“Nếu không dùng đến Bá Lực…ta rất khó đánh được Ngọc Tiên cường giả!”
Ngồi bên trong động phủ, Lạc Nam âm thầm nhớ lại tình hình bị hai tên Ngọc Tiên truy sát, từ đó ước tính chiến lực của mình.
Về phương diện tốc độ, Ngọc Tiên phi hành cực nhanh…nếu hắn không có ưu thế về đẳng cấp của Thân Pháp, đừng hòng chạy trốn được.
Trong trường hợp đó, nếu Ngọc Quán và Ngọc Hư chỉ cần có một tên sở hữu Ngọc Cấp Cực Phẩm Thân Pháp thôi, với tu vi Ngọc Tiên của bọn hắn thì Huyễn Quang Vô Cực tầng một dù sánh ngang Vương Cấp cũng rất khó chạy thoát.
Cũng may Thân Pháp mà Ngọc Quán và Ngọc Hư sử dụng đều chỉ là hàng Ngọc Cấp Hạ Phẩm khi thân là trưởng lão Ngọc Tiên Môn, có thể thấy thân pháp cấp cao quý hiếm như thế nào.
Về phương diện phòng ngự, thủ đoạn phòng ngự của Ngọc Tiên hết sức cường đại…nếu không dùng đến Bá Lực, Lạc Nam cho rằng dù là Đế Diễm hay Kiếp Lôi của mình cũng rất khó tạo thành thương tổn nặng nề cho bọn hắn, thậm chí ngay cả khi hắn dùng Không Đạo Na Di dùng chính chiêu thức của Ngọc Tiên phản kích lại cho hai người Ngọc Quán, thì thương thế của bọn hắn cũng không nghiêm trọng, chỉ có chút chật vật mà thôi.
Lại thêm Vạn Cổ Bất Hủ Thân không thể duy trì trong thời gian quá dài…Lạc Nam tự ước tính, muốn tồn tại ở trạng thái Bất Hủ xuyên suốt một trận chiến tầm vài ngày, tu vi Thể Tu của hắn ít nhất phải là Thể Vương.
Sau khi đúc kết, Lạc Nam cảm thấy mình muốn lấy tu vi Chân Tiên để chiến ngang tay với Ngọc Tiên chỉ có thể ỷ vào Bá Lực và năng lượng sài mãi không cạn, về phần muốn đánh bại luôn Ngọc Tiên…cần áp dụng thêm hai tầng của Thiên Đế Biến.
Tuy nhiên trường hợp này chỉ là xét những Ngọc Tiên bình thường không quá nổi trội như Ngọc Quán và Ngọc Hư mà thôi, nếu là Ngọc Tiên khác có những thủ đoạn cường đại, Lạc Nam chỉ có thể bỏ chạy.
Điển hình như Lãnh Nguyệt Tâm, nếu nàng thành công đạt đến Ngọc Ma…như vậy hắn muốn dùng tu vi Chân Tiên chiến với tu vi Ngọc Ma của nàng chẳng khác nào nằm mơ giữa ban ngày.
Lại như thiếu nữ thần bí và con chồn đen kia, nếu người sở hữu Cấm Kỵ như nàng cũng là Ngọc Tiên, hắn lấy tu vi Chân Tiên ra đối chiến, nói không chừng ngay cả bỏ chạy cũng không làm được.
Xét cho cùng, Lạc Nam hắn có thể thoát khỏi tay Ngọc Tiên, cũng chỉ vì Ngọc Quán và Ngọc Hư không thuộc về hàng ngũ Ngọc Tiên nổi bậc mà thôi.
“Tại Tiểu Tiên Giới, nhân vật như Ngọc Quán và Ngọc Hư đã không tồi rồi…công tử muốn gặp Ngọc Tiên khủng bố thật sự, có thể đến Đại Tiên Giới nhìn một chút!” Kim Nhi bĩu môi cười nói.
“Gặp cái rắm a!” Lạc Nam xụ mặt, hai người Ngọc Quán và Ngọc Hư là Ngọc Tiên, sài pháp bảo vũ kỹ các loại đều là hàng Ngọc Cấp trở xuống.
Ở Đại Tiên Giới nói không chừng gặp được Ngọc Tiên tay cầm Tôn Cấp Pháp Bảo, đánh ra Tôn Cấp Vũ Kỹ…như vậy còn chơi được sao?
Qua đó có thể thấy…cảnh giới chỉ là đại biểu cho một phần sức mạnh mà thôi, còn rất nhiều yếu tố khác để quyết định thắng bại của một trận chiến.
Lần này Lạc Nam thành công thoát khỏi hai tên Ngọc Tiên, nhưng không có nghĩa gặp những Ngọc Tiên khủng bố hơn, hắn còn có thể chạy được.
“ĐÙNG!”
Trong lúc đang trầm tư suy nghĩ, cửa động của Lạc Nam bất chợt nổ oanh một tiếng, hóa thành bột mịn.
Sắc mặt Lạc Nam trầm xuống…xem ra, lại có phiền phức tìm đến tận cửa rồi.
Hắn nhảy người xuống giường đá, tiến ra bên ngoài…
Đập vào trong mắt, ba tên thanh niên nam tử thân mặc đồng phục của đệ tử nội môn, hài hước nhìn lấy hắn.
Một tên trong đó vừa thu hồi công kích lại, hiển nhiên cửa hang của Lạc Nam là do tên này phá nát.
“Có chuyện gì sao?” Lạc Nam bình thản hỏi, dường như cửa động vừa bị đánh nổ kia không phải của hắn.
Ba tên đệ tử nội môn này có tu vi Cực Cấp, nếu ở bên ngoài…Lạc Nam đã vặn lấy cổ bọn hắn, chẳng qua đang ở địa bàn của Ngọc Tiên Môn, hắn chỉ có thể cẩn thận từng bước.
“Tiểu tử, gặp các vị sư huynh còn không mau hành lễ?” Ba tên đệ tử cười gằn, dùng ánh mắt như nhìn người chết xem Lạc Nam.
“Ta còn chưa hỏi vì sao các ngươi đánh nổ cửa động của ta, vô duyên vô cớ gây sự, đây là hành vi phạm vào quy tắc của Ngọc Tiên Môn!” Lạc Nam vẫn không kiêu không vội đáp.
“Ha hả! ta lỡ tay luyện chưởng vô tình đánh nát động phủ của ngươi mà thôi!” Tên vừa ra tay phá vỡ cửa động cười gằn.
Lạc Nam ánh mắt lấp lóe, hắn không quen biết ba tên này…nhưng nhìn biểu hiện rõ ràng là muốn đến gây sự, đám Chấp Sự của Ngọc Tiên Môn cũng không xuất hiện giải quyết mâu thuẫn, lại nhớ đến lời căn dặn của Trần Sửu, như vậy nguyên nhân xem ra đã rõ ràng…
“Là Thiếu Chủ phái các ngươi tới? yên tâm đi, ta và Huỳnh Thảo không có liên can gì với nhau!” Lạc Nam thong dong nói.
Hắn không ngờ lòng dạ của tên thiếu chủ này hẹp hòi đến như vậy, thật sự sai phái chó săn đến tìm hắn gây chuyện rồi.
“Ha hả!” Ba tên nghe vậy cười to, bĩu lộ hết sức khinh bỉ nói: “Chỉ bằng vào một thổ dân vừa phi thăng như ngươi cũng xứng cho Thiếu Chủ để tâm sao? chẳng qua ba người bọn ta nhìn ngươi ngứa mắt mà thôi!”
“Vậy sao?” Lạc Nam gật gù: “Ta cũng nhìn các ngươi không vừa mắt, mau cút đi!”
Nói xong quay người muốn đi vào trong động.
“Đứng lại!” Ba người giận dữ, một kẻ trong số đó bàn tay hóa thành Quyền, mang theo Phong hệ thuộc tính hết sức mạnh mẽ, nện đến Lạc Nam.
Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ triển khai, Lạc Nam né sang một bên…tiếp tục đi vào hang động.
“Con rùa rút đầu này!”
Nhìn thấy Lạc Nam không để ý đến bọn hắn, cả ba tên nhất thời hận nghiến răng nghiến lợi.
Vốn bọn hắn cho rằng Lạc Nam nhất định sẽ bị khiêu khích sau đó nổi giận tấn công, lúc đó bọn hắn sẽ lấy cớ Lạc Nam ra tay tàn nhẫn với sư huynh đồng môn mà phản kích, thậm chí giết chết Lạc Nam để lấy lòng thiếu chủ.
Nào ngờ tên này từ đầu đến cuối đều hết sức bình tĩnh, chẳng hề mắc mưu…khiến ba người vừa giận vừa không thể làm gì.
“Làm sao đây? Chút việc nhỏ này cũng làm không xong, thiếu chủ sẽ trách tội chúng ta!” Một tên trong số đó hỏi hai người còn lại.
Ba người nhất thời điên cuồng nghĩ cách đối phó Lạc Nam.
Lạc Nam suy đoán không sai, ba kẻ này đến gây chuyện với hắn là do thiếu chủ Ngọc Tiên Môn chỉ thị.
Thiếu chủ của Ngọc Tiên Môn tên là Ngọc Hải, là một tên thiên tài nổi danh tại Lam Cực Tiên Tinh, kiêu ngạo ít xem ai ra gì, cũng là một kẻ có lòng chiếm hữu rất mạnh và bụng dạ cực kỳ nhỏ nhen.
Ngọc Hải sau khi vô tình nhìn thấy Huỳnh Thảo, lập tức nổi lòng hứng thú chiếm làm của riêng, nữ nhân này vừa mới phi thăng không hề có bối cảnh…nhan sắc lại xinh đẹp, thiên phú cũng không tồi, hắn không chiếm lấy thì thật quá mức phí phạm.
Vì lẽ đó Ngọc Hải đã xem Huỳnh Thảo là của mình, đương nhiên lòng dạ hẹp hòi khiến hắn lập tức điều tra các mối quan hệ xung quanh Huỳnh Thảo, sau khi biết Chí Trung từng theo đuổi Huỳnh Thảo, lập tức lấy cớ phế đi đôi chân của Chí Trung cho hả giận.
Mà Chí Trung dù gì cũng là nội môn đệ tử nổi bật, thân phận ở Ngọc Tiên Môn xem như có chút danh tiếng, với thân phận của Ngọc Hải đánh bại hắn người khác không thể nói gì.
So với Chí Trung, Ngọc Hải càng muốn làm thịt Lạc Nam hơn…bởi vì Huỳnh Thảo từng chủ động đeo bám Lạc Nam, khiến Ngọc Hải cảm giác nữ nhân mình muốn không được hoàn chỉnh hết sức khó chịu, phải trừ đi Lạc Nam mới thỏa mãn sự tức tối trong lòng.
Tuy nhiên thân phận của Lạc Nam quá thấp, chỉ là một kẻ vừa nhập môn của Ngọc Tiên Môn, vì chưa đủ cống hiến nên chỉ là Ngoại Môn Đệ Tử mà thôi, tu vi cũng chỉ mới Chân Tiên, tại Ngọc Tiên Môn tùy tiện cũng có thể hốt một rổ lớn Chân Tiên rồi.
Cũng vì lý do này, mà Ngọc Hải với thân phận của một thiếu chủ làm sao hạ mình ra tay với Lạc Nam? Vì thế hắn quyết tâm cử ba tên chó săn đến tìm Lạc Nam gây sự…
Chuyện này đám Chấp Sự của Ngọc Tiên Môn ngày thường hay giải quyết các mâu thuẫn trong môn phái đương nhiên biết được, bất quá cả đám vì nể mặt Thiếu Chủ Ngọc Hải, nên chỉ có thể giả vờ đui mù, không nhìn thấy Lạc Nam bị bắt nạt mà thôi.
Theo bọn hắn thấy, Ngọc Tiên Môn chết đi một tên thổ dân vừa mới Phi Thăng cũng chẳng ảnh hưởng gì, ai kêu kẻ này từng có thời gian lẻo đẻo bên cạnh nữ nhân của thiếu chủ bọn hắn?
…
Bên trong động phủ, Lạc Nam ánh mắt híp lại…trong lòng bắt đầu có chút suy tính.
Sắc mặt của Lạc Nam không có phẫn nộ hay cảm giác gì, ngược lại còn tương đối bình tĩnh.
Ba con chó săn của thiếu chủ Ngọc Tiên Môn thủ đoạn quá kém, còn chưa đủ để chọc giận hắn.
Mang danh là Ngọc Cấp Thế Lực, nhưng âm thầm thiết lập kế hoạch muốn giết người cướp Thiên Địa Dị Vật của đệ tử vừa mới phi thăng, hiện tại chỉ vì tính cách hẹp hòi của một tên thiếu chủ, sẳn sàng bỏ qua luật lệ giả vờ không nhìn thấy.
Một thế lực như Ngọc Tiên Môn bề ngoài nhìn qua thì khang trang bệ vật, thực chất là một khối u ác tính, nơi mà những kẻ đứng đầu thể hiện quyền thế của mình mà thôi.
Những thế lực như Ngọc Tiên Môn này tại Tiên giới có bao nhiêu? Phải chăng đây chỉ là một góc nhỏ cho thấy sự dơ bẩn của Tiên giới?
Đối với Lạc Nam, một cái thế lực như Ngọc Tiên Môn chẳng cần thiết phải tồn tại để làm bẩn bầu không khí, chỉ bất quá hắn chưa đủ mạnh để tiêu diệt nó nên tạm thời bình tĩnh đối mặt mà thôi.
Chỉ là nếu tiếp tục như thế này cũng không phải là cách…cần có một phương án giải quyết ổn thỏa để tồn tại ở Ngọc Tiên Môn trong thời gian dài, nằm vùng và chiếm đoạt thiên địa dị vật.
“Ba người các ngươi đứng ở nơi này làm gì? mau cút đi!”
Đúng lúc này, ở bên ngoài động phủ vang lên âm thanh có chút kiêu ngạo của nữ nhân.
“Vâng…Huỳnh Thảo tiểu thư, chúng ta lập tức cút!” Ba tên đệ tử vừa gây phiền với Lạc Nam lập tức co chân chạy trốn.
Huỳnh Thảo hiện tại đã có danh là nữ nhân của thiếu chủ, có điên mới đắc tội với nàng.
“Lạc Nam sư huynh…ngươi ra gặp ta được chứ?” Huỳnh Thảo nhàn nhạt lên tiếng nói.
“Muốn gặp ta thì vào đây đi!” Lạc Nam có chút lười biếng, hắn muốn xem nữ nhân này muốn cái gì.
“Thật xin lỗi…ta nếu tiến vào sẽ khiến Thiếu Chủ ghen!” Huỳnh Thảo âm thanh có chút pha lẫn kiêu ngạo.
Lạc Nam cười nhạt, thả người đi ra khỏi động.
Nhìn trên lưng hắn đeo thanh Kiếm Gãy sứt mẻ, trong mắt Huỳnh Thảo hiện lên một tia nhẹ nhõm, nàng càng cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn.
Trước đây muốn tiếp cận Lạc Nam, thứ nhất vì hắn và nàng đều cùng nhau phi thăng Tiên giới, thiên phú của hắn khá tốt, lại đột phá Chân Tiên sớm nhất, diện mạo anh tuấn, có tiền đồ nhất trong đám người.
Huỳnh Thảo muốn rút ngắn quan hệ để nhờ Lạc Nam chỉ kinh nghiệm chuyển hóa Linh Lực thành Tiên Lực, nhân tiện gần gũi với vị thiên tài có tương lai này, đối với nàng chỉ có trăm lợi vô hại.
Tuy nhiên người tính không bằng trời tính, ngay cả Huỳnh Thảo cũng không ngờ đến…đường đường là Thiếu Chủ của Ngọc Tiên Môn, Ất Tiên Hậu Kỳ cường giả, Ngọc Hải lại nhìn trúng nàng.
Điều này khiến Huỳnh Thảo nhất thời trong lòng kích động.
Đã vài đêm liền, Huỳnh Thảo liên tục so sánh giữa Lạc Nam và Ngọc Hải.
Xét về thiên phú, Lạc Nam có thể trở thành Chân Tiên khi vừa tròn 3000 tuổi là một thiên tài nổi trội…tuy nhiên Huỳnh Thảo lại biết, Ngọc Hải lại là Ất Tiên Hậu Kỳ khi tuổi chưa đến 5000, chỉ sợ Lạc Nam đến 5000 tuổi cũng không thể làm được như vậy, quan trọng nhất hắn có sống đến lúc đó không cũng chưa dám đảm bảo.
Xét về chiến lực, một Chân Tiên như Lạc Nam đương nhiên cái rắm cũng không bằng Ngọc Hải.
Xét về gia thế, Lạc Nam cũng như nàng, không chỗ dựa, không người thân…còn Ngọc Hải lại có phụ thân là Ngọc Tiên Môn Chủ – Ngọc Tiên Viên Mãn cường giả, sau lưng còn có cả Ngọc Tiên Môn chống lưng, địa vị cao quý nhất trong hàng ngũ nam tử Lam Cực Tiên Tinh.
Xét về tất cả phương diện, Lạc Nam đa phần thua về mọi mặt…hắn chỉ có đẹp trai hơn Ngọc Hải mà thôi, tuy nhiên diện mạo của Ngọc Hải cũng không tệ, chẳng qua là kém Lạc Nam một vài bậc.
Theo như Huỳnh Thảo nghĩ, diện mạo ở Tiên giới này cũng không mài ra ăn được.
Quan trọng nhất là, Ngọc Hải biểu lộ thích nàng một cách nồng nhiệt…còn Lạc Nam lại luôn lạnh nhạt với nàng.
Nghĩ thông tất cả, Huỳnh Thảo chấp nhận sự theo đuổi của Ngọc Hải, trở thành nữ nhân của thiếu chủ Ngọc Tiên Môn.
Những ngày vừa qua, ngay cả Chấp Sự gặp nàng cũng khách khí ba phần, đám nữ đệ tử càng là ngưỡng mộ Huỳnh Thảo không thôi, khiến lòng dạ nữ nhân cực kỳ thích chí.
Lúc này chứng kiến Lạc Nam tiếp tục chẳng có tiền đồ, trên lưng vẫn còn đeo thanh Kiếm Gãy xấu xí, Huỳnh Thảo càng cảm thấy lựa chọn của mình là đúng đắn.
Lạc Nam nhìn sắc mặt Huỳnh Thảo biến ảo liên hồi, trong lòng đoán ra đại khái suy nghĩ của nữ nhân này, chỉ cảm thấy âm thầm buồn cười.
Hắn từ bao giờ trở thành một trong hai lựa chọn của nàng rồi hả?
“Không tồi! đã đột phá Chân Tiên!” Lạc Nam gật gù lên tiếng phá vỡ ảo tưởng của nữ nhân này.
Hắn có thể nhìn ra Huỳnh Thảo vừa đột phá Chân Tiên Cảnh.
“Là Thiếu Chủ tặng ta không ít Tiên Thạch, lại cử Trưởng Lão chỉ dạy ta tu luyện nên mới tiến triển nhanh như thế!” Huỳnh Thảo ngẩng cao đầu, đắc ý nói ra.
Lạc Nam gật gù, tên Thiếu Chủ này xem ra cũng có chút thủ đoạn tán gái, hắn nói tiếp:
“Còn gì nữa không?”
“Ta chỉ muốn nhắc Lạc Nam sư huynh một câu…thiếu chủ có tính hay ghen, ta không ngăn được hắn, ta khuyên ngươi nên chủ động rời khỏi Ngọc Tiên Môn để tránh khỏi tầm mắt của Thiếu Chủ!” Huỳnh Thảo bình thản nói ra.
“Phốc!” Lạc Nam bật cười: “Ghen? Hắn ghen cái rắm a, ta ngay cả sợi lông của ngươi cũng chẳng thèm động vào, ghen cái chó gì? tinh trùng thượng não sao?”
“Không được vô lễ!” Huỳnh Thảo biến sắc cảnh cáo: “Ta niệm tình chúng ta xuất thân giống nhau nên khuyên ngươi, đừng để Thiếu Chủ nghe được những lời như vậy!”
Lạc Nam thản nhiên nhún nhún vai, ánh mắt như vô tình liếc về một hướng khác cười nói: “Tính cách của ta vốn là như thế, thà chết cũng không sờn, đặc biệt là đối với những kẻ tự cho là đúng…thế thôi!”
“Giỏi! Thật giỏi!”
Đúng lúc này, có âm thanh vang vọng không gian, một giọng nói bình thản cười khẽ vang lên:
“Ta hy vọng mạng ngươi cũng cứng giống như miệng của ngươi, đừng khiến ta thất vọng!”
“Thiếu chủ!” Huỳnh Thảo nũng nịu giậm chân, nàng không nghĩ đến Thiếu Chủ sẽ nghe mình và Lạc Nam nói chuyện.
Mà Lạc Nam cũng là cười nhạt, kẻ này rốt cuộc cũng lên tiếng, xem ra đón chờ hắn sắp tới là những chuỗi ngày phiền phức rồi.
“Huỳnh Thảo trở về đi! ta muốn xem thử, một thổ dân vừa Phi Thăng không lâu có thủ đoạn gì! Hy vọng đừng bị chơi chết quá sớm, như vậy mất vui!” Âm thanh của Ngọc Hải vẫn từ xa truyền tới, chân thân không hề xuất hiện…
Như đã nói, với thân phận và địa vị của hắn không cần đích thân làm thịt Lạc Nam, chỉ với biểu lộ ngày hôm nay…đã có vô số thành viên Ngọc Tiên Môn muốn lấy lòng hắn mà ra tay.
Về phần các cao tầng của Ngọc Tiên Môn chỉ xem đây như một trò chơi nhỏ của thiếu chủ, đương nhiên chẳng thèm để tâm.
Huỳnh Thảo nhìn Lạc Nam, thở dài một tiếng: “Ngươi tự cầu phúc đi!”
Nói xong thả người rời đi…mà tên Ngọc Hải kia cũng lẫn mất.
Lạc Nam ung dung đứng trước cửa động phủ, vô số ánh mắt bên trong Ngọc Tiên Môn đang đổ dồn về phía hắn, có sát khí, có khinh bỉ, có hài hước, có trêu chọc…
Tuyệt đối không có đồng tình cũng như một chút thương hại nào, trong mắt bọn chúng…Lạc Nam quá mức ngu xuẩn khi liên tục bật lại Huỳnh Thảo, nếu ngay từ đầu nghe lời nàng rời khỏi Ngọc Tiên Môn nói không chừng có cơ hội giữ mạng.
ROẸT…
Trong ánh mắt của vô số người, chỉ thấy Lạc Nam nở nụ cười có chút khinh bỉ, xé tan đồng phục Ngọc Tiên Môn đang mặc trên thân.
Bình thản quay người đi vào trong động phủ, Lạc Nam khóe môi nhếch lên:
“Chọc đến ta đúng không? hy vọng ngươi có thể sống lâu hơn một chút!”