xung quanh…

Niết Bàn Linh Thủy vận chuyển đến cực hạn, Huyền Thủy Đỉnh xoay tròn cấp tốc, muốn đem da thịt trên thân Lạc Nam khép lại…

ẦM ẦM ẦM…

Thiên Đạo không cho hắn cơ hội khôi phục, lại là ba tia Lôi Đình khủng bố giáng xuống…

GÁY…

Kim Ô phá thể mà ra, muốn đem chủ nhân bảo hộ…

ĐÙNG…

Đáng tiếc, nó chỉ có thể bị đánh thành hư vô, mắt thấy ba cột Lôi Đình dữ tợn tiếp tục nện xuống…

“Cố gắng lên…” Lạc Nam trong miệng thét gào, bởi vì hiện tại chỉ mới là Lôi Đình thông thường mà thôi, Tam Sắc Lôi Kiếp vẫn còn ầm vang trên không trung, chưa chịu đánh xuống đâu…

Xung quanh thân thể hắn, luồng khí tức Bất Hủ như bị chọc giận, ngưng tụ thành dòng, hướng về ba tia Lôi Đình kia lao đến…

ẦM ẦM ẦM…

Như ngày tận thế đến gần, không gian lan tràn vô số khe nứt…

Ba tia Lôi Đình vậy mà bị luồng khí Bất Hủ đánh tan…

Nhưng Lạc Nam không vui mừng, bởi vì hắn biết…khi nào quanh thân mình có khí tức Cấm Kỵ Bất Hủ tồn tại, thì Lôi Kiếp sẽ không dừng lại…

Bên trong không gian riêng biệt, Hệ Thống đang ra sức chữa trị phong ấn Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, muốn đem nó niêm phong một lần nữa…

ẦM ẦM ẦM…

“Chủ nhân…Tiểu Sư rất hạnh phúc…” Tiểu Sư ngẩng đầu nhìn nam nhân, tấm lưng tuyệt mỹ của nàng máu me đầm đìa, mặc dù Lạc Nam ngăn chặn phần lớn Lôi Đình, nhưng dư ba vẫn còn…khiến nàng bị thương không nhẹ…

“Ngoan…chúng ta sẽ không sao…” Lạc Nam ôm chặt Tiểu Sư vào lòng ngực, cảm nhận trong đan điền mình, tia Lôi Đình kia gào thét dữ dội…Tứ Đỉnh đang điên cuồng trấn áp nó…

Hắn biết, vẫn còn xa xa chưa đủ…

Thiên Cơ Đảo…

Bên trong mật thất của Cơ Toán, bảy lão già ngưng trọng nhìn nhau…

“Thật sự như lời ngươi nói? Cơ Toán bói toán một người bí ẩn và lâm vào kết quả này?” Một tên râu tóc trắng xóa, đôi mắt đen láy lấp lánh như tinh hà, nhìn Cơ Toàn trầm giọng hỏi…

Hắn chính là Đại Trưởng Lão của Thiên Cơ Điện…

“Thiên chân vạn xác, đó là tranh của hắn do đích thân ta họa lên…” Cơ Toàn lập tức xác nhận nói, chỉ vào bức họa Lạc Nam đeo mặt nạ…

Đám lão già xung quanh sắt mặt cũng ngưng trọng đến cực điểm, tình huống này khiến bọn hắn liên tưởng đến một trường hợp sâu xa trong cổ tịch có ghi chép lại…

Tương truyền, có một loại người nắm giữ khí vận nghịch thiên, được Thiên Đạo ưu ái, trời cao che chở…

Người như vậy được xưng là Thiên Đạo Chi Tử (Đứa con của Thiên Đạo), kẻ này thường ứng kiếp mà sinh, nắm giữ khí vận nghịch thiên vượt qua người khác…

Nghe đồn Thiên Đạo Chi Tử khi vừa ra đời, trên bầu trời lập tức xuất hiện hư ảnh Long Phượng trình tường…ra đường đạp lên một gốc cây cũng là tuyệt thế Linh Dược, vấp một cục đá té ngã cũng là Pháp Bảo cấp cao…té núi nhặt được truyền thừa, rơi vực tìm được bí kiếp…

Kẻ như vậy luôn được Thiên Đạo che chở, tất cả vận khí đều tụ tập về một thân của hắn, kẻ nào muốn ám toán hay có hành động nào ảnh hưởng đến hắn…sẽ có kết cục rất thảm…

“Chẳng lẽ người Cơ Toán bói toán là Thiên Đạo Chi Tử thật sao?” Một ông lão ánh mắt lấp lóe, hắn chính là Nhị Trưởng Lão của Thiên Cơ Điện…

“Dựa theo lời Cơ Toàn miêu tả, người này tài sản hết sức phong phú, tiêu tiền như rác không hề có chút điểm do dự, rất giống với miêu tả ghi lại trong Cổ Tịch về Thiên Đạo Chi Tử…” Tam trưởng lão trầm ngâm…

Đám người cũng gật đầu đồng tình…Thiên Đạo Chi Tử ra đường tùy tiện đi dạo vô tình nhặt được một mỏ Linh Thạch Cực Phẩm cũng là điều hết sức bình thường đấy…

Đáng tiếc, bọn hắn chỉ biết đến Thiên Đạo Chi Tử…mà không thể ngờ rằng, kẻ được xem là “Thiên Đạo Chi Tử” trong mắt bọn hắn, lúc này đang bị Thiên Đạo muốn dốc sức diệt sát…

Lạc Nam nếu biết có kẻ xem mình là Thiên Đạo Chi Tử, nhất định sẽ ngửa mặt mắng to, ta xxx các ngươi…Thiên Đạo không tìm ta phiền phức đã biết ơn tám đời rồi…ở đó còn Thiên Đạo Chi Tử…?

“Muốn biết hắn có phải Thiên Đạo Chi Tử hay không, thử một lần nữa sẽ có đáp án không phải sao?” Đúng lúc này, một âm thanh khàn khàn vang lên, không nghe rõ là nam hay nữ…

Bên trong mật thất, không biết từ lúc nào xuất hiện một hắc y nhân, xung quanh có lực lượng vô hình ngăn cản, chẳng thể xuyên thấu…

“Điện chủ…”

Đám lão già cung kính khom người…

“Điện chủ nói có lý…, muốn biết chắc chắn nên thử một lần nữa…” Đại trưởng lão ánh mắt lập lòe…

Nhị trưởng lão hiểu ý, lập tức vươn tay vào hư không, chỉ thoáng chốc đã chộp ra một người…

Người vừa bị bắt là một trung niên nam tử, lập tức giật mình nhìn cao tầng của Thiên Cơ Điện, cung kính cúi sát người chào hỏi…

Hắn là một Chấp Sự của Thiên Cơ Điện, cũng là Luyện Hư Viên Mãn cường giả đấy…

“Ngươi bói toán về người trong bức họa kia xem…” Điện chủ Thiên Cơ Điện nhàn nhạt nói…

Tên chấp sự giật mình, mặc dù không hiểu chuyện gì, bất quá lệnh của Điện Chủ hắn không dám làm trái…

Vội vàng cầm lên mai rùa, đem vài đồng tiền xu nhét vào…

Nhỏ máu lên bức họa của Lạc Nam…

Nhắm mắt lại lẩm bẩm, tay lắc mai rùa, tung đồng tiên xu…

Leng keng…

BÙM…

Trước ánh mắt của đám cao tầng Thiên Cơ Điện, tên chấp sự hóa thành một vũng máu…ngay cả cơ hội hét thảm như Cơ Toán cũng không có…

Tĩnh…

Không khí trong mật thất tĩnh lặng đến cực hạn…

Hồi lâu sau, thân ảnh Điện Chủ Thiên Cơ Điện biến mất, chỉ còn lại tiếng thở dài của hắn:

“Cấm tuyệt đối tất cả thành viên Thiên Cơ Điện bói toán về người kia, kẻ vi phạm tru di toàn tộc…”

Con Đường Bá Chủ

Con Đường Bá Chủ

Score 8.3
Status: Ongoing Author:

Bạn đang đọc truyện Con Đường Bá Chủ của tác giả Akay Hau. Nam vừa mới tỉnh giấc, chợt cảm thấy toàn thân đau nhứt vô cùng, cảm giác như toàn bộ xương cốt trên người lúc này vỡ vụn, khiến hắn muốn động đậy dù chỉ là đầu ngón tay cũng khó khăn. Quan trọng hơn đầu hắn lúc này cũng đau dữ dội, vô số ký ức xa lạ tràn vào não bộ của hắn, khiến Nam nhất thời không kip phản ứng. Hai canh giờ sau, cảm giác đau đầu dần suy yếu, Nam lúc này dần ý thức được điều gì đã xảy đến với mình. “Ta, ta vậy mà không chết, ta vậy mà thật sự xuyên qua rồi ?”


Nam lẩm bẩm trong miệng vài lần như tự hỏi, các cơ mặt vẫn thể hiện sự khó tin, cái mồm đang mở lớn cùng một thân mồ hôi lạnh cũng biết việc này khiến bản thân hắn chấn kinh vô cùng, nếu bây giờ còn đủ sức chắc hắn phải thử đấm mình vài cái thật mạnh để nghiệm chứng. Cố gắng sắp xếp vô số trí nhớ hỗn loạn trong đầu, Nam bắt đầu nhớ lại, kiếp trước hắn là một đứa trẻ mồ côi được cô nhi viện nuôi dưỡng, đến lúc Nam 7 tuổi thì có một lão đầu đến nhận hắn làm con nuôi, trở về sống cùng lão đầu theo thời gian.


Nam dần lớn lên cũng biết rõ cha nuôi của mình là một quân nhân vĩ đại, cả đời ông tham gia kháng chiến, cống hiến tất cả cho quốc gia nên chẳng hề lập gia đình, khi đến tuổi xế chiều ông quyết định nhận nuôi Nam xem như có người chăm sóc khi về già. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Vô Địch Đại Lão Sắp Xuất Thế và Đại Mộng Chủ.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset