Chương 2153: Thanh Long Hộ Pháp bá đạo

Thanh Long Hộ Pháp bá đạo

Tuyết Kiếm Sơn…

Một ngọn núi như kiếm cao vút trong mây, quanh năm tuyết rơi trắng xóa, khí hậu giá lạnh, mặt trời trên cao chiếu rọi ánh nắng vẫn không thể xua tan cái lạnh ở nơi này…

Nắng vàng trong tuyết trắng, tạo thành cảnh tượng mỹ lệ như tranh.

Có ánh nắng mặt trời, có băng hàn tuyết giá, Tuyết Kiếm Sơn hiển nhiên là hoàn cảnh lý tưởng nhất của những tu sĩ vừa sở hữu Quang Minh và Băng linh căn.

Hoàn cảnh thì rất đẹp, chỉ tiếc vụ việc xảy ra bên trong lại không được diễm lệ như vẻ bề ngoài của nó.

Bên trong mật thất Tuyết Kiếm Sơn lúc này, một bà lão da dẻ hồng hào, ánh mắt sắc bén ngồi bên hồ máu đỏ thẳm.

Bên dưới hồ, thi thể của không ít đệ tử Tuyết Kiếm Sơn nổi lềnh bềnh, máu tươi từ thân xác vẫn không ngừng chảy ra.

Bà lão đặt hai chân vào hồ máu, vận công hút lấy Huyết Khí cuồn cuộn, sắc mặt mãn nguyện đến cực điểm.

Hiển nhiên đây chính là Đại Trưởng Lão Tuyết Kiếm Sơn, cô cô của Tuyết Tuyền, danh xưng Tuyết Lãnh.

Đứng xung quanh Tuyết Lãnh, vài vị trưởng lão khác của Tuyết Kiếm Sơn sắc mặt hơi không đành nhìn các đệ tử thê thảm ngã trong hồ máu.

Tứ Trưởng Lão nhịn không được nói: “Đại tỷ, vì sao chúng ta không tìm kiếm con mồi của các thế lực khác, lại hãm hại chính đệ tử một nhà?”

“Hừ, hiện tại căn cơ của ta còn chưa vững, chưa phải đối thủ của đám người Kiếm Vũ Thành hay Tuyệt Tình Cốc nên đành thu liễm một chút, không động vào tu sĩ bên ngoài tránh bị xem như ma đầu, các phương liên thủ tiêu diệt.” Tuyết Lãnh trong mắt có huyết sắc luân chuyển, thản nhiên nói:

“Yên tâm đi, không quá chục năm ta sẽ triệt để củng cố căn cơ, lúc đó tại Thanh Long Khu này chẳng cần sợ kẻ nào nữa.”

“Nhưng nhìn các đệ tử chết thảm như vậy chúng ta cũng không muốn a.” Ngũ Trưởng Lão sắc mặt trắng bệch:

“Bọn hắn đều là những hài tử chúng ta thu nhận từ nhỏ, ăn và lớn đều tại Tuyết Kiếm Sơn a.”

“Câm miệng.” Nhị Trưởng Lão lạnh lùng mắng:

“Có thể hy sinh vì đại nghiệp của Tuyết Kiếm Sơn, các đệ tử có chết cũng là vinh quang vô thượng.”

“Lão nhị nói không sai, các ngươi đừng có lòng dạ đàn bà như con ả Tuyết Tuyền kia.” Tuyết Lãnh cười gằn:

“Nếu ta không dùng phương pháp này, Tuyết Kiếm Sơn phải chờ đến ngày tháng năm nào mới xuất hiện Thánh Đế Viên Mãn cường giả?”

Một đám trưởng lão hai mặt nhìn nhau, cuối cùng chỉ đành thở dài chấp nhận.

Đâm lao thì phải theo lao, đến nước này đã không còn cơ hội lùi bước nữa.

“Đúng rồi, chuyện ở Hộ Pháp Phủ sao rồi?” Tuyết Lãnh sau khi rút cạn máu dưới hồ, tinh thần sảng khoái, thản nhiên hỏi.

“Mật thám chưa báo tin về.” Các vị trưởng lão hồi đáp, một người lo lắng hỏi:

“Lạc Nam dù sao cũng từng được Trấn Nam Chí Tôn ra mặt bảo vệ, chúng ta không nể hắn như thế, có hậu quả gì hay không?”

“Chẳng sao cả.” Tuyết Lãnh phân tích nói:

“Trấn Nam Chí Tôn ra mặt là vì danh dự của Nam Thiên Môn đối nghịch với người ngoài như Kiếm Trũng, còn chúng ta cũng là thế lực dưới trướng Nam Thiên Môn thì sợ cái gì?”

“Huống hồ chúng ta cũng chẳng làm gì Lạc Nam, chỉ muốn hắn hiểu rằng nên biết khó mà lui, một Thánh Tướng như hắn còn chưa thể nắm giữ cả Thanh Long Khu to lớn như vậy.”

OÀNH OÀNH OÀNH…RĂNG RẮC…

Lời nói vừa dứt, toàn bộ Tuyết Kiếm Sơn bỗng nhiên lắc lư kịch liệt.

Mặt đất như muốn bị xới tung, toàn bộ ngọn núi sắp ngã xuống.

“Chuyện gì xảy ra?” Sắc mặt Tuyết Lãnh đám người đại biến, một cảm giác bất an xông thẳng lên đầu.

Tuyết Kiếm Sơn có Đại Trận Hộ Sơn cao cấp, tại sao lại không hoạt động vậy hả?

NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO…

Đáp lại nghi hoặc là tiếng gầm rống kinh thiên động địa oanh tạc bốn phương tám hướng diễn ra một cách liên tục.

“PHỐC!”

Vài vị Thánh Đế Sơ Kỳ, Trung Kỳ sắc mặt trắng bệch phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy linh hồn kịch chấn, màn nhĩ muốn rách, tinh thần hoảng loạn.

“Âm ba công thật khủng khiếp.” Ngay cả Tuyết Lãnh cũng là đau đớn ôm đầu, một Thánh Đế Viên Mãn như bà ta cũng bị những tiếng gầm khủng bố này chấn đến linh hồn tê dại.

Không có thời gian suy nghĩ, Tuyết Lãnh và các Trưởng Lão Tuyết Kiếm Sơn vội vàng lao vọt ra khỏi mật thất, phóng thẳng lên bầu trời, nhao nhao rút kiếm chuẩn bị nghênh địch.

Chỉ bất quá diễn biến tiếp theo khiến tất cả gần như tuyệt vọng…

Đồng tử cùng lúc co rút lại, lồng ngực phập phồng như có thái sơn áp đỉnh đè nặng, thở mạnh cũng không dám, khung cảnh xảy ra trước mắt khiến bọn hắn hoài nghi mình đang nằm mơ.

Xung quanh Tuyết Kiếm Sơn, một tòa Đại Trận Hộ Sơn như lồng sáng bao phủ, hoạt động hết công suất.

Không phải là nó không hoạt động, chỉ là lúc này đây…Đại Trận Hộ Sơn cấp bậc Cửu Tinh lại thật sự bất lực, hoàn toàn như một tầng giấy mỏng.

Không gian băng liệt, đại trận sụp đổ, tầng tầng lớp lớp mảnh vụn không gian rơi xuống như thủy tinh bị oanh phá, tạo thành một cái lỗ hổng đen kịch khổng lồ giữa thiên địa…

“Tận thế sao?” Có người ngơ ngác đặt câu hỏi.

NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO NGAO…

Từ bên trong lỗ đen, tiếng gầm rống kiệt ngạo bất tuần vọng ra liên tiếp, càng ngày càng gần.

PHỐC!

Hàng vạn đệ tử Tuyết Kiếm Sơn miệng phun máu tươi, bị chấn đến bất tỉnh nhân sự, tinh thần không thể chống nổi trước những tiếng gầm ẩn chứa âm ba kinh khủng.

Chỉ có những cao tầng tu vi Thánh Hoàng, Thánh Đế mới miễn cưỡng chèo chống, bất quá cũng bị khủng bố tinh thần, máu tươi từ lỗ chân lông không ngừng rỉ ra.

Cảnh tượng tiếp theo mới là thứ khiến tâm trí của bọn hắn như muốn sụp đổ.

Đây sẽ là viễn cảnh mà nếu có kiếp sau, chắc chắn tất cả cũng không thể nào quên được.

Một tòa cung điện hoàng kim hùng vĩ, tráng lệ, uy nghiêm bá đạo sừng sững như đến từ vô tận tinh không, nổi bật giữa màu đen tăm tối, tưởng chừng chỉ có bậc cửu ngũ chí tôn, cao cao tại thượng mới đủ tư cách sở dụng một cung điện như đến từ thần thoại như vậy.

Màu sắc thần thoại càng rõ nét hơn khi lôi kéo tòa hành cung đó không phải Chiến Mã, không phải Tinh Không Thú, càng không phải các chủng tộc thường thấy như Cự Nhân…

Mà là Rồng…

Loài rồng Tuyết Lãnh đám người chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe qua, hoàn toàn lạ lẫm nhưng số lượng lại khiến tất cả phải trợn mắt há hốc mồm.

Thập Bát Long giáng thế!

Không sai, 18 con rồng bá đạo không gì cản nổi, chỉ riêng long uy và áp bách của chúng liền khiến cửu thiên thập địa phủ phục dưới chân.

Toàn thân bao phủ Hắc Kim Cương thuần một màu đen kịch âm u và huyền bí, bề nghễ uy phong, từng đôi mắt dữ tợn đỏ ngầu sát phạt lăng lệ, tứ chi như cột chống trời đạp bằng thiên hạ.

Lưng đeo hai khẩu pháo hạng nặng ở hai bên, họng pháo vươn ra từ trái phải hai bên vai, bên trong sâu thẳm như đáy vực, miệng rồng phát ra Sóng Xung Kích mang tính hủy diệt, từng luồng Âm Ba oanh tạc bốn phương mỗi khi rít gào, chính tiếng gầm thét này của chúng khiến toàn bộ Tuyết Kiếm Sơn gần như mất đi khả năng đối kháng.

18 con rồng tương ứng 36 khẩu pháo hạng nặng, cảm tưởng khi thành công bắn ra, chúng nó có thể san bằng cả Tuyết Kiếm Sơn chỉ trong một đợt bắn.

Vô số sợi xiềng xích quấn quanh thân rồng, gắn chặt với cung điện hoàng kim càng khiến vẻ ngoài của chúng nó trở nên hoang dã, hung lệ không gì tả nổi.

“Chí Bảo…ông trời của ta, đây là một kiện Phi Hành Chí Bảo có thể băng qua tinh không vô tận…”

Tuyết Lãnh thất thần, chẳng trách Hộ Sơn Đại Trận sụp đổ như giấy vụn.

Đứng trước loại uy thế này, ngay cả mênh mông không gian cũng bị đạp nát, làm sao một tòa Cửu Tinh Thánh Trận có thể chống lại đây?

“Không thể nào, bên trên cung điện thật sự có người!” Một vị trưởng lão thất thanh hét lớn, âm thanh hoang đường đến cực điểm, ngón tay run run chỉ về phương hướng.

Tuyết Lãnh hít thở không thông ngưng mắt nhìn.

Quả nhiên chỉ thấy bên trên cung điện cao quý không gì tả nổi, đứng dưới ba chữ Bá Vũ Điện như trấn định càn khôn là một thân ảnh nam tử đang chắp tay mà đứng.

So với kích cỡ của bất kỳ một con rồng nào hay so với kích cỡ của toàn cung điện, nam tử này nhỏ bé như một con kiến.

Nhưng lúc này đây, thân ảnh duy nhất của hắn tại nơi đó như chứng minh một điều.

Hắn chính là chủ nhân của Chí Bảo kinh thiên động địa này.

“Lạc…Lạc Nam…hoang đường, hoang đường đến cực điểm.” Tuyết Lãnh ngửa đầu gào thét như lên cơn điên.

PHỐC!

Không nén được đả kích, bà ta phun ra một ngụm máu tươi khi đã nhận ra thân phận của nam tử đó.

“Trời ạ, thật sự là Thanh Long Hộ Pháp!” Các trưởng lão khác mơ mơ màng màng, mọi chuyện diễn ra như một giấc mộng.

Là ác mộng.

Lạc Nam đứng trên đỉnh Bá Vũ Điện, ánh mắt như Đế Vương đi tuần, hờ hững liếc qua vô tận chúng sinh.

Không dài dòng, hắn trực tiếp tuyên bố:

“Tuyết Kiếm Sơn Đại Trưởng Lão, Tuyết Lãnh đại nghịch bất đạo, phục dụng Kích Cảnh Phệ Huyết Đan, phản bội Sơn Chủ, phản bội Nam Thiên Môn, tội đáng tru diệt, bổn Hộ Pháp phán ngươi tội chết.”

“Không thể, ngươi không được phép giết ta.” Tuyết Lãnh phát cuồng rống lớn:

“Đích thân Đại Trưởng Lão – Đàm Tùng thu nhận Tuyết Kiếm Sơn vào Nam Thiên Môn, muốn động vào Tuyết Kiếm Sơn phải hỏi qua ý hắn, Lạc Nam ngươi không thể!”

“KENG!”

Ánh sáng chiếu rọi lên bầu trời, Lạc Nam tay cầm lệnh bài chiếu thẳng khắp địa vực:

“Bổn Hộ Pháp chấp chưởng Nam Thiên Lệnh, tại Thanh Long Khu như Môn Chủ hàng lâm, quyền sinh sát nằm ở trong tay, kẻ nào dám không phục?”

Tiếng nói vang vọng đất trời, thập bát long gầm rống, chấn động Thanh Long Khu.

“Đừng nằm mơ!” Tuyết Lãnh trong mắt hiện lên ý niệm đào vong, hai tay kết ấn, một tôn Pháp Tướng hấp thụ Quang Minh và Hàn Băng cao lớn hiện hữu.

Pháp Tướng tay cầm song kiếm, một kiếm là Băng Kiếm, một kiếm là Quang Minh Kiếm, trong mắt có biển máu lưu động, không biết sợ lao đến ngăn chặn Bá Vũ Điện.

Bản thân Tuyết Lãnh thì hướng về vị trí ngược lại điên cuồng trốn chạy.

Thân là một lão quái sống lâu năm, vừa nhìn uy thế của Bá Vũ Điện, Tuyết Lãnh liền biết bản thân mình chẳng có một cơ hội nào để chiến thắng, chỉ còn cách đào tẩu, chấp nhận hy sinh Pháp Tướng của bản thân.

Đáng tiếc, Pháp Tướng này còn chưa phải là Chí Tôn Pháp Tướng, muốn ngăn cản 18 con Kim Cương Hắc Thiên Long lúc này chính là trò cười.

RỐNG RỐNG RỐNG RỐNG…

Thập Bát Long đồng loạt hướng về một phương gầm rống.

Âm ba công khủng bố ngưng tụ, sóng âm như vòi rồng bắn thẳng mà ra.

RĂNG RẮC…

BÙM!

Pháp Tướng của Tuyết Lãnh nổ tan thành cặn bã chỉ với một kích duy nhất.

PHỐC!

Tuyết Lãnh bị phản phệ phun máu.

Lạc Nam mặt không biểu tình, tóc dài tung bay, đứng trên cung điện tuyên án tử hình.

Nguyên Thạch được ném vào miệng rồng, 36 khẩu pháo hạng nặng chính thức khai hỏa.

ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG…

36 luồng pháo oanh tạc từ bốn phương tám hướng, ngăn cản mọi đường rút lui của mục tiêu.

“Ta không cam tâm, thế gian tại sao lại có một Thánh Tướng nghịch thiên như ngươi vậy…”

Tiếng gào rú tuyệt vọng của Tuyết Lãnh bị pháo nổ nhấn chìm.

Một đời Thánh Đế Viên Mãn cấp cường giả thân hình câu diệt, ngay cả Linh Hồn cũng bị hủy diệt triệt để.

Lạc Nam muốn chính là hiệu quả diệt sát quyết tuyệt, không lưu cả Linh Hồn để cướp đoạt.

Tình huống này kịp thời lọt vào mắt tất cả thế lực vừa kéo đến quan sát kịp thời, cả đám chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân như mềm nhũn, hai chân đứng không vững, kính sợ từ tận linh hồn.

Thập Bát Kim Cương Hắc Thiên Long, Tam Thập Lục Pháo, Bá Vũ Điện bá đạo, Thanh Long Hộ Pháp tử hình Thánh Đế Viên Mãn.

Cảnh tượng không thể nào quên được in sâu vào tâm trí của từng tu sĩ tại Thanh Long Khu…cả đời ghi nhớ.

“Quá nhanh, quá nhanh…” Mỹ Mộng đứng trong bóng tối, toàn thân run rẩy, hai mắt long lanh nhìn thân ảnh nam nhân oai hùng như bậc Chí Tôn kia.

Nàng hiểu rằng sau ngày hôm nay, Thanh Long Khu chính thức bình định.

Thưởng phạt phân minh, thưởng nồng hậu, phạt kinh hoàng.

Tin tưởng những Thánh Đế Thế Lực khác chỉ cần có chút đầu óc liền biết bản thân nên lựa chọn thế nào.

“Kính xin Hộ Pháp giơ cao đánh khẽ.” Tuyết Tuyền từ xa đạp không bay đến, nhẹ xách cung trang, vội vàng quỳ xuống một chân trước Bá Vũ Điện, cung kính cầu xin:

“Kẻ chủ mưu đã chết, kính xin Hộ Pháp tha thứ cho Tuyết Kiếm Sơn, tiểu nữ bảo đảm sẽ dùng cả tính mạng khiến toàn bộ từ trên xuống dưới Tuyết Kiếm Sơn thần phục Hộ Pháp.”

“Đứng lên đi!” Lạc Nam thản nhiên nói:

“Bổn Hộ Pháp vốn định san bằng cả Tuyết Kiếm Sơn xem như giết gà dọa khỉ, nhưng nghĩ đến hoàn cảnh nơi này rất hợp ý ta, thưởng thức phong cảnh hữu tình nên không muốn tàn phá, chuyện tiếp theo liền giao cho Tuyết Tuyền sơn chủ toàn quyền giải quyết, tin tưởng ngươi biết nên làm như thế nào…”

“Đa tạ Hộ Pháp khai ân.” Tuyết Tuyền thành tâm khấu đầu.

Tam Trưởng Lão và một đám tu sĩ của Tuyết Kiếm Sơn cũng vội vàng bái lạy, cảm kích đến cực điểm.

Tuyết Kiếm Sơn dù sao cũng là nhà của bọn họ, bất luận chuyện gì đã xảy ra, chẳng ai vui vẻ khi nhìn nhà của mình bị hủy diệt cả.

Lạc Nam hài lòng phất tay, ngự trên Bá Vũ Điện cường thế mà đi, 18 con rồng cung kính cúi đầu, khải hoàn trở về Thanh Long Phủ.

“Hít…” Tất cả thế lực đến từ các nơi nhìn theo thân ảnh vĩ ngạn kia khuất dần trong tinh không, lúc này mới dám nhẹ nhàng thở ra một hơi, không ít người sức cùng lực kiệt ngã xuống đất.

Áp lực vừa rồi thật sự quá lớn, Bá Vũ Điện thật sự quá khủng khiếp.

“Nam nhân này…” Việt Tư An thất thần hồi lâu, nhịp tim đập nhanh không dứt.

“Tông chủ, chúng ta theo đúng người rồi.” Một đám trưởng lão Hoa Kiếm Tông vui mừng hớn hở nhìn Hoa Như Thủy.

“Thế gian này thật sự có nam nhân kiệt xuất đến mức này sao…” Hoa Như Thủy lẩm bẩm, hai mắt dần dần hồi phục tinh thần.

Chẳng biết nghĩ đến điều gì, nàng nỉ non nói thầm: “Cũng không biết Lộng Ngọc có nhận thức hắn không, nam nhân như vậy mới xứng với nàng…”

Ở một bên khác, Mỹ Mộng thản nhiên hướng một đôi nam nữ nói:

“Ta nghĩ các ngươi nên trở về, đem tất cả bất mãn nuốt vào, bằng không có chết cũng đừng nhắc ta không cảnh cáo.”

“Cái này…cái này…hắn…” Hai vị chấp sự Lê Hào cùng Tiêu Hồng lắp ba lắp bắp, trên mặt kính sợ vẫn còn chưa tan.

Nghĩ đến trước đó hai người mình dám chống lệnh Lạc Nam, cả hai chỉ cảm thấy ướt lạnh sống lưng, như vừa đi dạo quanh quỷ môn quan một vòng.

Thì ra Lạc Nam thật sự không cần đến bọn hắn.

“Tên vô dụng, nếu ngươi được một nửa bản lĩnh của Thanh Long Hộ Pháp, lão nương cũng không vất vả như vậy.” Tiêu Hồng vừa ghen ghét, vừa tiếc hận vung tay đánh nam nhân của mình.

“Làm ơn đi, nhìn dáng vẻ của ngươi, nếu ta có bản lĩnh như vậy sẽ chọn ngươi sao?” Lý Hào bất mãn quát lớn.

“Khốn kiếp, đánh chết ngươi!”

Mỹ Mộng lắc lắc đầu mặc kệ đôi nam nữ này tranh cãi, thân ảnh nàng biến mất.

Nàng đã không nhịn được muốn đến bên cạnh nam nhân kia…

Hiện tại, có đánh chết nàng cũng sẽ không trở về tổng bộ.

Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

– Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU

– Momo và viettelpay: 0942973261

– Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn.

Con Đường Bá Chủ

Con Đường Bá Chủ

Score 8.3
Status: Ongoing Author:

Bạn đang đọc truyện Con Đường Bá Chủ của tác giả Akay Hau. Nam vừa mới tỉnh giấc, chợt cảm thấy toàn thân đau nhứt vô cùng, cảm giác như toàn bộ xương cốt trên người lúc này vỡ vụn, khiến hắn muốn động đậy dù chỉ là đầu ngón tay cũng khó khăn. Quan trọng hơn đầu hắn lúc này cũng đau dữ dội, vô số ký ức xa lạ tràn vào não bộ của hắn, khiến Nam nhất thời không kip phản ứng. Hai canh giờ sau, cảm giác đau đầu dần suy yếu, Nam lúc này dần ý thức được điều gì đã xảy đến với mình. “Ta, ta vậy mà không chết, ta vậy mà thật sự xuyên qua rồi ?”


Nam lẩm bẩm trong miệng vài lần như tự hỏi, các cơ mặt vẫn thể hiện sự khó tin, cái mồm đang mở lớn cùng một thân mồ hôi lạnh cũng biết việc này khiến bản thân hắn chấn kinh vô cùng, nếu bây giờ còn đủ sức chắc hắn phải thử đấm mình vài cái thật mạnh để nghiệm chứng. Cố gắng sắp xếp vô số trí nhớ hỗn loạn trong đầu, Nam bắt đầu nhớ lại, kiếp trước hắn là một đứa trẻ mồ côi được cô nhi viện nuôi dưỡng, đến lúc Nam 7 tuổi thì có một lão đầu đến nhận hắn làm con nuôi, trở về sống cùng lão đầu theo thời gian.


Nam dần lớn lên cũng biết rõ cha nuôi của mình là một quân nhân vĩ đại, cả đời ông tham gia kháng chiến, cống hiến tất cả cho quốc gia nên chẳng hề lập gia đình, khi đến tuổi xế chiều ông quyết định nhận nuôi Nam xem như có người chăm sóc khi về già. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Vô Địch Đại Lão Sắp Xuất Thế và Đại Mộng Chủ.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset