Thần thanh khí sảng, Lạc Nam cùng Long Khuynh Thành đẩy cửa bước ra.
Long Khuynh Thành phất tay, tòa Tử Long Điện khổng lồ liền được nàng thu phục, biến thành một tiểu cung điện bé nhỏ rơi vào lòng bàn tay của nàng.
Mấy nữ nhân ngư chờ ở bên ngoài đã sớm sốt ruột, nhìn thấy cảnh tượng này liền cả kinh.
Ngư Mộng, Ngư Thanh và Ngư Bích ba vị Nhân Ngư mạnh nhất vội vàng dẫn theo một đám tộc nhân đến trước mặt Long Khuynh Thành quỳ xuống, cung kính gọi nói:
“Nhân Ngư Tộc gặp qua chủ nhân!”
“Chuyện gì thế?” Long Khuynh Thành chưa hiểu vấn đề.
“Tổ tiên có dặn, mạng của Nhân Ngư Tộc của chúng tôi thuộc về người thành công tiếp nhận truyền thừa Tử Long Điện.” Ngư Mộng nghiêm mặt nói.
Tuy rằng tu vi của Long Khuynh Thành thấp hơn nàng rất nhiều, nhưng di huấn của tổ tiên không dám làm trái.
Lúc này nếu Long Khuynh Thành ra lệnh tất cả đi chết, Ngư Mộng cũng không hề nhíu mày.
“Phu quân, ngươi tính sao đây?” Long Khuynh Thành không biết phải ứng phó thế nào, liền nhìn sang Lạc Nam trưng cầu ý kiến.
Lạc Nam vuốt vuốt cằm, bản thân hắn cũng chưa nghĩ ra nên an trí Nhân Ngư Tộc này như thế nào.
Bởi lẽ tu vi của các nàng tuy rằng không tệ…nhưng trong tay hắn hiện tại đã có Hắc Ma Vệ và Tử Long Quân, nhiều thêm 21 vị Nhân Ngư cũng chẳng mang đến lợi ích gì to lớn.
Mà các nàng đều là Nhân Ngư biến dị, sở hữu Tử Vong Hồn Lực, kêu các nàng giết người thì được…còn muốn dùng Hồn Lực hỗ trợ Hồn Tu như Nhân Ngư thông thường thì quên đi.
“Phu quân, Khuynh Thành…giao các nàng cho ta đi!” Thủy Triều Tịch bất chợt mở miệng đề nghị.
“Ồ, nàng dự định thế nào?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.
“Các nàng dù sao cũng là Nhân Ngư, thiếp sao nỡ bỏ các nàng ở lại Tử Hải?” Thủy Triều Tịch chân thành nói:
“Huống hồ Nhân Ngư Tộc của thiếp tử vong thảm trọng, hiện tại rơi vào tay Hải Long Tộc chẳng biết còn lại bao nhiêu, thu thêm các nàng vào tộc xem như bù đắp lại số lượng tộc nhân đã hy sinh.”
“Chuyện này đương nhiên dễ dàng.” Long Khuynh Thành liền hướng Ngư Mộng mấy nữ mở miệng phân phó:
“Triều Tịch tỷ tỷ vốn là Nhân Ngư Nữ Hoàng, nàng và ta là tỷ muội có cùng phu quân, các ngươi trung thành với nàng cũng chính là trung thành với ta.”
“Haha, cứ quyết định như thế.” Lạc Nam hài lòng cười nói.
Tộc nhân của Thủy Triều Tịch còn ở trong tay Hải Long Cung, mà phần lớn cường giả đã hy sinh để giúp nàng đào tẩu, có thêm 21 vị nữ Nhân Ngư này xem như gia tăng nội tình, ngày sau khi hắn giúp nàng cứu ra tộc nhân, tập hợp lại cũng là một cổ lực lượng không tệ.
“Xin tuân theo chủ nhân phân phó.” Ngư Mộng hướng Thủy Triều Tịch hành lễ:
“Ngư Mộng tham kiến Nữ Hoàng.”
“Tốt lắm, Bá Vũ Điện của phu quân vừa vặn thiếu một số thị nữ bưng trà rót nước, các ngươi ở tạm trong đó đi!” Thủy Triều Tịch đề nghị.
Lạc Nam hiểu ý, liền thu lấy 21 vị Nhân Ngư vào Bá Vũ Điện.
Cùng mấy nữ nhìn nhau mỉm cười, lần này thu hoạch tương đối khá, dàn xếp như vậy xem như hợp tình hợp lý.
“Phu quân, có một chuyện thiếp muốn nói với ngươi.” Long Khuynh Thành nắm lấy tay hắn, đề nghị:
“Sau khi tiếp nhận Tử Long Điện, được biết nó là một kiện Chí Bảo Không Gian, công dụng là gia tăng tốc độ tu luyện cho Long Tộc ở bên trong, vô pháp chiến đấu hay phi hành.”
“Hừ, lão Long Thiên Lý này cũng thật keo kiệt, Chí Bảo gì mà cùi bắp như vậy.” Lạc Nam bất mãn oán thầm, so với Bá Vũ Điện, Bách Mỹ Phiêu Hồn Đồ hay Sinh Tử Kính, Tử Long Điện này quá vô dụng.
“Thiếp còn chưa nói hết.” Long Khuynh Thành liếc xéo mắt:
“Tử Long Điện tuy yếu thật, nhưng nó có một công năng tiềm ẩn do Long Thiên Lý tiền bối khi luyện chế đã thiếp lập nên.”
“Công năng tiềm ẩn?” Lạc Nam có chút hứng thú.
“Không sai, Tử Long Điện có khả năng dung hợp với một kiện Pháp Bảo Kiến Trúc của Long Tộc, từ đó cùng đề thăng đẳng cấp và bù trừ khuyết điểm cho nhau.” Long Khuynh Thành hưng phấn nói:
“Vì lẽ đó, thiếp dự định đem Tử Long Điện và Thăng Long Thành dung hợp.”
“Còn có chuyện tốt này?” Lạc Nam vui vẻ hỏi.
Thăng Long Thành là Pháp Bảo trấn tộc của Long Tộc ở Nhất Thế Vũ Trụ, có thể nói là thanh danh hiển hách, vào tay Nghịch Long thi triển mang đến sức mạnh kinh người, triệu hoán vạn Long, nó vẫn luôn được Long Khuynh Thành nắm giữ.
Đáng tiếc sau khi lên Nguyên Giới, đẳng cấp của Thăng Long Thành dù đã được Ái Tâm hỗ trợ nâng cấp vài lần nhưng cũng chỉ mới đạt đến Ngũ Tinh Thánh Cấp mà thôi, còn quá yếu, chẳng đủ gãi ngứa cho địch nhân.
Hiện tại nếu như Tử Long Điện và Thăng Long Thành thật sự có thể bổ trợ cho nhau, vậy cũng là một kết quả đáng để mong chờ, nói không chừng sẽ có Chí Bảo khủng bố được sinh ra.
“Duyệt.” Lạc Nam vỗ tay tán thành:
“Nàng cứ mạnh dạng đem Tử Long Điện và Thăng Long Thành dung hợp, ta ủng hộ.”
“Vậy chàng mau thu thiếp về Linh Giới Châu, quá trình dung hợp có lẽ sẽ mất kha khá thời gian, để thiếp tập trung tiến hành.” Long Khuynh Thành đề nghị.
“Đương nhiên rồi.” Lạc Nam hôn nàng thêm một ngụm, lúc này mới để nàng mang theo Tử Long Điện và Thăng Long Thành tiến vào Linh Giới Châu.
Nhìn theo thân ảnh Long Khuynh Thành biến mất, Lạc Nam cảm khái nói:
“Không hổ là Ngũ Trưởng Lão của Long Minh, thủ đoạn rất khá.”
Hắn xin rút lại lời xem nhẹ vừa rồi đối với Tử Long Điện và Long Thiên Lý.
“Chúng ta đi thôi!”
Lạc Nam một tay ôm Thủy Triều Tịch, một tay ôm Phượng Tịch Y, hướng mặt biển lao vọt lên.
…
Rất nhanh, bầu trời đen kịch lại hiện ra trước mắt…
“Tử Hải tưởng chừng nguy hiểm lại không quá khó khăn như chúng ta nghĩ.” Thủy Triều Tịch mỉm cười nhìn mặt biển nói.
Trước đó các nàng còn lo lắng nên không an lòng để Lạc Nam xâm nhập, nào ngờ mọi chuyện lại đơn giản như thế.
Lạc Nam tươi cười gật gật gù, đột ngột…
THÌNH THỊCH.
Một cảm giác tim đập khủng khiếp như muốn phá tan khỏi lòng ngực hắn, há hốc mồm thở dốc, tay chân loạnh toát không di động nổi.
Chẳng biết nguyên nhân, tử thần như đang giáng lâm, trực giác của Lạc Nam khiến hắn cảm giác được mình đang gần kề cái chết rất gần…rất gần.
Hắn khó khăn nhìn sang hai thê tử, lại phát hiện dù các nàng ngay ở bên cạnh…lại có cảm giác cực độ xa xôi, dường như các nàng không hề hay biết trạng thái khác thường của hắn.
“Ta sẽ chết sao?” Ý nghĩa tuyệt vọng dâng trào.
“Haha, tiểu hữu…chúng ta hữu duyên gặp mặt.”
Tiếng cười đục ngầu già nua bất chợt vang lên bên tai, lại như suối nguồn tươi mát thẩm thấu qua từng tế bào.
Lạc Nam rùng mình, cái loại cảm giác quỷ dị tuyệt vọng, cận kề cái chết vừa rồi đột ngột tiêu thất vô ảnh vô tung như chưa từng tồn tại.
Hắn xin thề với trời, âm thanh già nua lần này là thứ tiếng hay nhất mà hắn từng được nghe, thậm chí vượt qua cả thanh âm rên rỉ của mỹ nhân.
Bởi vì khi tiếng cười già nua cất lên, cảm giác nguy hiểm cực độ vừa rồi bao phủ linh hồn hắn như sợ hãi lẫn trốn, buông tha cho hắn.
Không gian trước mặt gợn sóng, một thân ảnh lão đầu lôi thôi lếch thếch chậm rãi bước ra, bên hông có đeo mấy hồ lô rượu đang cười tủm tỉm nhìn lấy hắn.
“Phu quân ngươi làm sao thế?”
Lúc này hai nữ mới phát hiện sắc mặt Lạc Nam trắng bệch không còn chút máu, toàn thân thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Hai nàng lo lắng kéo hắn ra phía sau lưng, lạnh lùng nhìn chằm chằm lão đầu vừa xuất hiện quát lớn:
“Ngươi làm gì phu quân chúng ta?”
“Khụ…các nàng không được thất lễ.” Lạc Nam ho khan, nắm tay hai nàng kéo về phía sau.
Hắn bước lên một bước, chân thành cúi đầu: “Đa tạ tiền bối ra tay cứu mạng, vừa rồi quá mức kinh khủng.”
“Ừm…” Lão đầu nhẹ gật đầu, nghiêm mặt nói rằng:
“Không phải tự nhiên mà Tử Hải lại được xem là một trong những hiểm địa hàng đầu Nguyên Giới, có những thứ các ngươi muốn tìm cũng sẽ không tìm thấy, có những thứ các ngươi muốn nhìn cũng chẳng thể nào nhìn được…”
“Nhưng nên nhớ rằng, đừng bao giờ xuất hiện suy nghĩ coi khinh Tử Hải hay bất kỳ hiểm địa nào tại Nguyên Giới này, bằng không cái giá phải trả sẽ rất đắt.”
Lạc Nam biến sắc, kính cẩn gật đầu: “Tiền bối dạy phải.”
“Nếu không có việc gì, lão phu đi đây.” Lão đầu phất tay.
Hắn vội vàng gọi: “Không biết tiền bối có thể giải thích hiện tượng…”
Chỉ là chưa dứt lời, lão đầu đã nhẹ lắc đầu: “Khi cần biết sẽ biết, đừng nên cưỡng cầu, không có lợi…”
Nói đến đây, thân ảnh lão đầu đã dần dần tan biến.
“Ân tình của tiền bối tiểu tử vĩnh viễn khắc ghi, Cổ Ngữ Định và Đoạt mà tiền bối ban tặng đã cứu giúp ta rất nhiều…” Lạc Nam la lớn.
Không sai, lão đầu này là người mở quầy hàng ở Kiếm Tây Thành, nhân vật đã bán cho Lạc Nam ba bầu rượu, Thế Giới Trong Tranh của Ninh Huyền Tâm, tổ Ong Sát Thủ của Liễu Tú Quyên và hơn hết là hai loại Cổ Ngữ Định – Đoạt.
“Haha, chúng ta giao dịch công bằng mà thôi.” Lão đầu vuốt cằm, chính thức biến khỏi tầm mắt mấy người, như cùng không gian hòa tan vào nhau, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chẳng để lộ một tia khí tức.
“Phu quân, vừa rồi rốt cuộc là sao?” Hai nữ nhân ân cần lau mồ hôi cho hắn.
“Ta đã xém chết.” Lạc Nam hít sâu một hơi:
“Cũng may vị tiền bối đó hiện thân, thứ đó mới buông tha ta!”
“Đó là thứ gì?” Hai nữ biến sắc.
“Ta không biết…” Hắn lắc đầu cười khổ: “Nhưng tốt nhất cứ nhớ lời căn dặn của tiền bối, Tử Hải và bất cứ hiểm địa nào cũng không đơn giản như chúng ta nhìn thấy.”
“Vâng.” Các nàng trịnh trọng gật đầu, cũng thu liễm tất cả xem nhẹ đối với Tử Hải.
“Rời đi thôi, nơi này không nên ở lâu…” Lạc Nam thật sự bị dọa sợ.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác cái chết cận kề như thế, hơn nữa còn là chết trong bất lực mà chẳng thể làm gì.
Càng là như thế, càng cho thấy vị tiền bối kia quá mức kinh khủng.
…
Trong không gian vô tận, lão đầu lôi thôi lếch thếch ung dung đạp vào từng vòng xoáy hư không loạn lưu, mượn dòng chảy thời không nghịch loạn khủng bố đủ nghiền chết cả Thánh Đế của nó để đẩy nhanh tốc độ, cơ thể tưởng chừng hèn mọn đang giẫm đạp những thứ hung hiểm mà hành tẩu, lúc ẩn lúc hiện, quỷ bí vô cùng.
“Tiểu tử đó thật sự rất khá, tiến bộ rất nhanh, nữ nhân bên cạnh cũng tạm được, xem như có ánh mắt…” Vừa nhẹ nhàng lướt đi, vừa lẩm bẩm:
“Cũng không uổng công lão phu tài bồi, chờ thêm một đoạn thời gian…nếu vẫn biểu hiện tốt, bộ xương già ta đây xem như có người kế thừa rồi.”
“Ta từ chối!”
Vạn dặm hư không đột nhiên chấn động.
ẦM ẦM ẦM ẦM…
Toàn bộ hư không loạn lưu đột ngột như phát điên, liên tục nổ tung như pháo hoa, mỗi một vụ nổ đủ sức nghiền nát một tiểu vũ trụ, oanh tạc về phía lão đầu.
“Hự…hự…hự…”
Lão đầu biến sắc mặt, cơ thể thấp gầy nhảy dựng lên tránh né, hai chân như đang vắt lên cổ chạy giữa hỗn loạn tưng bừng, bỏ lại sau lưng vô số vụ nổ chết chóc, vừa chạy vừa bất mãn quát lớn:
“Kẻ nào thích chơi?”
Trong nháy mắt, Thời Gian và Không Gian trong hư không ngừng lại.
Lão đầu cảm giác được vạn vật xung quanh mình, ngay cả từng tia từng tia quy tắc cũng giống như bị định trụ, các vụ nổ đang bạo tạc lắng đọng giữa chừng, chỉ có một mình ông ta là thoải mái cử động thân thể.
Ngẩng đầu nhìn lên, một chiếc mặt nạ màu hổ phách đơn giản hiện diện giữa hư không đen kịch, chỉ để lộ ra đôi mắt nhìn thấu vô tận tuế nguyệt luân hồi, bên trong có vũ trụ luân chuyển liên tục như đang diễn hóa các thời đại thay đổi qua từng thế hệ.
“Phốc!” Lão đầu vừa nhìn thấy cảnh này chỉ cảm thấy linh hồn chấn động kịch liệt, hô hấp trở nên nặng nề và dồn dập đến cực điểm, đè nén đau nhứt khi tròng mắt rỉ máu, cúi thấp đầu xuống, chậm rãi thốt lên:
“Mặt nạ này, đôi mắt này…là vị chấp chưởng nơi kia sao?”
“Kiến thức không tồi, không uổng sống lâu như thế.” Thanh âm nhàn nhạt phủ xuống:
“Tiểu tử kia không phải lão có thể đụng vào, bằng không chút cơ nghiệp Dị Nguyên Hội kia…”
“Đã hiểu.” Lão đầu cười haha:
“Xem ra lão phu ánh mắt thật sự không tệ nha, vậy mà có thể cùng ngài nhìn trúng một người, bất quá có lẽ ta đến sau rồi…”
“Ngươi có đến sớm thì ta cũng cướp, chuyện không nên nói, không cần thiết phải nói.”
Để lại một câu bá đạo như vậy, mặt nạ cùng đôi mắt như chưa từng tồn tại, hư không xung quanh trở lại yên bình, ngay cả các vụ nổ cũng chẳng biết đã biến đi đâu.
Nếu không phải toàn thân phủ đầy mồ hôi lạnh, nếu không phải đôi mắt vẫn còn rỉ máu, lão đầu thậm chí hoài nghi mình vừa trải qua một giấc mộng.
Lắc đầu cười khổ, lão đầu điên cuồng xé rách không gian, trong lúc này…tất cả thương thế trên cơ thể đều nhanh chóng khép lại, thoáng chốc đã trở về bình thường, máu trên mắt cũng vô ảnh vô tung.
Chỉ vài phút ngắn ngũi, hiện thân tại một mật thất bằng đá.
“Tham kiến Hội Trưởng, lão nhân gia ngài thật biết cách xuất hiện a.” Lại có một ông lão khác với mái tóc che kín mặt đứng lên hành lễ.
Nếu Lạc Nam có mặt ở đây, chắc chắn sẽ hãi hùng phát hiện ông lão vừa nghênh đón lão đầu chính là Đại Trưởng Lão của Dị Nguyên Hội – Dị Bình.
Mà Dị Bình lại xưng hô lão đầu là Hội Trưởng.
Thân phận của ông ta không cần nói cũng biết.
Dị Trưởng Dị Nguyên Hội…
Ở trước mặt Dị Bình, lão đầu vẫn rất duy trì hình tượng, chắp tay sau mông hỏi:
“Giao Lưu Hội gần nhất diễn ra thế nào? Có gì thú vị không hả?”
“Mọi thứ cũng bình thường.” Dị Bình vuốt cằm, chợt nhớ đến điều gì, nở nụ cười điềm nhiên nói:
“Chỉ có một tiểu tử tên gọi Lạc Nam khá thú vị, ta còn đang định cho người lưu ý tin tức của hắn.”
“Ngươi vừa nói cái gì?” Lão đầu nhảy dựng lên như cún bị đạp đuôi.
“Có tiểu tử gọi Lạc Nam gây nên sự tò mò, ta đang định…” Dị Bình đáp.
“Dừng! dừng lại cho lão phu ngay lập tức, kệ xác hắn, đừng dính liếu gì đến hắn, xem như không quen biết hắn cho ta!” Lão đầu thở hổn hển:
“Bộ xương già ta mệt mỏi lắm rồi, không muốn thấy Dị Nguyên Hội bị xới tung lên đâu.”
Dị Bình sắc mặt mộng bức.
…
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
– Số TK: 1809205083252 – Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) – NGUYEN PHUOC HAU
– Momo và viettelpay: 0942973261
– Paypal: [email protected]
E chân thành cảm ơn