Chương 570: Thủy Tiên Tinh Linh

Thủy Tiên Tinh Linh

“Phu quân…phu quân…”

Âm thanh trong trẻo như làn nước êm dịu không ngừng vang lên bên tai, Lạc Nam mơ mơ màng màng, Linh Hồn và cơ thể vẫn còn chút đau rát, nhất là vị trí mắt trái càng là khó thể mở ra…

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn cảm giác mình đang ngậm một thứ gì đó ở trong miệng, mềm mềm cưng cứng, tròn trịa tinh xảo, lại mang theo hương thơm nhàn nhạt cùng tư vị ngọt ngào, hết sức khó tả…

Linh Hồn vẫn đang được tỉ mỷ chăm sóc, Ôn Hồn Liên xoay tròn chầm chậm…hòa lẫn Hồn Lực ấm áp của Hồn Nguyệt Ánh, bên tai lại vang vọng tiếng đàn hát mê hồn của Mỹ Nhân Ngư…

Rốt cuộc, Lạc Nam nhíu nhíu chân mày, mở mắt…

Đập vào mặt hắn là từng khuôn mặt tuyệt mỹ đang chụm lại thành một vòng tròn lớn, các đôi mắt đẹp nhìn khắp toàn thân hắn, mang theo nhu tình và lo lắng nồng đậm, bên trong thậm chí có cả Dục Tình Yêu Hỏa với Thất Thải Huyền Quang đang trong hình dáng tiểu nha đầu…

Mà hắn lúc này lại đang nằm trong lòng của Liễu Ngọc Thanh, cảm giác hương vị tuyệt vời trong miệng, Lạc Nam tròn xoe mắt…

Liễu Ngọc Thanh ôn nhu vuốt tóc Lạc Nam, áo lụa mỏng màu tím vén cao, đôi gò bông đào đầy đặn e ấp hoàn toàn thả rông ra ngoài, một bên quầng sửa đã nằm trong miệng hắn, mà Lạc Nam lúc này lại như trẻ nhỏ say sưa mút lấy nhũ hoa nhũ hoa tinh xảo của nàng, đôi khi còn nghịch ngợm cắn nhẹ trong vô thức…

“Tỉnh rồi?” Liễu Ngọc Thanh mỉm cười, đôi môi đen yêu dị phả ra làn hương mê hồn vào mũi hắn, ánh mắt đầy vẻ ôn nhu pha lẫn một chút tình cảm khó tả nhìn xem Tiểu Nam của nàng…

Lạc Nam ực một tiếng, nuốt một ngụm nước miếng khô khốc trong cổ họng, lưu luyến mút nhẹ bầu sửa thêm một chút, tinh thần trở nên tỉnh táo, lúc này mới trở mình cựa quậy, lắp bắp nói:

“Mẫu…thân…cái này?”

Liễu Ngọc Thanh khóe môi mê người vểnh lên, cúi đầu hôn lên trán hắn hết sức dịu dàng, cười khẽ nói:

“Thẹn thùng cái gì? khi vừa mới sinh ra…ngươi là như vậy ôm lấy ta, miệng cũng ngậm tại nơi đó làm nũng!”

Lạc Nam nghe vậy ánh mắt trở nên mê mang, dù là trong trí nhớ xa xôi nhất của “Lạc Nam” trước đây, thì tất cả cũng chỉ là một ram màu u ám, nào tồn tại một khoảng thời gian vừa mới chào đời nằm trong lòng mẹ…

Nhìn thấy biểu hiện của hắn, Liễu Ngọc Thanh trong lòng đau nhói, sau khi vừa sinh ra hắn, hai người bên nhau chưa được bao lâu…Lạc Nam đã bị một đám trưởng lão Lạc Gia mang đi kiểm tra Linh Căn…

Mà sau khi phát hiện hắn là một phế nhân không có Linh Căn, từ đó nàng và hắn đã hoàn toàn bị chia cắt, cũng là một chuỗi tháng ngày u ám của Lạc Nam bắt đầu.

Nghĩ đến chuyện xưa, lại nhìn nam tử hiện tại đã uy lăng thiên hạ, trở thành Bá Chủ một hành tinh nằm trong ngực mình, Liễu Ngọc Thanh không kìm lòng được ánh mắt đỏ hoe, rơi lệ…

Đã trải qua đủ loại đắng cay ngọt bùi, những tháng ngày tồi tệ nhất của thế gian…Liễu Ngọc Thanh trái tim đã sớm cứng coi như sỏi đá, chỉ khi ở bên cạnh tiểu nam nhân này, nàng mới lộ ra một mặt mềm yếu nhất của mình.

Lạc Nam ánh mắt trở nên thanh tịnh, nhìn dung nhan tuyệt mỹ yêu dị của nàng, nhìn đôi mắt ngấn lệ của nàng…hắn thầm thề đời này sẽ không để nàng phải thương tổn một lần nào nữa.

Nâng lên bàn tay xoa nắn gương mặt mềm mại, gạt bỏ giọt lệ nơi khóe mắt nàng, Lạc Nam thủ thỉ:

“Chuyện cũ tựa mây khói, tương lai phía trước mới là điều chúng ta cần trân trọng!”

Liễu Ngọc Thanh gật đầu, nín khóc mỉm cười…như trăm hoa đua nở.

Chúng nữ ở một bên nhìn tình cảnh này mà trong lòng sinh ra cảm giác kỳ lạ…các nàng cảm thấy cách mà Lạc Nam và Liễu Ngọc Thanh đối xử với nhau giống y như cách mà hắn và các nàng âu yếm…

Chúng nữ chỉ hơi suy nghĩ một chút, lập tức cảm thấy kết cục như vậy cũng không phải là chuyện xấu…

Phu quân nay đã là Bá Chủ, Hậu Cung đã đứng trên đỉnh thiên hạ, không cần thiết phải cố kỵ cái gì…

Lễ giáo nơi phàm tục, các nàng không quá đặt nặng.

Lạc Nam lúc này mới phát hiện mình từ đầu đến chân hoàn toàn trần truồng, thì ra chúng nữ vì lo lắng trạng thái cơ thể nên lột sạch y phục hắn để kiểm tra, quan sát…

Bị một đám nữ nhân nhìn toàn thân, Lạc Nam da mặt dày như tường thành cũng không cảm thấy xấu hổ, ngược lại mở miệng hỏi:

“Ta hôn mê bao lâu rồi?”

“Hơn một tháng…cũng may có lá Bất Tử Thụ đem thương thế trên thân thể chàng chữa lành, về phần Linh Hồn cũng nhờ Nguyệt Ánh, Linh Lung và U Quỳnh ra sức, bọn thiếp chỉ có thể ở bên cạnh nhìn!” Mộc Tử Âm ôn nhu cười nói.

“Mỹ Anh với Liên Hoa tiến bộ không ít!” Lạc Nam ánh mắt lóe lên dị sắc đánh giá Cự Mỹ Anh với Bạch Liên Hoa.

Cự Mỹ Anh luyện thành Như Ý Biến, một thân tu vi Thể Tu đạt đến Cửu Chuyển Sơ Kỳ luôn rồi, quan trọng nhất chính là kích thước thân thể của nàng hiện nay chẳng khác nào nữ nhân bình thường, thân cao gần một mét tám, chân dài miên man, ngực nở mông cong, dáng người khỏe khoắn đặc trưng của một Thể Tu, cùng Võ Tam Nương so sánh cũng là một chín một người.

Mà Bạch Liên Hoa tu luyện Thiên Âm Phổ Độ Kinh, kích phát tiềm năng của Thiên Sinh Âm Vận, thực lực vậy mà đạt đến Độ Kiếp Sơ Kỳ, xem như đuổi kịp chúng nữ, Lạc Nam để ý phát hiện…dù hiện tại Bạch Liên Hoa không hề tu luyện, nhưng trong lúc hít thở…vô số Linh Khí trong Linh Giới Châu chủ động tiến vào miệng nàng, như đang nịnh nọt Bạch Liên Hoa luyện hóa bọn chúng vậy, thần kỳ đến cực điểm…

Cự Mỹ Anh với Bạch Liên Hoa được nam nhân khen ngợi, sắc mặt vui mừng hớn hở, cười không khép miệng được, mỹ lệ cực kỳ…

Hoa Thanh Trúc tự hào xoa xoa đầu Bạch Liên Hoa, cô gái nhỏ này thời gian qua cố gắng như thế nào tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt.

“Mộng Cơ về chưa?” Lạc Nam nhìn quanh, chỉ thấy Tiêu Thanh Tuyền, Á Liên Nga và Côn Minh Nguyệt đều có mặt, nhưng không thấy Đan Mộng Cơ.

Nàng đi Đan gia giải quyết ân oán, không biết đã thế nào rồi…

“Sư phụ có chút thu hoạch ở Đan gia, hiện đang bế quan…!” Tiêu Thanh Tuyền cắn cắn bờ môi, có chút cười khổ nói:

“Chỉ là sư phụ còn đem về cho chàng một người làm thị nữ!”

“Thị nữ?” Lạc Nam ánh mắt hiện lên vẻ cổ quái, trong đầu bất tri bất giác xuất hiện dung nhan kiều diễm, phong tình vạn chủng như yêu tinh của Đan Diễm Cơ.

Đan Diễm Cơ là một trong Đan gia song tổ, diện mạo và thân phận đều là cực phẩm…chỉ bất quá vì đối phương từng có mâu thuẫn, lại thêm mối quan hệ phức tạp với Đan Mộng Cơ, nên hắn cũng không để ý đến…,tránh phiền phức không đáng có.

Nào ngờ…

“Là Đan Diễm Cơ, chính là muội muội ruột thịt của sư phụ, cũng là sư thúc của thiếp…sư phụ nói bên cạnh chàng nên có hai thiếp thân thị nữ, một Thủy một Hỏa, một trái một phải…” Tiêu Thanh Tuyền liếc xéo hắn nói.

Lạc Nam khóe môi giật giật, Mộng Cơ gia nhập hội các tỷ muội thích tìm nữ nhân cho hắn khi nào vậy?

“Đừng có được lợi còn tỏ vẻ không cần, trong lòng chàng nghĩ gì bọn thiếp đều biết!” Diễm Hồng Liên bĩu môi trêu nói.

“Được rồi, vậy Đan Diễm Cơ đâu?” Lạc Nam gật đầu hỏi, khiến hắn hứng thú là Dị Hỏa trên người Đan Diễm Cơ và Dị Hỏa của Đan gia, về phần quyết định của Đan Mộng Cơ hắn cũng không từ chối làm buồn lòng nàng.

Suy nghĩ của Lạc Nam rất đơn giản, mình đã là Bá Chủ ở thế giới này…thu thêm vài mỹ nữ xinh đẹp xem như phần thưởng cho những lần liều mạng không tính là gì.

Mỹ nữ…chính là phần thưởng xứng đáng cho cường giả, không phải sao?

Mặc dù là một tu sĩ, nhưng Lạc Nam chưa bao giờ xem mình là một người siêu phàm không nhiễm trần thế, hắn cũng là con người, cần có thú vui thư giãn sau những ngày bôn ba, sau những trận chiến sống còn…

Thế giới này không có phương tiện giải trí, không có phim ảnh cũng chẳng có trò chơi, say trong men rượu là thứ Lạc Nam không thích…niềm vui ít ỏi của hắn chỉ là có mỹ nữ bên cạnh làm bạn mà thôi…

Từ trong thâm tâm, Lạc Nam rất nể phục những nam nhân cả đời tu luyện buồn tẻ mà không có mỹ nhân, đổi lại là hắn…nhất định sẽ buồn chán mà chết.

“Vì chàng chưa gật đầu nên bọn thiếp lưu Đan Diễm Cơ ở ngoài Liễu gia, chưa cho vào Linh Giới Châu!” Hoa Thanh Trúc giải thích nói.

“Đợi Mộng Cơ xuất quan rồi tính tiếp!”

Lạc Nam gật đầu vươn người đứng dậy, mang theo chúng nữ đến bên Cực Lạc Suối, nhảy vào bên trong ngâm mình thư thái, hết sức dễ chịu.

Chúng nữ ngồi trên bờ nhìn xem hắn, chỉ có Thủy Tích Quân là làm đúng vai trò của một thiếp thân thị nữ, lột đi xiêm y trên thân theo sát mà xuống, dùng bàn tay tinh xảo khéo léo của mình phục thị hắn cọ rửa thân thể…

“Tích Quân thật giỏi, thành công luyện hóa Huyết Mạch, đã đột phá Độ Kiếp Trung Kỳ rồi…” Lạc Nam cảm nhận được tu vi của Thủy Tích Quân hiện tại, một bàn tay nắm lấy song phong đầy đặn của nàng, khen ngợi nói.

Thủy Tích Quân thân thể hơi run, tu luyện công pháp Thủy Tình Công mà hắn đưa khiến nàng cảm thấy tâm cảnh yên tĩnh như mặt hồ thu của mình ngày càng bất ổn, mỗi khi ở gần hắn thì mặt hồ lại gợn sóng lăn tăn, ngày một mãnh liệt.

Hơn nữa Thủy Tích Quân còn phát hiện, mỗi khi cảm xúc của mình dâng lên là thời điểm tốc độ tu luyện Thủy Tình Công tốt nhất, đạt hiệu quả tốt nhất.

Thông minh như nàng làm sao không hiểu đây là Lạc Nam cố ý giao Thủy Tình Công cho mình tu luyện, mục đích chính là lấy lại các loại cảm xúc cho nàng.

“Tất cả là nhờ thiếu gia, Tích Quân đời này chẳng thể trả hết nợ nần!” Thủy Tích Quân cắn cắn môi, âm thanh hiếm thấy có chút mê ly.

“Haha, ta chính là muốn nàng cả đời trả không hết nợ!” Lạc Nam cười to, cúi đầu hôn xuống đôi môi đỏ mọng.

“Ưm…”

Thủy Tích Quân môi thơm nỉ non một tiếng, cũng không hề kháng cự…thân thể trần trụi mềm nhũn ngã vào lòng nam nhân, hàm răng hé mở để hắn dễ dàng chiếm đóng môi lưỡi đinh hương của mình…

Hai thân thể trần truồng quấn lấy nhau, ở trong nước ấm nồng nhiệt hôn môi, mặc kệ ánh mắt của các vị mỹ nữ…

Thủy Tích Quân mặc dù đã có chút cảm xúc nhất định, tuy nhiên đến mức cảm thấy thẹn thùng là hoàn toàn không có, vì thế chẳng bận tâm chúng nữ đang suy nghĩ cái gì.

Về phần Lạc Nam thì không cần phải nói, phóng túng vô độ chính là nghề của hắn…

Sau một giấc ngủ dài, cơ thể tràn đầy tinh lực…tiểu thị nữ lại dâng đến tận miệng, không ăn chính là ngu ngốc…

“Ưm…ưm…thiếu gia, thiếu gia!”

Thủy Tích Quân rên lên ư ử, miệng hắn đã tách rời môi nàng lần mò xuống bên dưới, đầu lưỡi liếm láp cái cằm trơn bóng, sau đó lại để lại từng dấu răng nơi cái cổ thiên nga trắng ngần, xương quai xanh tuyệt mỹ thấm đẫm nướt bọt của nam nhân…

Đến khi một bên của gò bông đào căn tràn bị mút lấy, Thủy Tích Quân chỉ cảm thấy xúc cảm dâng trào, giữa hai chân có chất nhờn rỉ ra…hoàn quyện cùng Cực Lạc Suối.

Bàn tay Lạc Nam du tẩu khắp thân thể mỹ miều của giai nhân, khi thì xoa nắn song phong mềm mại, ngắt nhéo đầu núm săn cứng đỏ hồng của nàng, khi thì biến bờ mông bạo mãn thành muôn hình vạn trạng, để lại các dấu tay trên da thịt trắng nõn…

“Á, Thiếu gia!”

Theo một tiếng kiều ngâm cao vút từ đôi môi thơm, bàn tay thô ráp đầy ma lực kia đã mơn trớn qua lớp cỏ thơm xanh thẩm giữa đôi đùi ngọc ngà, một đầu ngón tay nhẹ nhàng tách ra hai mép môi thịt, xâm nhập vào bên trong thủy huyệt của mỹ nhân, bắt đầu trêu chọc…

Nhìn thấy Thủy Tích Quân bị Lạc Nam sủng ái trêu đùa không ngừng dâm mỹ rên rỉ, Diễm Điệp Tình bĩu môi nói:

“Vì sao ta cảm thấy Thủy Tích Quân còn phóng túng dâm đãng hơn cả ta? ai nói nàng không có cảm xúc ta cùng người đó liều mạng!”

Lý Trúc Loan, Băng Linh Nhi mấy nữ gật gật đầu.

Mộc Tử Âm bật cười, cốc lên đầu các nàng, giải thích nói:

“Vì cảm xúc của Tích Quân vốn đơn giản, nên sẽ không biết thẹn thùng hay tiết chế, biểu hiện tất cả ra ngoài mặc kệ chúng ta tồn tại!”

“Tích Quân là lần đầu tiên chắc chắn không chịu nổi phu quân dũng mãnh, các ngươi ai đi hỗ trợ nàng?” Võ Tam Nương nháy mắt cười nói, nhìn sang mấy nữ vẫn còn trong trắng…

Mấy nữ Hồ Khinh Vũ, Băng Phỉ Phỉ, Bạch Liên Hoa, Á Liên Nga, Hải Linh Lung, Liễu Thi Cầm nghe vậy đỏ cả mặt, trong lúc nhất thời lúng túng không thôi…

Các nàng không thể làm như Thủy Tích Quân chẳng biết thẹn thùng a, xấu hổ chết người mất thôi…

Thấy mấy nữ đỏ mặt đến tận mang tai, mấy nữ nhân từng trải cười khanh khách, trêu chọc nói: “Được cho cơ hội còn không cần, ngày sau đừng tranh sủng với mấy tỷ muội chúng ta!”

Bên dưới suối…

Lạc Nam đã ngồi trên vách đá, Thủy Tích Quân trần trụi đứng dưới suối, đầu nhỏ vùi vào giữa hai chân hắn, môi thơm mềm mại hé ra ngậm lấy côn thịt, đầu lưỡi nhẹ nhàng mân mê liếm láp, để thân côn cứng cáp ấm nóng ra vào trong miệng mình…

Hắn thoải mái vuốt ve mái tóc nàng, nhìn thấy Thủy Tích Quân tận tâm tận lực chăm sóc côn thịt, trong lòng xẹt qua một tia nhu tình, thầm nghĩ không uổng công mình đối xử tốt với nàng.

Lần trước hắn tiêu tốn 9 tỷ Điểm Danh Vọng từ Cửa Hàng May Mắn mua cho Thủy Tích Quân một loại Huyết Mạch Thủy Hệ rất cường đại ở trong nước, theo lời mà Yên Nhược Tuyết đánh giá…thì ngay cả chính nàng sở hữu Huyết Mạch Thủy Hoang, ở trong nước cũng chưa chắc là đối thủ của Thủy Tích Quân khi sở hữu loại Huyết Mạch này.

Huyết Mạch – Thủy Tiên Tinh Linh…

Thủy Tiên Tinh Linh, một giống Tinh Linh sinh tồn dưới đáy biển sâu, Hải vực là nhà của bọn hắn, cũng là chiến trường cường đại nhất của bọn hắn…

Mà Huyết Mạch Hệ Thống đưa ra không phải dạng thường, chính là của cấp bậc Thủy Tổ của Thủy Tiên Tinh Linh, tổ tiên của chủng tộc này, độ thao túng và chưởng khống Thủy Hệ thuộc tính cường đại không cần nói cũng biết…

Thủy Tích Quân sau khi luyện hóa Huyết Mạch Thủy Tiên Tinh Linh, một thân thực lực từ Hợp Thể Viên Mãn đạt đến Độ Kiếp Trung Kỳ, chỉ thoáng chốc đã đột phá đến Hậu Kỳ…

Lúc này, cảm nhận được côn thịt của mình ở trong miệng Thủy Tích Quân được chiều chuộng như ông hoàng, Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, cười cười nói:

“Tích Quân, cho ta xem một chút năng lực của Thủy Tiên Tinh Linh nào!”

Thủy Tích Quân nghe vậy nhả ra côn thịt, mím nhẹ đôi môi đỏ mọng…sau đó đầu ngón tay nhẹ điểm một cái…

ÀO ÀO ÀO…

Cực Lạc Suối đột nhiên vận động, từng dòng từng dòng nước ấm cuộn trào mà lên, ở trên không trung cấp tốc ngưng tụ thành một chiếc giường bằng nước trong suốt, nhìn qua hết sức mới lạ…

Lạc Nam ánh mắt lóe sáng, thả người nhảy lên trên chiếc giường, chỉ cảm thấy đàn hồi cực kỳ, lại ấm áp êm ái, quả thật so với giường nệm truyền thống tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

“Tiểu thị nữ lên đây!” Hắn cười vẫy tay.

Thủy Tích Quân ánh mắt mê ly, sau đó thân thể hoàn toàn ngưng tụ thành nước bay vọt lên, một lần nữa xuất hiện đã nằm trong lòng ngực Lạc Nam…

Lạc Nam bàn tay trượt xuống giữa hai chân nàng, trông thấy cô bé thẹn thùng của Thủy Tích Quân đã sớm ướt đẫm, hắn không tiếp tục chần chờ đem nàng lật ngửa, tách ra đôi chân thon dài nhìn ngắm cảnh vật bên trong…

Một mảnh hồng hào lầy lội đập vào tầm mắt, thảm cỏ thơm xanh thẳm bên trên lún phún hết sức đáng yêu, hai mép môi dọc e thẹn hé mở để lộ da thịt hồng hào của trinh nữ, hạt le như ẩn như hiện sau lớp cỏ thơm, đỏ au săn cứng…mỹ lệ không cách nào để hình dung.

“Xem thiếu gia phục vụ tiểu thị nữ!” Lạc Nam cười tà nói một tiếng, cuối đầu hé môi nút lấy hạt le của nàng, đầu lưỡi đánh lên liên tục.

“Ưm…ưm…chết người, thiếu gia chết thiếp!”

Lạc Nam không ngờ đến Thủy Tích Quân đột ngột hét lớn lên, sau đó thân thể run bần bật, vô tận tình thủy bắn mạnh ra ngoài, ướt sủng gương mặt hắn…

“Nàng thật mẫn cảm!” Lạc Nam đem nước thơm của Thủy Tinh Quân hút sạch, đầu lưỡi chen vào âm huyệt của nàng, bắt đầu khám phá…

Chất mật của tiểu thị nữ cực kỳ thơm ngọt, đây là nơi từ khi chào đời đến giờ chưa chào đón nam nhân, hết sức tinh khiết…

Thủy Tích Quân mặc dù không có nhiều cảm xúc, nhưng thân thể lại mẫn cảm vượt xa nữ tử bình thường, chẳng biết có phải do Thủy Tiên Tinh Linh tác động hay không, nước của nàng như hồng thủy vỡ đê, tràn lan theo từng cú liếm tại bên dưới của hắn.

“Thiếu gia…thiếu gia, thiếp thân chịu hết nổi rồi, ngứa quá…ngứa chết mất!” Toàn thân Thủy Tích Quân vặn vẹo hết sức lợi hại, môi thơm không ngừng rên lên ư ử.

Lạc Nam thấy tiểu thị nữ cầu xin tha thứ, cũng không tiếp tục trêu nàng, ngẩng đầu nhìn lên…chỉ thấy da thịt của Thủy Tích Quân đỏ như ráng chiều…

“Tiểu bảo bối, để thiếu gia dạy cho nàng cảnh giới cuối cùng của một thị nữ nên làm!” Lạc Nam cười tà vươn tay ngắt lấy nụ hoa mềm mại, đem đầu khấc đặt ngay hang động hồng phấn của nàng.

Thủy Tích Quân nghe vậy chăm chú cực kỳ, lắp bắp hỏi: “Thiếu gia, là làm gì vậy?”

“Chính là…nằm im tận hưởng!”

Lạc Nam cười to nói một câu, vùng hông dùng sức đâm mạnh…

Con Đường Bá Chủ

Con Đường Bá Chủ

Score 8.3
Status: Ongoing Author:

Bạn đang đọc truyện Con Đường Bá Chủ của tác giả Akay Hau. Nam vừa mới tỉnh giấc, chợt cảm thấy toàn thân đau nhứt vô cùng, cảm giác như toàn bộ xương cốt trên người lúc này vỡ vụn, khiến hắn muốn động đậy dù chỉ là đầu ngón tay cũng khó khăn. Quan trọng hơn đầu hắn lúc này cũng đau dữ dội, vô số ký ức xa lạ tràn vào não bộ của hắn, khiến Nam nhất thời không kip phản ứng. Hai canh giờ sau, cảm giác đau đầu dần suy yếu, Nam lúc này dần ý thức được điều gì đã xảy đến với mình. “Ta, ta vậy mà không chết, ta vậy mà thật sự xuyên qua rồi ?”


Nam lẩm bẩm trong miệng vài lần như tự hỏi, các cơ mặt vẫn thể hiện sự khó tin, cái mồm đang mở lớn cùng một thân mồ hôi lạnh cũng biết việc này khiến bản thân hắn chấn kinh vô cùng, nếu bây giờ còn đủ sức chắc hắn phải thử đấm mình vài cái thật mạnh để nghiệm chứng. Cố gắng sắp xếp vô số trí nhớ hỗn loạn trong đầu, Nam bắt đầu nhớ lại, kiếp trước hắn là một đứa trẻ mồ côi được cô nhi viện nuôi dưỡng, đến lúc Nam 7 tuổi thì có một lão đầu đến nhận hắn làm con nuôi, trở về sống cùng lão đầu theo thời gian.


Nam dần lớn lên cũng biết rõ cha nuôi của mình là một quân nhân vĩ đại, cả đời ông tham gia kháng chiến, cống hiến tất cả cho quốc gia nên chẳng hề lập gia đình, khi đến tuổi xế chiều ông quyết định nhận nuôi Nam xem như có người chăm sóc khi về già. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Vô Địch Đại Lão Sắp Xuất Thế và Đại Mộng Chủ.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset