Chương 2165: Nguyện vọng

Nguyện vọng

Lạc Nam lỗ tai lùng bùng, hoài nghi mình vừa nghe lầm.

Mà chúng nữ ở bên cạnh hắn cũng tròn xoe mắt, vị tiền bối nói đùa đúng không?

“Cái này…cũng không tệ lắm…” Trấn Nam Chí Tôn nhìn Lạc Nam vuốt vuốt cằm cân nhắc.

Hiển nhiên việc gặp lại trượng phu đã mất từ lâu, còn được trò chuyện, tâm tình của Trấn Nam Chí Tôn đang rất tốt.

Mà người tạo ra cơ hội hy hữu như thế chính là Lạc Nam, bà vô thức cũng âm thầm khen ngợi cả hắn, nhìn hắn cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

“Được rồi, việc nhà giải quyết sau, hiện tại đem đám chuột này giải quyết.” Định Nam Chí Tôn cười gằn, ánh mắt tuy già nhưng vẫn sắc bén như lợi kiếm đảo qua toàn trường, nhếch môi:

“Lão phu là được Lạc Nam triệu hoán đi ra, đó là thủ đoạn của hắn, cũng không xem như Nam Thiên Môn phá bỏ ước định để cường giả Chí Tôn xen vào.”

Lời này khiến đám người Huyết Thương Thiên á khẩu không biết nói gì cho phải.

Đúng vậy, rõ ràng Định Nam Chí Tôn là do Lạc Nam sử dụng Thần Thông của hắn triệu hồi, những Chí Tôn của Nam Thiên Môn chưa từng ra mặt.

“Không cần thiết phải sợ, Định Nam Chí Tôn hiện tại chỉ là anh linh, thực lực so với thời toàn thịnh chẳng còn bao nhiêu, chỉ cần dùng Chí Bảo câu kéo thời gian cho đến khi hắn biến mất là được.” Triệu Lăng Hạo trầm giọng phân tích nói.

Ánh mắt mấy người Huyết Thương Thiên sáng rực lên.

Chí Tôn ở thời kỳ toàn thịnh cũng phải kiêng dè Chí Bảo, huống hồ Định Thiên Chí Tôn nay chỉ là trạng thái anh linh?

“Nói không sai, các ngươi đừng sợ, cứ dùng Chí Bảo đối kháng với ông ta.” Kiếm Hoàng Dận vội vàng truyền âm cho ba vị trưởng lão.

“Chúng ta hiểu rồi.” Ba vị Thánh Đế tối đỉnh nghiêm nghị gật đầu, vội vàng nuốt Đế Đan vào trị thương, một lần nữa cầm lên Chí Bảo.

“Haha, làm rất tốt, bị thương thì cứ dùng Đế Đan khôi phục, Định Nam Chí Tôn sẽ không thể làm điều đó, sớm muộn cũng sẽ tiêu hao sạch sẽ.” Mấy vị Chí Tôn hài lòng cười to.

Trấn Nam Chí Tôn sắc mặt nghiêm nghị, bà cũng đã nhận ra tình huống khó khăn của phu quân mình lúc này, liền hướng hắn hỏi:

“Cần bà già ta đem bọn hắn đuổi đi?”

“Không cần, Nam Thiên Môn nhất ngôn cửu đỉnh, Nam Nhược ngươi cứ đứng sang một bên để lão phu giải quyết.” Định Nam Chí Tôn ánh mắt lấp lóe nói.

Trấn Nam Chí Tôn hiểu rõ tâm tính của lão già này, biết ý của hắn đã quyết liền khó thể lay chuyển, cũng chậm rãi đứng sang một bên.

“Định Nam Chí Tôn, ngài không nên xen vào chuyện lần này, chúng ta kính nể ngài như một tiền bối, tốt nhất đừng ra tay.” Kiếm Hoàng Lâm hít sâu một hơi.

“Không sai, dùng Chí Bảo khiến ngài tiêu tan, chúng ta cũng không mong muốn.” Khai Mặc Siêu, Triệu Lăng Mộ cũng tán thành.

Bọn hắn cũng rất nể trọng chiến tích và những cống hiến của Định Nam Chí Tôn đối với Kiếm Châu, vì vậy không hy vọng động thủ với ông ta.

“Haha, các ngươi ỷ đông hiếp yếu, ỷ lớn hiếp nhỏ vây đánh một tiểu tử hậu bối…tất cả chỉ vì không muốn Nam Thiên Môn phát triển mạnh mẽ?” Định Nam Chí Tôn khinh miệt cười:

“Hành vi của các ngươi đối với Nam Thiên Môn xứng với sự hy sinh của lão phu sao? lão phu cũng không cần những kẻ như các ngươi tôn trọng.”

Toàn bộ Thanh Long Khu nghe vậy run rẩy lên, vô thức siết chặt nắm đấm.

Đúng vậy, Kiếm Châu được toàn vẹn như ngày hôm nay là nhờ Nam Thiên Môn bỏ ra vô số máu tươi, là nhờ sự hy sinh của hai vị tiền bối Định Nam Chí Tôn và Trấn Nam Chí Tôn.

Nhưng Huyết Kiếm Ngục, Khai Tinh Kiếm Phái, Kiếm Phách Tộc và Kiếm Trũng lại vì sợ Nam Thiên Môn trở nên hùng mạnh mà muốn bóp chết Lạc Nam từ trong trứng.

Hành vi như thế so với vong ân phụ nghĩa có gì khác biệt?

Nếu như trong quá khứ, Nam Thiên Môn mặc kệ an nguy của Kiếm Châu mà không thèm ngó đến, không thèm hy sinh, như vậy nói không chừng hiện tại Nam Thiên Môn đã có cơ hội trở thành Cấm Kỵ Thế Lực, mà Định Nam Chí Tôn cũng sẽ không chết.

Lời của Định Nam Chí Tôn khiến ba vị trưởng lão hổ thẹn cúi thấp đầu không có cách nào biện hộ, cuối cùng chỉ có thể ngụy biện rằng:

“Lập trường khác biệt, mong tiền bối thứ tội.”

“Hừ…” Định Nam Chí Tôn cười lạnh, ngẩng cao đầu, hào hùng ngạo nghễ nói:

“Lão phu năm đó đã chạm đến một tia lực lượng quy tắc, đáng tiếc địch nhân Nam Vực quá mạnh khiến ta ngã xuống, hôm nay sẽ để các ngươi diện kiến thế nào là quy tắc chi lực!”

“Cái gì?” Toàn trường biến sắc mặt, ngay cả các vị Chí Tôn cũng là linh hồn run rẩy lên.

Quy tắc chính là lực lượng chí cao vô thượng đối với bất kỳ sinh linh nào trên thế gian này, ngay cả Chí Tôn cũng thèm nhỏ dãi đối với cái gọi là quy tắc lực lượng.

Bởi vì một khi lĩnh ngộ được quy tắc, xem như ngươi đã bước một chân vào tầng thứ Cấm Kỵ.

“Hoang đường, tuyệt đối là hư trương thanh thế.” Huyết Thương Thiên nộ hống.

Không bận tâm đến biểu hiện của đám đông, chỉ thấy Định Nam Chí Tôn tay rút kiếm gãy, chỉ về phía Kiếm Hoàng Lâm, trầm giọng nói:

“Quy tắc lực lượng – xóa bỏ Bách Kiếm Ấn!”

Tiếng nói vừa dứt, trong ánh mắt kịch biến của tất cả, Chí Bảo nổi danh của Kiếm Phách Tộc – Bách Kiếm Ấn bóc hơi trong không khí.

“Làm sao có thể?” Kiếm Hoàng Lâm điên cuồng gào rống, ngay cả Kiếm Hoàng Dận đang ẩn trong hư không cũng xém chút phun máu trước tình cảnh này.

“Quy tắc lực lượng – xóa bỏ Khai Tinh Kiếm!”

Như lời tuyên bố của thần, Định Nam Chỉ Tôn lại hướng mũi kiếm về phía Khai Mặc Siêu.

XOẸT.

Không gian thoáng qua, Khai Tinh Kiếm lại tan biến tại chỗ.

“Không, mau chạy!” Chứng kiến tình cảnh này, Triệu Lăng Hạo nộ hống:

“Triệu Lăng Mộ, mau mang theo Kinh Lôi Kiếm bỏ chạy!”

Triệu Lăng Mộ phản ứng cực nhanh, điên cuồng đào tẩu.

Đáng tiếc, Kinh Lôi Kiếm vẫn vô thanh vô thức biến mất trong lòng bàn tay của hắn.

“Hít…” Tất cả mọi người đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, lực lượng quy tắc nghịch thiên như thế sao? chỉ tuyên bố đã có thể xóa đi ba kiện Chí Bảo.

Chẳng trách ngay cả Chí Tôn cũng chỉ là sâu kiến trước mặt Cấm Kỵ, Định Nam Chí Tôn còn chưa phải Cấm Kỵ đã kinh thiên động địa như thế rồi.

“Đến lượt mấy tên Chí Tôn các ngươi.” Định Nam Chí Tôn ánh mắt tràn ngập sát cơ, vung kiếm chỉ về không gian, nơi đám người Huyết Thương Thiên đang ẩn nấp:

“Bổn tọa sẽ dùng Quy Tắc lực lượng xóa sổ…!”

Lời nói vừa dứt, bất kể là Huyết Thương Thiên, Kiếm Hoàng Dận, Triệu Lăng Hạo hay Khai Thế Quân đều xém chút vãi cả ra quần.

Trong tình cảnh này, bọn hắn như hồn phi phách tán, rất sợ mình cũng sẽ như ba kiện Chí Bảo bị lực lượng quy tắc làm cho bóc hơi.

Hầu như không dám chạy trốn theo cách thông thường, bốn người lập tức lấy ra Phù Chú bóp nát.

XOẸT XOẸT XOẸT XOẸT.

Ngay lập tức tan biến tại chỗ, ngay cả cái rắm cũng không dám lưu lại, thậm chí quên cả việc vừa tổn thất mấy kiện Chí Bảo.

“CHẾT!”

Mà lúc này theo một thanh âm lạnh lẽo của Huyết Hàn Lệ vang lên, nàng cùng Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ đã thành công tiêu diệt Huyết Thống, đánh cho Vạn Kiếm Huyết Ngục hao hết lực lượng, rơi ra khỏi thế giới trong tranh.

“Làm không tệ…” Lạc Nam tán thưởng nhìn Huyết Hàn Lệ, lần này lại không thu nàng vào Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ nữa, xem như phần thưởng cho chiến công của nàng.

Đúng như đánh giá của hắn, nhân vật đã từng cạnh tranh ngôi vị Tu La Giáo Chủ như Huyết Hàn Lệ, dù chỉ còn lại Linh Hồn cũng dễ dàng làm thịt nhân vật như Huyết Thống.

“Hahaha, sảng khoái!”

Mười vị quái nhân cũng muốn biểu hiện tốt trước mặt Trấn Nam Chí Tôn và Định Nam Chí Tôn một phen, ra tay càng thêm hăng hái, ra sức tàn sát Thánh Đế của kẻ địch.

Chí Tôn của bốn thế lực bỏ chạy thục mạng, các vị Thánh Đế dưới trướng bọn hắn liền như rắn mất đầu, làm sao còn có thể phản kháng?

Thanh Long Khu càng đánh càng hăng, Thánh Đế kẻ thù lòng như tro nguội, kết cục thê thảm không cần nói cũng biết.

Lạc Nam đứng trên Bá Vũ Điện giang tay thi triển Đoạt Hồn, 69 vị Tuyệt Sắc Hồn Cơ lơ lửng xung quanh, trợ giúp hắn đẩy nhanh tốc độ.

Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn đã gần nâng cấp thành Chí Bảo.

“Tiểu tử, mọi chuyện đã giải quyết, cũng nên đến lúc ngươi đáp ứng một nguyện vọng của lão phu rồi hả?”

Định Nam Chí Tôn cười tủm tỉm nhìn Lạc Nam hỏi.

Lạc Nam bất đắc dĩ nhún nhún vai, giao kèo nên được lập ra từ đầu, sau đó chờ hắn đồng ý thì Định Nam Chí Tôn mới ra tay mới đúng.

Bất quá Định Nam Chí Tôn thân phận quá đặc biệt, vừa ra mặt đã thẳng tay trừng trị địch nhân, lại còn đoàn tự với Trấn Nam Chí Tôn bà bà, hắn không dám nghịch ý.

Hít sâu một hơi, Lạc Nam trịnh trọng hỏi: “Không biết nguyện vọng của tiền bối là gì?”

“Đến Nam Thiên Môn rồi tính!” Định Nam Chí Tôn phất tay nói.

Trấn Nam Chí Tôn hiểu ý, liền dùng lực lượng của mình bắt lấy Lạc Nam và anh linh của phu quân.

Không gian rung lên, ba người đã hoàn toàn biến khỏi tầm mắt của đám đông bỏ lại vô số người trong lòng ngơ ngác, tò mò đến cực điểm.

“Ông bạn già, đã lâu không gặp rồi…”

Bên trong không gian của Nam Thiên Môn, Định Nam Chí Tôn hoài niệm nhìn lên đại môn khổng lồ cao chót vót.

“Hahaha, ta vẫn luôn âm thầm quan sát tiểu tử họ Lạc này, cảm thấy việc triệu hoán anh linh của người bạn già ngươi chính là việc ý nghĩa nhất mà hắn làm được từ khi gia nhập Nam Thiên Môn đến bây giờ.” Khí linh của Nam Thiên Môn cất giọng cười lớn, hiển nhiên được gặp lại chủ nhân cũ khiến nó rất kích động.

“Thời gian của ta không còn nhiều, không thể cùng ngươi ôn chuyện…” Định Nam Chí Tôn thở dài.

“Hiểu, gia đình quan trọng hơn.” Khí linh của Nam Thiên Môn hồi đáp, liền không lại lên tiếng, chỉ với vài câu như vậy, nó đã cực kỳ mãn nguyện rồi.

Định Nam Chí Tôn cùng Trấn Nam Chí Tôn dẫn Lạc Nam tiến vào không gian cổ kính của Nam Thiên Môn.

Không gian này là nằm trong Chí Bảo – Nam Thiên Môn, không phải nằm trong thế lực.

Nam Thiên Môn là thế lực được đặt tên theo kiện Chí Bảo này.

Lạc Nam ngoan ngoãn đi theo hai vị tiền bối, nơi này là một phòng thờ nhỏ, có các bài vị tổ tiên, cường giả các đời của Nam Thiên Môn hiện diện.

Hắn còn nhìn thấy bài vị của Định Nam Chí Tôn, thì ra tên của ông là Nam Lĩnh.

“Lão già, ngươi dẫn chúng ta vào đây không phải chỉ muốn bái tế chứ?” Trấn Nam Chí Tôn rốt cuộc nhịn không được hỏi.

“Đương nhiên là không…” Định Nam Chí Tôn cười khẽ, giọng điệu có chút tự trách, có chút lo lắng, lại có chút sủng ái hỏi:

“Tiểu nha đầu của chúng ta vẫn ổn chứ?”

“Hừ, lúc này ngươi mới nhớ đến nàng?” Trấn Nam Chí Tôn bất mãn.

“Ta lo…” Định Nam Chí Tôn giọng điệu có chút run rẩy.

Khi ông ta chết, nữ nhi vẫn còn rất nhỏ, ông ta sợ trong thời gian dài vừa qua nữ nhi thiếu thốn tình thương, lại có khả năng gặp chuyện không may, dù sao thì Nguyên Giới hung hiểm, nguy cơ khôn lường, mọi thứ đều khó mà nói trước.

“Yên tâm đi, khi ngươi không còn, bà già ta cũng lui về ở ẩn, dồn hết tâm huyết để nàng không thiếu thốn tình thương, cũng được bồi dưỡng hoàn hảo.” Trấn Nam Chí Tôn tự hào nói:

“Hiện tại chính là Nam Thiên Chí Tôn đại danh đỉnh đỉnh, đề danh trên Chí Tôn Bảng hạng 18!”

“Thật sự?” Định Nam Chí Tôn vừa mừng vừa sợ, hận không thể nhảy cẩng lên:

“Vì sao ta không nhìn thấy nàng?”

“Hiện tại thực lực của nàng còn mạnh hơn chúng ta, nếu như không muốn hiện thân, ai có thể nhìn thấy?” Trấn Nam Chí Tôn cười khổ.

“Vậy xem ra nguyện vọng của lão già ta khó thành.” Định Nam Chí Tôn nhìn Lạc Nam thở dài, có chút sầu não.

“Nguyện vọng của ngươi rốt cuộc là thứ gì?” Trấn Nam Chí Tôn mất kiên nhẫn.

“Ta đã không thể nhìn thấy nữ nhi trưởng thành, đương nhiên muốn được nhìn thấy nàng trong ngày trọng đại nhất, muốn được có mặt trong ngày hạnh phúc nhất của nàng.” Định Nam Chí Tôn chỉ vào Lạc Nam:

“Vốn thấy tiểu tử này không tệ nên muốn thúc đẩy một chút, hiện tại xem ra…”

“Cái này, tiền bối à…” Lạc Nam lựa lời: “Tiểu tử cảm thấy không phù hợp lắm, Môn Chủ thực lực cái thế, là nhân vật trên Chí Tôn Bảng, ta làm sao xứng…đa tạ tiền bối hậu ái, người đổi nguyện vọng được không?”

“Ta chấp nhận!”

Một thanh âm điềm tĩnh trong veo, nghe không ra bất cứ cảm xúc nào đột ngột vang lên.

Không gian rung lên, có thân ảnh chậm rãi bước ra.

Trong lúc nhất thời, hương thơm dễ chịu, lạnh lẽo như thiên sơn tuyết liên lan tỏa khắp căn phòng.

Lạc Nam nhìn lóe cả mắt, nhịp tim vô thức chậm lại một nhịp.

Ở trước mặt mấy người lúc này, một mỹ nhân đẹp đến mức độ yêu diễm khiến lòng người rung lên.

Toàn thân khoác cẩm bào với hai màu đỏ và tím nổi bật đan xen, lụa mỏng che mặt chỉ để lộ đôi mắt sắc sảo nhưng lại thanh tịnh như giếng cổ, đồng tử đen tuyền thăm thẳm như vô hạn tinh không, sóng mắt lưu chuyển lại có mị hoặc thiên thành.

Tóc dài trắng tuyết búi cao, một sợi dây vải buộc gọn thanh thoát, thân thể đầy đặn linh lung, cẩm bào tuy rộng vẫn không giấu nổi những đường cong hoàn mỹ, cái eo nhỏ bé, đôi chân thon dài, hai gò bồng đảo không quá to nhưng cũng rất kiêu ngạo vểnh cao như khích tướng người ở đối diện.

Khi tất cả còn chưa kịp định thần trước sự hiện diện, nàng đã hướng mắt nhìn Định Nam Chí Tôn, giọng điệu ôn nhu như nước:

“Phận nữ nhi, phụ mẫu đặt đâu ta sẽ ngồi đó!”

“Hoàn hảo…” Định Nam Chí Tôn mừng rỡ cười đến không khép miệng được, nếu không phải trạng thái anh linh hắn đã sớm rơi lệ, nhìn nữ nhi trước mặt mà lắp ba lắp bắp vì kích động:

“Đẹp, nữ nhi của ta thật sự rất đẹp, còn hơn cả mẫu thân ngươi hồi trẻ.”

“Lão già khốn kiếp.” Trấn Nam Chí Tôn vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn Lạc Nam mắng:

“Tiểu tử ngươi xem như tốt số, nể mặt lão già này sắp tiêu tán, bà già ta cũng đáp ứng nguyện vọng cuối cùng của hắn!”

Lạc Nam sửng sốt, đây là lần đầu hắn được diện kiến người đã cứu mình, mà không ngờ nàng còn đưa ra quyết định như vậy, vội vàng nói:

“Môn Chủ không cần ép…”

Nam Thiên Chí Tôn quét mắt nhìn hắn.

Lạc Nam chỉ nghe trong đầu nổ vang một tiếng, toàn thân choáng váng, vô thức gật gật đầu.

“Được lắm, thời gian của ta không còn nhiều, nếu đã chốt hạ vậy liền bái đường thành thân trước sự chứng kiến của phụ mẫu.” Nam Thiên Chí Tôn vỗ tay:

“Tiểu tử đừng quên sính lễ, mau lấy ra!”

Đến nước này rồi, Lạc Nam còn dám nói cái gì?

Chưa nói đến việc cần phải đáp ứng nguyện vọng của Anh Linh Hiệu Triệu, trước thực lực khủng bố của Nam Thiên Chí Tôn, hắn còn dám từ chối sao?

Không dám thất lễ, Lạc Nam liền lấy ra ba kiện Chí Bảo đặt lên bàn:

“Tiểu tử dâng lên sính lễ!”

“Đây không phải là Khai Tinh Kiếm, Bách Kiếm Ấn và Kinh Lôi Kiếm của bọn chúng sao?” Trấn Nam Chí Tôn lần đầu tiên cảm thấy to đầu, nhìn phu quân hỏi:

“Chẳng phải ngươi đã dùng quy tắc xóa sổ chúng nó?”

“Quy tắc cái rắm, lão phu mà lợi hại như vậy thì đã không chết.” Định Nam Chí Tôn bật cười, nhìn Lạc Nam hất cằm:

“Là tiểu tử này truyền âm kêu ta phối hợp đóng kịch với hắn một phen, vừa hù dọa đám Chí Tôn chạy thục mạng, vừa cướp được Chí Bảo.”

“Ồ, có thể làm đến như vậy…xem ra là quyền năng của Cổ Ngữ.” Trấn Nam Chí Tôn trừng mắt nhìn Lạc Nam:

“Tiểu tử ngươi còn thật nhiều bài a, xem ra bà già ta còn chưa ép hết ra được.”

Nam Thiên Chí Tôn cũng ngoài ý muốn liếc Lạc Nam một cái.

“Hề hề, không biết sính lễ thế này các vị có hài lòng?” Hắn xoa xoa tay hỏi, không muốn đề cập quá nhiều đến Đoạt.

“Ba kiện Chí Bảo, tạm được, không làm mất thân phận nữ nhi của ta.” Hai lão già gật gù.

Sính lễ cũng đã nhận, thế là trước bài vị của các vị trưởng bối Nam Thiên Môn, trước sự chứng kiến của Định Nam Chí Tôn và Trấn Nam Chí Tôn, hôn sự diễn ra.

Cũng không có lễ phục, mọi thứ được cử hành khá đơn sơ, chủ yếu nhất vẫn là sính lễ ba kiện Chí Bảo.

Lạc Nam cùng Nam Thiên Chí Tôn quỳ gối bái lạy.

“Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê giao bái!”

Lễ nghi đã xong, hắn hít sâu một hơi, trịnh trọng tuyên bố:

“Trước sự chứng kiến của nhạc phụ và nhạc mẫu, tiểu tế Lạc Nam nguyện cùng nữ nhi của hai vị kết làm phu thê, đời này kiếp này tuyệt không cô phụ nàng.”

Nam Thiên Chí Tôn có chút do dự, bất quá cuối cùng vẫn trong trẻo hô:

“Trước sự chứng kiến của phụ mẫu, tiểu nữ Nam Thiên Tố, nguyện cùng Lạc Nam kết làm phu thê, vĩnh viễn không phụ.”

“Tốt tốt tốt…Nam Thiên Môn từ nay về sau, nhờ vào phu phụ các ngươi rồi…”

Thanh âm vui mừng đến đỉnh điểm của Định Nam Chí Tôn vang vảng bên tai, sau đó nhỏ dần…nhỏ dần…

Lạc Nam giật mình hướng mắt nhìn lên, thân ảnh của nhạc phụ đại nhân đã dần dần tiêu tán, nụ cười vẫn đọng trên môi.

Hắn thở dài một hơi nặng nề, vì sao người đã sớm mất lại khiến hắn nặng lòng như vậy.

Có lẽ đây là một trong số ít nam nhân khiến hắn kính trọng từ tận đáy lòng…

Vành mắt Trấn Nam Chí Tôn đỏ hoe sắp rơi lệ, như sợ hai người nhìn thấy, bà đã vội vàng biến mất.

Trong lúc nhất thời, hiện trường chỉ còn lại Lạc Nam và Nam Thiên Chí Tôn lẳng lặng nhìn nhau.

Bầu không khí có chút lúng túng…

Chúc cả nhà ngủ ngon &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:

– Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU

– Momo và viettelpay: 0942973261

– Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn

Con Đường Bá Chủ

Con Đường Bá Chủ

Score 8.3
Status: Ongoing Author:

Bạn đang đọc truyện Con Đường Bá Chủ của tác giả Akay Hau. Nam vừa mới tỉnh giấc, chợt cảm thấy toàn thân đau nhứt vô cùng, cảm giác như toàn bộ xương cốt trên người lúc này vỡ vụn, khiến hắn muốn động đậy dù chỉ là đầu ngón tay cũng khó khăn. Quan trọng hơn đầu hắn lúc này cũng đau dữ dội, vô số ký ức xa lạ tràn vào não bộ của hắn, khiến Nam nhất thời không kip phản ứng. Hai canh giờ sau, cảm giác đau đầu dần suy yếu, Nam lúc này dần ý thức được điều gì đã xảy đến với mình. “Ta, ta vậy mà không chết, ta vậy mà thật sự xuyên qua rồi ?”


Nam lẩm bẩm trong miệng vài lần như tự hỏi, các cơ mặt vẫn thể hiện sự khó tin, cái mồm đang mở lớn cùng một thân mồ hôi lạnh cũng biết việc này khiến bản thân hắn chấn kinh vô cùng, nếu bây giờ còn đủ sức chắc hắn phải thử đấm mình vài cái thật mạnh để nghiệm chứng. Cố gắng sắp xếp vô số trí nhớ hỗn loạn trong đầu, Nam bắt đầu nhớ lại, kiếp trước hắn là một đứa trẻ mồ côi được cô nhi viện nuôi dưỡng, đến lúc Nam 7 tuổi thì có một lão đầu đến nhận hắn làm con nuôi, trở về sống cùng lão đầu theo thời gian.


Nam dần lớn lên cũng biết rõ cha nuôi của mình là một quân nhân vĩ đại, cả đời ông tham gia kháng chiến, cống hiến tất cả cho quốc gia nên chẳng hề lập gia đình, khi đến tuổi xế chiều ông quyết định nhận nuôi Nam xem như có người chăm sóc khi về già. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Vô Địch Đại Lão Sắp Xuất Thế và Đại Mộng Chủ.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset