Chương 41: Song sinh tỷ muội

Song sinh tỷ muội

“Không được” Tần Mộng Ảnh đứng dậy hét lớn, nhìn sang người áo đen trợn mắt hung dữ nói:

“Ngươi điên rồi? Có biết Đồng Sinh Cộng Tử khế ước có ý nghĩa gì không?”

Người áo đen không cam lòng yếu thế, nghiến răng:

“Đương nhiên là biết, nếu không phải vì thân nhân của mình, sao ta phải ký kết loại khế ước đó?”

Lạc Nam không hiểu ra sao, hỏi thăm Kim Nhi.

“Đồng Sinh Cộng Tử là loại khế ước có tính ràng buộc cực cao, phải do 2 bên tình nguyện thực hiện, sau khi ký kết, chỉ cần một người chết đi người kia cũng theo chôn cùng, có thể nói là nhất xác lưỡng mạng” Kim Nhi luyên thuyên giải đáp.

Lạc Nam giật mình, hắn và người áo đen chỉ mới gặp mặt lần đầu, không ngờ đối phương lại có ý nghĩ quyết liệt như vậy.

Bất quá trong lòng Lạc Nam khâm phục vô cùng, vì người thân của mình mà ngay cả an nguy bản thân cũng kéo vào, tại tu chân giới này quả thật vô cùng hiếm có.

Mà lúc này Tần Mộng Ảnh và người áo đen đã có dấu hiệu bạo tẩu, cả hai trừng mắt nhìn, linh lực trong cơ thể tùy thời có thể bộc phát.

Lạc Nam thầm hô hỏng bét, kéo cánh tay Tần Mộng Ảnh ôn hòa nhưng chân thành nói:

“Nếu đặt trường hợp nàng là người bị thương, ta cũng sẳn sàng dùng tính mạng đặt cược nếu người khác có thể cứu nàng”

Tần Mộng Ảnh trong lòng mềm nhũn, thu hồi khí thế, quay đầu nhìn hắn cau mày nói:

“Ngươi đã quyết định? Có biết Đồng Sinh Cộng Tử ý vị như nào chứ?”.

Lạc Nam gật đầu, nhìn người áo đen thán phục: “ vì biết nên ta mới bằng lòng ký loại khế ước này, có thể vì thân nhân của mình hy sinh lớn như vậy, tại hạ rất khâm phục”

Nghe Lạc Nam chân thành nói, người áo đen ánh mắt hơi đổi, bất quá vẫn hừ nói:

“Hừ, đừng tưởng nói hay như vậy, 2 năm sau nếu muội muội ta xảy ra chuyện không may, ta lập tức tự bạo kéo theo ngươi chôn cùng”

Lạc Nam cười khổ gật đầu, đây chính là nguyên nhân người này muốn ký khế ước với hắn, bất quá mạng liền mạng với một Luyện Hư Kỳ thấy thế nào cũng không lỗ vốn.

“Muội muội ngươi?” Bạch Tố Mai chú ý đến lời nói của người áo đen, lên tiếng hỏi.

“Không sai, Tam giai hậu kỳ đã có thể hóa hình, lại ký kết khế ước với người này, haha xem ra nếu ta tự bạo sẽ kéo theo cả 2 mạng” Người áo đen đánh giá Bạch Tố Mai lên tiếng nói.

“Được rồi, ít nhất tại hạ có quyền biết người sắp Đồng Sinh Cộng Tử với mình là ai đúng chứ?” Lạc Nam trêu chọc nói.

“Hừ”.

Người áo đen ngạo kiều hừ một tiếng, trước ánh mắt của mấy người Lạc Nam, tháo ra áo choàng và mặt nạ.

Chợt ánh mắt mấy người đều xuất hiện vẻ kinh diễm.

Tóc mượt như thác, mắt phượng môi đỏ, da trắng tựa tuyết, nữ tử này chỉ mặc lam sắc cung trang bình thường nhưng vẻ đẹp tạo cho người khác cảm giác như muốn nghẹt thở.

Gương mặt cực độ xinh đẹp còn chứa nét lạnh lùng cự tuyệt người ta ngoài nghìn dặm càng khiến nàng ta cao quý thanh nhã, như tiên nữ từ trên trời cao xuống nhân gian, cặp mắt lạnh lùng cao ngạo nhưng sâu bên trong chứa một tia nồng ấm.

“Lại xuất hiện tiên tử sao?” Trần Giang thất thần lẩm bẩm, mà Tần Mộng Ảnh cũng hơi ngạc nhiên nhìn mỹ nhân nhìn qua trạc tuổi với mình này..

Trong trí nhớ của nàng hầu như không biết đối phương là ai, rất có thể xuất thân từ đại lục khác, bất quá cũng không dò hỏi.

“Có thể ký kết khế ước với mỹ nhân cũng không tồi” Lạc Nam nhếch miệng cười hỏi: “Ta gọi Lạc Nam, nàng tên là gì?”

Nữ tử hơi nhiếu mày, bất quá vẫn lạnh lùng đáp: “Cơ Nhã”

“Ta cần xem xét tình huống muội muội nàng trước khi ký khế ước” Lạc Nam đề nghị, hắn sợ đối phương bị thương nặng hơn dự kiến của mình.

“Không thành vấn đề” Cơ Nhã hơi gật đầu, bàn tay vừa lật, trong căn phòng lập tức xuất hiện một cái giường ngọc lớn.

Bên trên là một nữ tử có diện mạo y đúc Cơ Nhã, thậm chí tuổi tác cũng không mấy khác biệt, chỉ là gương mặt tuyệt mỹ lúc này tái nhợt, lông mày cau lại khiến người ta đau lòng.

“Các nàng là tỷ muội sinh đôi?” Lạc Nam hơi đánh giá nữ nhân sắp tới của mình trên giường ngọc, trong mắt xuất hiện vẻ nhu hòa, nhớ lại tình huống khi đó của Yên Nhược Tuyết, cũng khá giống bây giờ.

“Không sai, tên nàng gọi Cơ Băng” Cơ Nhã cưng chiều vuốt ve máy tóc của muội muội, nhìn sang Lạc Nam lạnh lùng nói: “Hai năm sau, khi sự việc kết thúc, hy vọng ngươi có thể cắt đứt quan hệ với muội muội ta”

Lạc Nam cau mày, trừng mắt nhìn nàng bá khí nói: “Một ngày thuộc về ta, cả đời là nữ nhân của ta, huống hồ dù ngươi có là tỷ tỷ nàng cũng không thể thay nàng quyết định!”

Cơ Nhã giận dữ, bất quá nghĩ đến tình huống nguy kịch của muội muội, nàng thở dài thơm ngát nói:

“Lúc đó nếu muội muội chấp nhận ngươi, ta cũng không có ý kiến, bất quá nếu nàng không muốn, ta mong ngươi không bám lấy nàng”

“Không thành vấn đề” Lạc Nam tự tin nói, hắn cũng không tin hai năm thời gian mình không thể đoạt trái tim người phụ nữ.

“Có thể ký khế ước chưa? ” Cơ Nhã lạnh lùng hỏi, nhìn thiếu niên này tự tin như ăn chắc muội muội khiến nàng khó chịu.

Lạc Nam gật đầu.

Cơ Nhã cũng không chần chờ, tay ngọc kết lấy ấn pháp huyền ảo, theo đôi môi tuyệt mỹ của nàng không ngừng niệm lấy khẩu quyết trang nghiêm, chợt giữa cái trán trơn bóng bay ra một tia hồn phách nhỏ có bộ dạng y hệt Cơ Nhã.

Linh hồn bổn nguyên.

Đây là loại linh hồn trọng yếu nhất của tu sĩ, mặc dù trước mắt Cơ Nhã chỉ điều động một tia, bất quá nếu ở đây có người ra tay công kích nó cũng khiến nàng trọng thương.

Tuy nhiên với nhân phẩm của mấy người Lạc Nam đương nhiên sẽ không làm thế, chỉ thấy Lạc Nam cũng điều khiển một tia linh hồn bản nguyên của mình xuất hiện, lơ lửng trên không bắt đầu hòa nhập với tia linh hồn của Cơ Nhã.

Hai tia linh hồn lấy tốc độ chầm chậm hòa vào nhau, hai người đồng thanh nói:

“Ta Cơ Nhã – Lạc Nam, Đồng Sinh Cộng Tử”

Nói xong, chỉ thấy hai luồng linh hồn đã trở thành một.

Mà Lạc Nam và Cơ Nhã trong lòng chợt sinh ra cảm giác kỳ dị, như bản thân sở hữu hai sinh mệnh, thậm chí có thể nhàn nhạt cảm giác được tồn tại của đối phương, thần kỳ đến cực điểm.

“Đã xong, ta chỉ có 1 thân nhân duy nhất là muội muội, nếu nàng xảy ra chuyện không may, ngươi chờ ta đồng quy vu tận đi” Cơ Nhã gạt bỏ cảm giác kỳ quái trong lòng, lạnh lùng uy hiếp.

“Sai rồi, từ bây giờ nàng không chỉ có muội muội là thân nhân nữa, mà Tố Mai, Mộng Ảnh và ta sẽ là thân nhân của các nàng” Lạc Nam nhìn Cơ Nhã, lại nhìn Cơ Băng dịu dàng nói.

Cơ Nhã trong lòng run lên, lạnh lùng nói: “Bớt ba hoa đi, đưa ngươi thứ này”

Chỉ thấy nàng ném một vòng tay cho Lạc Nam xong nói tiếp: “Nó có thể chứa đựng người sống, để dễ dàng mang theo muội muội ta”

Lạc Nam cười lắc đầu ném trả lại cho nàng nói: “Ta cũng có loại hàng này, nàng không cần lo xa”

Cơ Nhã hơi ngạc nhiên, bất quá vẫn gật đầu.

Không khí lại rơi vào yên lặng…

“Được rồi, cũng nên hoàn thành lời hứa” Cơ Nhã bất ngờ mở miệng nói, lại đeo lên mặt nạ, khoát vào áo choàng, thương yêu vuốt ve gương mặt tái nhợt của muội muội, lúc này đẩy cửa ra ngoài.

Lạc Nam lúc này mới quay sang ngắm nhìn mỹ nữ trên giường ngọc, lẩm bẩm nói khẽ: “Cơ Băng, nàng cố chịu thêm một chút!”

Nói xong thu nàng và giường ngọc vào Linh Giới Châu.

Mà bên ngoài, người còn lại cũng không nhiều, bọn hắn muốn biết kết cục của Thiên cấp Kiếm Pháp sẽ vào tay ai.

Cửa phòng số 4 mở ra, vẫn là người thần bí áo choàng đen ấy.

“Thí chủ hẳn là nhận thức rồi chứ? Tiểu tử kia rõ ràng mạnh miệng khoác lác mà thôi” Phàm Không lập tức lên tiếng nói.

Người áo đen gật đầu, khàn khàn nói: “Hắn mặc dù khoát lác, bất quá Bạch Liên Hoa của ngươi cũng không đáp ứng được nhu cầu của ta, xem ra Đồng Tâm Kiếm Pháp vô duyên với đấu giá hội lần này”

Thành Bích nghe vậy cũng tiếc nuối thở dài, nàng xinh đẹp mĩm cười tuyên bố:

“Đấu giá hội lần này chính thức khép lại, Đa Bảo Các chân thành cảm ơn các vị quan khách nhiệt tình tham dự”

Đám người còn lại nghe vậy cũng thở dài đứng dậy rời đi, không quên lưu luyến nhìn chằm chằm Kiếm Pháp.

Thành Bích thấy vậy lập tức đem nó thu hồi, mang đến đưa cho người áo đen.

Thấy tình cảnh này, Phàm Không cùng Huyết Thường cũng áp chế tham niệm, phá không rời đi, bất quá vẫn không quên ác ý nhìn phòng số 4 một cái, hiển nhiên chưa từ bỏ ý đồ.

Thành Bích thấy đám người Lạc Nam chưa rời đi, thông minh như nàng sao có thể không nhìn ra manh mối, nhìn người áo đen truyền âm nói: “Chúc mừng Nhã tiểu thư, xem ra đã có cách cứu Băng tiểu thư rồi!”

Cơ Nhã trong lòng im lặng, ngay cả nàng cũng dính vào thật không biết là tốt hay xấu, gật đầu truyền âm nói: “Lần này đa tạ tiểu thư nhà các ngươi, Cơ Nhã ta lại thiếu nàng một ân tình”

“Thánh nữ rất vui mừng được giúp ngươi” Thành Bích lắc đầu nói tiếp: “hơn nữa lần này danh tiếng Đa Bảo Các lại càng vang dội, lẽ ra là chúng ta phải cảm tạ Nhã tiểu thư mới đúng”

Nhìn rõ tình cảnh bên ngoài, Lạc Nam âm thầm cảm kích Cơ Nhã, nàng phủ nhận việc hắn có thể cứu trị linh hồn trước mặt đám người rõ ràng là một cách bảo vệ hắn, dù là việc hắn là Hồn Tu hay sắp sở hữu Thiên Cấp Kiếm Pháp thật quá nguy hiểm nếu tiếc lộ ra ngoài.

Tần Mộng Ảnh cảm ứng quả thật tất cả quan khách đã rời đi, ra hiệu Lạc Nam đám người có thể ra ngoài.

“Chúc mừng công tử sắp sở hữu một bộ Thiên Cấp Kiếm Pháp” Thành Bích cười hì hì nhìn mấy người Lạc Nam nói.

“Nhờ phúc Thành Bích chấp sự” Lạc Nam cũng lịch sự chắp tay.

“Cầm lấy!” Cơ Nhã ném Đồng Tâm Kiếm Điển cho Lạc Nam như lời đã hứa, nàng lạnh lùng nói: “Hy vọng lần sau gặp lại muội muội ta đã khỏe mạnh”

Nói xong, thân hình bước vào hư không, nàng cũng không thể chỉ đặt tất cả niềm tin vào Lạc Nam, phải tìm thêm các loại linh thảo trị thương hồn lực đề phòng sự cố ngoài ý muốn.

Nhìn bóng lưng cùng chiếc áo choàng rộng thùng thình dần biến mất, Lạc Nam cười khổ lẩm bẩm:

“Lạnh lùng như băng vậy, nàng phải gọi Cơ Băng mới đúng”

“Khanh khách, vô số thanh niên tuấn kiệt tại Hải Châu Đại Lục mến mộ nàng cuồng nhiệt, nàng thậm chí ngay cả mắt cũng không thèm liếc, nay lại cùng công tử trò chuyện, việc này nếu truyền ra chỉ sợ công tử trở thành Hải Châu Đại Lục công địch” Thành Bích cười khiến bộ ngực sửa phập phồng run rẩy.

“Nàng đến từ Hải Châu Đại Lục?” Lạc Nam bỏ qua chủ đề đám thiên tài kia, hắn quan tâm xuất thân của nàng.

“Đúng vậy, tỷ muội các nàng xuất thân nơi đó” Thành Bích khẳng định.

Lạc Nam gật đầu, cũng không hỏi thêm, sau này đợi Cơ Băng khỏe lại hỏi nàng cũng được.

“Vậy chúng ta cáo từ rồi, thay ta hỏi thăm sức khỏe tiểu thư ngươi” Tần Mộng Ảnh hướng Thành Bích thản nhiên nói.

“Khanh khách, tin tưởng tiểu thư nhà ta rất hứng thú với Tiểu Nam công tử nha” Thành Bích cười trêu nói.

“Hừ, cẩn thận nàng bị tiểu tử này bỏ bùa mê” Tần Mộng Ảnh nhéo hông Lạc Nam nghiến răng, hiển nhiên còn đôi chút bất mãn hắn sắp thu Cơ Băng.

“Hắn? Khanh khách, nếu hắn có bản lĩnh thì xin mời” Thành Bích liếc Lạc Nam thách thức ưởng ngực.

“Nghe nói mấy người các ngươi là của hồi môn gả theo tiểu thư, cẩn thận tất cả đều rơi vào ma trảo của hắn” Tần Mộng Ảnh hừ lạnh.

Thành Bích hơi đỏ mặt, quả thật các nàng theo Thánh nữ Đa Bảo Các từ nhỏ, nếu nàng lấy ai các nàng cũng phải theo kèm, nghĩ đến đây Thành Bích liếc ngang liếc dọc đánh giá Lạc Nam.

“Chúng ta đi thôi Tố Mai” Lạc Nam mặc kệ hai nữ nhân này, nắm bàn tay trắng mịn của Tố Mai rời khỏi.

Bên ngoài Đa Bảo Các, thân ảnh mấy người Lạc Nam cùng lúc xuất hiện.

“Hử?”

Tần Mộng Ảnh chợt nhíu mày ngẩng đầu như nhìn xuyên hư không, nàng cười lạnh lẩm bẩm:

“Còn chưa từ bỏ ý đồ? Quả thật xem ta là quả hồng mềm sao”

Nghe nàng nói, Lạc Nam sắc mặt trầm xuống, nhìn Mộng Ảnh hòi: “Là Huyết Thường hay Phàm Không?”

“Cả hai tên” Tần Mộng Ảnh nhoẻn miệng cười.

Lạc Nam kéo tay nàng, bình tĩnh nói: “Bọn chúng là nhắm vào ta, ta có cách an ổn rời đi, nàng không cần mạo hiểm!”

Tần Mộng Ảnh tự tin nhếch môi, bá khí nói: “Nhân tiện muốn thử một chút uy lực Lôi Hỏa Huyền Công, hai tên này vừa lúc thích hợp, hơn nữa bọn chúng nhắm vào ngươi chẳng lẽ không phải nhắm vào ta sao?”

Lạc Nam trong lòng cảm động, không nhịn được nữa ôm thân thể mê người của nàng vào ngực, không ngần ngại hôn xuống đôi môi của nàng.

Ưm

Tần Mộng Ảnh bất ngờ trừng to mắt, cái miệng vô thức mở ra để đầu lưỡi Lạc Nam tiến vào.

Chụt chụt.

Lạc Nam nút lấy cái lưỡi vừa mềm vừa ướt của nàng giữa thanh thiên bạch nhật.

Khác xa vẻ ngoài không đẹp mắt, miệng Tần Mộng Ảnh vừa thơm vừa ngọt, như trái táo chín mọng thời kỳ ngon nhất.

Nước miếng cả hai bắt đầu chảy dài, Lạc Nam cố gắng nuốt xuống tất cà nhưng không thể, nàng như một nguồn suối bất tận vậy.

Trần Giang một mặt ngưỡng mộ công tử như thần minh.

Tố Mai lúc này đeo khăn che mặt, thầm nghĩ phải nhanh chóng giao phối cùng chủ nhân.

Bên trong Đa Bảo Các, Thành Bích vừa che miệng vừa dùng một loại pháp bảo thu lại cảnh tượng kiều diễm này, không biết vì sao mà nàng lại có đôi chút ngưỡng mộ nữ nhân đó.

“Ừm, được rồi, bỏ ra” Tần Mộng Ảnh thở hừ hừ, cảm giác hai cổ khí thế kia ngày một tiếp cận khiến nàng không thể tiếp tục tục tận hưởng hương vị ngọt ngào.

“Hừ, vô liêm sĩ, giữa thanh thiên bạch nhật còn ra thể thống gì, chết đi cho đỡ chướng mắt” Âm thanh của Huyết Thường mang theo vô tận sát khí.

“Hai vị thí chủ tà dâm thông thiên, phật thần công phẫn, mời theo bần tăng về chùa siêu độ đi” Phàm Không vẫn đạo mạo như cũ, bất quá chưởng lực vẫn không ngần ngại vỗ xuống.

“Hừ, đến hay lắm” Tần Mộng Ảnh vận chuyển linh lực, hai tay điều động Lôi cùng Hỏa, chuẩn bị nghênh chiến.

“Dừng tay” Hai âm thanh hùng hậu đột ngột vang lên, hai bàn tay khô gầy chợt xuyên thủng hư không, bóp nát công kích vừa tiến đến.

Chỉ thấy hai vị Luyện Hư Kỳ của Đa Bảo Các xuất hiện, một ông lão trong đó quát lớn: “Muốn tranh đấu rời đi Linh Vũ Thành, nơi đây có Đa Bảo Cát che chở”

Luỵên Hư Kỳ chiến đấu hủy thiên diệt địa, một tòa Linh Vũ Thành hoàn toàn chịu không nổi.

Vừa kết thúc đấu giá nếu để thành trì này xảy ra đại chiến chẳng khác nào làm mất mặt Đa Bảo Các, chỉ sợ sau đó các thành trì khác không tiếp tục tin tưởng Đa Bảo Các nữa.

Hiểu rõ đạo lý này, Huyết Thường và Phàm Không cũng dừng lại công kích, không nói lời nào ẩn mình vào hư không, đương nhiên không dễ từ bỏ như vậy.

Mà Tần Mộng Ảnh cũng thầm hô đáng tiếc, từ đầu nàng đã luôn ẩn giấu khí tức của mình, muốn thừa cơ bắt gọn hai con chuột này, bất quá có sự can thiệp của Đa Bảo Các cũng chả thể làm gì.

Lạc Nam sắc mặt không dễ nhìn, bất quá cũng không nói lời nào, kéo tay Tần Mộng Ảnh cùng Tố Mai muốn quay về khách sạn.

“Vị huynh đệ này xin dừng bước”

Chợt một âm thanh thân thiết vang lên khiến Lạc Nam quay lại nhìn, chỉ thấy một thiếu niên khá anh tuấn cùng một thiếu nữ mang khăn che mặt trông có vẻ hơi ngại ngùng tiến đến.

“Hai vị có việc gì?” Lạc Nam nghi hoặc, hai người này vừa nhìn đã biết thân phận bất phàm, nhất là nữ tử, mặc dù mang khăn che mặt nhưng khí chất cao quý cùng thân hình thanh nhã hoàn toàn không che giấu được.

“Tại hạ Lý Lân, đây là biểu muội Lý Trúc Loan, chúng ta ngưỡng mộ công tử từ lần Đấu Thú, thành tâm mong được kết giao!”

Con Đường Bá Chủ

Con Đường Bá Chủ

Score 8.3
Status: Ongoing Author:

Bạn đang đọc truyện Con Đường Bá Chủ của tác giả Akay Hau. Nam vừa mới tỉnh giấc, chợt cảm thấy toàn thân đau nhứt vô cùng, cảm giác như toàn bộ xương cốt trên người lúc này vỡ vụn, khiến hắn muốn động đậy dù chỉ là đầu ngón tay cũng khó khăn. Quan trọng hơn đầu hắn lúc này cũng đau dữ dội, vô số ký ức xa lạ tràn vào não bộ của hắn, khiến Nam nhất thời không kip phản ứng. Hai canh giờ sau, cảm giác đau đầu dần suy yếu, Nam lúc này dần ý thức được điều gì đã xảy đến với mình. “Ta, ta vậy mà không chết, ta vậy mà thật sự xuyên qua rồi ?”


Nam lẩm bẩm trong miệng vài lần như tự hỏi, các cơ mặt vẫn thể hiện sự khó tin, cái mồm đang mở lớn cùng một thân mồ hôi lạnh cũng biết việc này khiến bản thân hắn chấn kinh vô cùng, nếu bây giờ còn đủ sức chắc hắn phải thử đấm mình vài cái thật mạnh để nghiệm chứng. Cố gắng sắp xếp vô số trí nhớ hỗn loạn trong đầu, Nam bắt đầu nhớ lại, kiếp trước hắn là một đứa trẻ mồ côi được cô nhi viện nuôi dưỡng, đến lúc Nam 7 tuổi thì có một lão đầu đến nhận hắn làm con nuôi, trở về sống cùng lão đầu theo thời gian.


Nam dần lớn lên cũng biết rõ cha nuôi của mình là một quân nhân vĩ đại, cả đời ông tham gia kháng chiến, cống hiến tất cả cho quốc gia nên chẳng hề lập gia đình, khi đến tuổi xế chiều ông quyết định nhận nuôi Nam xem như có người chăm sóc khi về già. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Vô Địch Đại Lão Sắp Xuất Thế và Đại Mộng Chủ.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset