Nhìn biểu cảm chân thật cùng đôi mắt rơm rớm của Lạc Ngũ, Lạc Nam cảm thấy tên này diễn kịch còn tốt hơn cả mình…
Mới trước đó còn ngươi chết ta sống, hiện tại giở một mặt người thân ra nhận họ hàng…
Buồn cười đến cực điểm a…
Đáng tiếc bản thân hắn vốn là linh hồn đến từ địa cầu, kế thừa và dung hợp với trí nhớ của Lạc Nam thật sự mà thôi…chưa bao giờ xem Lạc gia là nhà của mình…
Đối với những hành vi của Lạc gia phản cảm hơn bao giờ hết, đừng nói là Lạc Ngũ cầu xin…dù là Lạc Phá Lôi đích thân cầu xin cũng không động lòng chút nào…
“Xiềng Xích Linh Hồn…”
Trước ánh mắt như muốn tuyệt của Lạc Ngũ, linh hồn của Lạc Thất thê lương thảm thiết bị thôn phệ…để lại tia gào thét như đến từ cửu u địa ngục…
Cùng với đó, tu vi Hồn Tu của Lạc Nam rốt cuộc đột phá Nguyên Anh Viên Mãn…
“Thoải mái…” Hắn thư sướng thở dài, tinh thần trở nên sáng lạng…
Thật ra hắn có thể trực tiếp giết chết Lạc Thất, sau đó thi triển Đoạt Hồn là được…nhưng đối với người Lạc gia, để bọn hắn nếm chút đau khổ trước khi chết mới xứng đáng với những gì bọn hắn gây ra…
Lạc Nam đây là đang lấy lại công bằng cho tuổi thơ đầy bất hạnh…
“Yêu nghiệt a…ngươi nhất định không phải là phế vật kia…kẻ kia không thể nào khủng bố như ngươi được…” Lạc Ngũ lắc đầu sợ hãi hét ầm lên, thiên phú của Lạc Nam khiến hắn thật sâu bị đả kích…
Nếu như từ khi được sinh ra ngươi đã có thiên phú như vậy, ai sẽ xem như là phế vật để đối xử tệ hại chứ?
Đáng tiếc trên thế giới này không có cái gọi là nếu như…Lạc Nam thật sự đã bị tra tấn mà chết…
“Giao ra Linh Hồn Bổn Nguyên…tha cho ngươi một mạng…” Lạc Nam nhìn Lạc Ngũ cười lạnh nói…
Vốn tưởng rằng mình sẽ chắc chắn phải chết, Lạc Ngũ như nhặt được cọng rơm cứu mạng, vui mừng hớn hở như điên…
Bắt đầu dụng tâm, đem Linh Hồn Bổn Nguyên của mình tách rời khỏi cơ thể…
Lạc Nam gật đầu thu lấy, đem Lạc Ngũ biến thành nô lệ…,ánh mắt nghiêm lại…
“AAAAAAAAAAA”
Lạc Ngũ lập tức như bị đạp xuống địa ngục, tai mũi miệng tràn ra máu tươi, Linh Hồn như bị ngàn vạn con kiếm gặm nhấm khiếp hắn sắp điên rồi…
“Chủ nhân tha mạng…chủ nhân tha mạng…” Hắn quỳ gối trên không trung, vừa dập đầu vừa khó khăn mở miệng…
Thật khó có thể tưởng tượng, một Luyện Hư Trung Kỳ lại bị bức đến mức này…
Lạc Nam gật đầu, không tiếp tục tra tấn hắn…
Lại lấy ra một Lưu Ảnh Ngọc, đem tin tức truyền cho Băng Lam Tịch…
“Mang theo Ngọc này đến Băng Huyền Đế Quốc…đầu nhập vào dưới trướng của Băng Lam Tịch tam công chúa cho ta, dù liều mạng cũng phải làm theo mệnh lệnh của nàng…” Lạc Nam hướng về Lạc Ngũ căn dặn…
Lạc Ngũ ánh mắt hơi đổi, hắn không ngờ tên này vậy mà nhúng tay vào việc tranh đấu ngôi Thái Tử của Băng Huyền Đế Quốc…
“Ngươi đối với phân phó của ta có ý kiến?” Lạc Nam trầm giọng hỏi…
Lạc Ngũ lập tức sợ hãi cúi đầu: “Không dám…tuân lệnh chủ nhân!”
Lạc Nam hài lòng, lúc này mở miệng tra hỏi:
“Các ngươi liên hợp cùng Phàm Ẩn Tự bao giờ? Ngoài Phàm Ẩn Tự còn thế lực nào khác không?”
Lạc Ngũ vội vàng cung kính mở miệng: “Ngoài Phàm Ẩn Tự, Lạc Phá Lôi còn cử thuyết khách đến thương nghị với Huyết Linh Tông và Nhị Hoàng Tử của Băng Huyền Đế Quốc…”
“Kết quả thế nào?” Lạc Nam ánh mắt hơi híp lại…
“Huyết Linh Tông không biết vì nguyên nhân gì từ chối tiếp kiến thuyết khách, về phần Nhị Hoàng Tử của Băng Huyền Đế Quốc đã sai phái Lâm gia liên hợp cùng Lạc gia…” Lạc Ngũ thành thật mở miệng…
“Lâm gia? Chỉ đối phó một thanh niên như ta mà các ngươi tốn không ít công sức nhỉ…?”
Lạc Nam cười lạnh một tiếng, Lâm gia không phải gia tộc của tên Lâm Khánh lần trước theo đuôi Băng Lam Tịch sao? nghe nói Lâm gia chủ chính là Tể Tướng của Băng Huyền Đế Quốc…
Lâm Khánh cũng là một trong những tên Lạc Nam rất muốn giết đấy…
Lạc Ngũ nghe hắn nói chỉ biết âm thầm cuối đầu, nếu ngươi là thanh niên bình thường thì tốt rồi…đằng này bên cạnh toàn là nữ cường giả…
Nhớ lại phong thái của Diễm Nguyệt Kỳ ngày đó khi đánh vào Lạc gia, Lạc Ngũ rùng mình…
“Bất quá Huyết Linh Tông không phải hận ta lắm sao? sao lại từ chối nhỉ?” Lạc Nam lẩm bẩm trong miệng, cảm thấy hơi thắc mắc…
“Lâm gia liên hợp với Lạc gia, tại sao lần này không đi cùng các ngươi đối phó phu quân ta?” Cơ Nhã hướng Lạc Ngũ quát lạnh hỏi…
Lạc Ngũ lắc đầu đáp trả: “Liên hợp chỉ là tạm thời, tình hình cạnh tranh ngôi vị Thái Tử ngày một kịch liệt, minh tranh ám đấu diễn ra không dứt…Lâm gia phải toàn tâm phò tá Nhị Hoàng Tử, chưa có nhân thủ xuất động đối phó với chủ nhân…”
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, xem ra trong mắt tên Nhị Hoàng Tử này, ngôi vị Thái Tử chính là quan trọng nhất…người ngoài như hắn chưa đáng để bận tâm…
“Haha, nếu đã xem nhẹ ta như vậy…ta sẳn sàng cho Nhị Hoàng Tử ngươi một cú tát đau điếng…” Lạc Nam trong lòng cười lạnh một tiếng…
Thoáng kiểm tra đám nhẫn trữ vật chiến lợi phẩm, bên trong có một vài công pháp cùng Vũ Kỹ của Phàm Ẩn Tự, Vũ Kỹ Băng Sơn Quyền của Lạc gia…
Số lượng Linh Thạch tổng cộng cũng gần 30 vạn…
Gia tài của mấy tên trưởng lão này không nhiều, gôm góp lại còn chưa đủ mua một kiện Linh Cấp pháp bảo…
Qua đó có thể thấy trình độ chênh lệch giữa tu sĩ Băng Thiên Đại Lục và Hải Châu Đại Lục…
Tu sĩ Hải Châu giàu hơn nhiều lắm…
“Giao ra Lạc Nguyệt Băng Kinh! ngươi có thể cút…!” Lạc Nam nhìn sang Lạc Ngũ hạ lệnh…trong nhẫn của Lạc Thất cùng Lạc Lục hoàn toàn không có Lạc Nguyệt Băng Kinh…
Lạc Ngũ giật mình, Lạc Nam vậy mà không muốn nhẫn trữ vật của hắn…vội vàng lấy ra một bản sách cổ, không quên cung kính giải thích:
“Bẩm chủ nhân…đây chỉ là bản sao chép, đến tầng 2 của Lạc Nguyệt Băng Kinh mà thôi…tầng 3 chỉ có gia chủ và Đại Trưởng Lão được phép tu luyện…”
“Đám gia tộc các ngươi luôn có những phiền phức như vậy…” Lạc Nam lắc đầu, nếu là người một nhà thì toàn bộ tu luyện không được sao? như Hải Hồng Phái hiện tại chính là toàn phái cùng tu Thủy Hải Chân Quyết đấy…
Lúc này Lạc Nam mới có thời gian chú ý giới thiệu của Lạc Nguyệt Băng Kinh, tầng 1 sánh ngang Thiên Cấp Trung Phẩm…tầng 2 sánh ngang Thượng Phẩm…tầng 3 sánh ngang Cực Phẩm…
Bất quá bản sao chép trong tay chỉ có đến tầng 2 mà thôi…
“Xem ra hiểu biết của ta trước đây là không đủ…” Lạc Nam lẩm bẩm một tiếng…
Dựa theo trí nhớ khi còn bé của hắn, Lạc Nguyệt Băng Kinh là Thiên Cấp Trung Phẩm công pháp…Nhưng đẳng cấp thật sự của công pháp này lại phân chia theo từng tầng khác nhau…
“Xong chuyện…tìm đến Tam công chúa đi, nàng sau này sẽ là chủ nhân thứ hai của ngươi…tốt nhất đừng nên có ý nghĩ không tốt…bằng không ta một ý niệm khiến ngươi sống không bằng chết, rõ chưa?”
Lạc Nam trầm giọng nhấn mạnh…,Thiên Đế Biến vẫn chưa giải trừ khiến hắn có một luồng uy nghiêm vô hình…
“Tuân lệnh chủ nhân…ta biết phải làm thế nào…” Lạc Ngũ cúi đầu, mạng đã nằm trong tay người ta, chỉ cần hắn có chút ý niệm phản kháng sẽ lập tức bị cảm ứng được…
Đó là một trong các điểm đáng sợ nhất của Hồn Tu…
Lúc này, kết giới của Võ Tam Nương cũng triệt để biến mất, thủ đoạn của Độ Kiếp Kỳ quả thật không thể đo lường…
Ân tình của nữ nhân sư phụ Lạc Nam khắc vào trong tim, thầm nghĩ nhất định tìm cách khôi phục Phách Thiên Già Thủ để tặng cho nàng…
Linh Giới Châu đẳng cấp đã vượt quá kiến thức hiện có của hắn, vậy mà chủ động tìm kiếm thu gom Định Hồn Quan các loại trở về…
…
“Phu quân…Lam Tịch tỷ tỷ nhất định sẽ rất cảm động nha…”
Bên trên không trung, Cơ Nhã khoác lấy cánh tay Lạc Nam nhu hòa nói…
Tuổi tác của nàng kém hơn Băng Lam Tịch, cũng vào Hậu Cung sau nàng ấy, nên dù thực lực mạnh hơn vẫn cam tâm tình nguyện gọi đối phương một tiếng tỷ tỷ…
Chỉ trong thời gian ngắn ngũi, phu quân đã tìm cho Băng Lam Tịch và Băng Dũng hai tên thuộc hạ Luyện Hư Sơ Kỳ và Trung Kỳ…
Bình thường nếu muốn chiêu mộ một Luyện Hư Kỳ về dưới trướng, cái giá bỏ ra là không nhỏ…chưa kể còn có xác suất gặp nội gián…
Nhưng Lê Văn Luyện và Cơ Ngũ hoàn toàn có thể an tâm sử dụng không sợ phản bội…
Băng Lam Tịch nhất định sẽ rất kinh hỉ…
Lạc Nam nhếch miệng, tu vi Hồn Tu vừa đột phá, muốn tiếp tục gia tăng không phải chỉ có mỗi Linh Hồn của Lạc Ngũ là đủ…
Bởi vậy thay vì Đoạt Hồn, hắn quyết định gia tăng chiến lực dưới trướng cho Băng Dũng…
“Theo lời kể của Linh Nhi, thế lực của Băng Dũng còn quá yếu, gia tăng được chút nào thì hay chút đó…” Lạc Nam vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Sư cười nói…
Thê tử này của hắn lên Lục giai rồi vẫn không thay đổi tính cách, thích nằm cuộn tròn trong lòng…
Lúc này Lạc Nam lấy ra hai quyển sách, đưa cho Cơ Nhã thản nhiên nói: “Nhã nhi, nàng cầm lầy Lạc Nguyệt Băng Kinh cùng Băng Sơn Quyền tu luyện, không thích thì bỏ cũng được…”
Cơ Nhã vội vàng thu vào, không quên lườm phu quân nhà mình một cái, Băng Sơn Quyền là Địa Cấp Cực Phẩm, Lạc Nguyệt Băng Kinh là hàng Thiên Cấp, nàng sao có thể chê mà bỏ?
…
“Đó là Ải Nhân Đảo sao?”
Rốt cuộc, trong tầm mắt Lạc Nam xuất hiện một hòn đảo đỏ rực như lửa, kết hợp cùng mau đen sậm của than đá, ngột ngạt nóng bức vô cùng…
CHENG CHENG CHENG…
Từ nơi xa, âm thanh kim loại va đập liên tục vang lên không dứt, tiếng rèn giũa, tiếng đục khoét hối hả, liên miên bất tận…
Loáng thoáng có thể nhìn thấy từng tên người lùn, thân hình đen sậm, mắt và mũi cực kỳ to, hầu như chiếm gần hết diện tích gương mặt…thân hình có phần chắc khỏe đứng bên lò rèn, tỉ mỉ rèn đúc đến từng chi tiết nhỏ…
Đáng chú ý hơn là các kiến trúc tại Đảo này…
Chỉ là các hang đá hoang sơ có diện tích không lớn nằm trên vách núi lửa hoặc được đào khoét tại mặt đất…
Nhưng nếu thấy như vậy mà cho rằng bọn hắn nghèo kiết xác là sai lầm lớn…
Bởi vì nằm dọc xung quanh hòn đảo là hàng nghìn tòa Pháo Đài kiên cố, bên trên có họng Pháo dữ tợn to như cột đình, sẳn sàng đoạt mạng bất kỳ kẻ thù nào đến gây sự…
Thậm chí Lạc Nam ước tính được, nếu toàn bộ họng Pháo cùng lúc khai hỏa, dù là Luyện Hư Viên Mãn cũng lập tức tan xương nát thịt…
Cập bến cảng là các Chiến Thuyền được tân trang một cách tối ưu nhất, mạnh mẽ hơn Thuyền của Băng Cá Mập vài chục lần là ít…
“Ải Nhân Tộc thích sống trong hang đá giản dị, bên trong chất chứa vô số vàng bạc đá quý và vật liệu Luyện Khí các loại…thiên phú chiến đấu của họ không cao, nên thường dùng uy lực của Pháp Bảo và Vũ Khí nghiền ép kẻ địch…” Cơ Nhã cười nói, đối với lối sống của Ải Nhân Tộc cảm thấy rất thú vị…
Ngay cả Tiểu Sư cũng thò ra cái đầu nhỏ quan sát dáo dát, thích thú vô cùng…
“Tuyền nhi cũng thật là…lại vùi đầu vào Luyện Đan, bằng không ta đã mang nàng ấy ra mở rộng tầm mắt…”
Lạc Nam vừa quan sát bên trong Linh Giới Châu vừa cười nói, lúc này theo hướng dẫn của Cơ Nhã, hạ mình xuống mặt biển…
Ải Nhân Tộc không cho phép ngươi phi hành trên đỉnh đầu bọn họ, nếu không sẽ ăn pháo vào mồm…
Càng đến gần, càng cảm nhận được độ chịu chơi Vũ Khí của Ải Nhân Tộc…Trước cửa hang động của đám tộc nhân, hầu hết đều có lắp đặt các loại sẳn sàng đoạt mệnh người khác…
Lạc Nam còn nhìn thấy vô số thương gia vận chuyển hàng hóa trao đổi Pháp Bảo các loại…
“Ải Nhân Tộc so với Phích Lịch Đường không biết bên nào trâu hơn…” Trong đầu Lạc Nam đột ngột xuất hiện ý niệm quái dị…
Một đám chơi bom cùng một đám chơi vũ khí, nếu choảng nhau sẽ rất thú vị…
“Ồ, là nàng…”
Trong tầm mắt của hắn đột ngột xuất hiện một bóng hình quen thuộc…
Chính là thiếu nữ Phương Tây có tên Ái Tâm kia…
Lúc này nàng ấy đang bước xuống một chiến thuyền hoa lệ vừa cập bến Ải Nhân Đảo…bên cạnh còn một đám thanh niên nam nữ sum xoe vờn quanh…
Lạc Nam chỉ quan sát một chút, lập tức thu hồi ánh mắt…
Mà lúc này, thân hình thanh cao của Cơ Nhã trong gương mặt thánh khiết hoàn mỹ của Bạch Tố Mai cũng rơi vào mắt bọn họ…
Cả đám ánh mắt sáng rực lên, nhất là mấy tên thanh niên trong đám…
“Là nàng? Không ngờ lại xinh đẹp như vậy…” Ái Tâm lẩm bẩm, ngưỡng mộ nhìn đến Cơ Nhã…hay nói đúng hơn là nhìn y phục Băng Tầm Thanh Y thanh lịch cao quý trên người nàng…
Ái Tâm gặp Lạc Nam cùng tam nữ trên Quần Đảo Nga Mỹ, bị y phục trên thân các nàng hấp dẫn rất sâu…
Chỉ khi tiến vào Lễ Hội Hoán Vật, tam nữ cùng Lạc Nam mới khoác vào Áo Choàng Bóng Tối che giấu thân phận…
Hơi cắn lấy đôi môi mọng, Ái Tâm quyết định tiến đến…
…
Diễm gia…
Thân ảnh phong hoa tuyệt đại xuất hiện ở phòng nghị sự, Diễm Nguyệt Kỳ lười biếng ngồi trên phượng tọa, nhìn đám lão già cổ hủ chán chường xung quanh…
“Có chuyện gì? Sao tự nhiên yêu cầu bổn tọa nghị sự?” Đôi môi so với lửa còn đỏ hơn nhẹ mở, không nhanh không chậm đặt câu hỏi…
“Gia chủ…ngươi nên cho chúng ta một lời giải thích, vì sao vô duyên vô cớ đánh vào Lạc gia?” Một tên lão già híp mắt chất vấn, khí thế sắp đạt đến Luyện Hư Hậu Kỳ tỏa ra, hắn là Nhị trưởng lão của Diễm gia – Diễm Địa…
Sáu tên còn lại ngẩng đầu nhìn, hiển nhiên chờ đợi câu trả lời của nàng…
“Một cái Lạc gia mà thôi, thích đánh thì đánh, thích đi thì đi…chuyện nhỏ như vậy các ngươi cũng làm phiền bổn tọa…” Diễm Nguyệt Kỳ không hài lòng lắc đầu, phun ra một câu như vậy…
“Chuyện nhỏ? Lạc gia liên hợp cùng Phàm Ẩn Tự chèn ép Diễm gia tại các thành trì, chúng ta mất đi không ít cuộc giao dịch đáng kể ngươi có biết không?” Diễm Địa hừ lạnh hỏi, thái độ có phần ương ngạnh…
“Các ngươi không biết đánh chúng sao? Diễm gia e ngại bọn hắn à? Cứ đánh thoải mái, ta thay các ngươi ra mặt, đánh đến khi chúng sợ thì thôi…” Diễm Nguyệt Kỳ bá đạo nói, khí thế như bậc nữ hoàng, một câu lấy đầu quân giặc…
Đám người khóe mặt co giật…
“Hừ, muốn đánh nhưng phải có lý do thích đáng a, gia chủ ngươi tự tiện tấn công Lạc gia, người có lỗi trước là chúng ta…” Một tên nam tử trung niên sẳng giọng, hắn là Diễm gia Tam Trưởng Lão, Luyện Hư Trung Kỳ…có tên Diễm Phách…
“Haha, tại nơi mạnh được yếu thua như Tu Chân giới, các ngươi lại quan tâm ai có lỗi trước sao?” Diễm Nguyệt Kỳ ngửa mặt cười lớn, giọng điệu pha lẫn một tia thất vọng…
Diễm gia vốn là gia tộc táo bạo, một lời không hợp phải đánh mới đúng…đánh đến không chết không thôi, đánh đến khi kẻ địch sợ hãi hoặc tan xương nát thịt…đó là đạo lý bên trong công pháp chính thống của Diễm gia…
Dữ dội như Lửa…
Muốn tu luyện Viêm Hỏa đến mức tối đỉnh, phải có được sự liều lĩnh cuồng chiến như vậy…
Nào có đám nhát gan này? Đúng là càng già càng sợ chết…
Đám trưởng lão trầm mặt không nói, hiển nhiên không phản bác được lời của nàng, bất quá trên mặt cả đám đều là vẻ không phục…
“Các ngươi quá làm bổn tọa thất vọng…Lạc gia cùng Phàm Ẩn Tự là một đám nhát chết mà thôi, có giỏi thì trực tiếp công vào Diễm gia xem thế nào? Chỉ âm thầm giở vài thủ đoạn nho nhỏ đã khiến các ngươi bối rối rồi sao?” Diễm Nguyệt Kỳ kiêu ngạo tràn đầy hỏi ngược lại…
Thấy cả đám cúi gằm mặt không nói lời nào, Diễm Nguyệt Kỳ nhướn lấy mắt phượng, chất vấn hỏi:
“Diễm Thiên đang ở đâu? Đại trưởng lão như hắn không xem bổn tọa vào mắt rồi sao?”
Đám trưởng lão âm thầm khiếp đảm, vẫn là Diễm Địa cắn răng, giọng điệu ẩn chứa một tia ý nhị khác thường:
“Đại trưởng lão đang bế quan đột phá Luyện Hư Viên Mãn, ngày hắn xuất quan sẽ trở thành người có chiến lực mạnh nhất Diễm gia chúng ta…”
Diễm Nguyệt Kỳ nghe đến cụm từ “chiến lực mạnh nhất” trong mắt lóe lên một tia chế nhạo không ai nhìn thấy…
Thân ảnh mỹ tuyệt thiên hạ biến mất trên phượng tọa, chỉ để lại giọng nói yêu kiều nhàn nhạt trong không gian:
“Là chuyện đáng mừng…bất quá hy vọng Diễm Thiên và các ngươi không nên để bổn tọa thất vọng a…về phần Lạc gia cùng Phàm Ẩn Tự…giết là được!”