Dường như chỉ trong nháy mắt, ba kẻ hầu của Địch Phỉ Nhiên đều nằm trong máu tươi.
Nhuyễn kiếm trong tay Tố Y vẫn còn đang nhỏ máu, rơi xuống đất thành một vũng.
Sắc mặt Địch Phỉ Nhiên trắng bệch, toàn thân toát mồ hôi lạnh, run rẩy.
“Ngươi còn muốn thử lại lần nữa không?”
Tim Địch Phỉ Nhiên chùng xuống, cả người hắn gần như lên mây.
Hắn cũng là một kẻ độc ác, nhưng so sánh với Hạ Triều Ca liền thấy không cùng một đẳng cấp.
“Ta, ta đưa hiệp nghị cho ngươi.”
Địch Phỉ Nhiên đứng dậy, bước chân có chút lảo đảo mơ màng, hoảng hốt.
Hắn đi vào trong phòng, mở khóa một cái rương,, một đạo thánh chỉ chói lọi xuất hiện trước mắt Hạ Triều Ca.
Tố Y đi lên, mặt không đổi sắc lấy thánh chỉ.
“Thế này đã có thể đi chưa?”
Địch Phỉ Nhiên thở phì phò, nhìn khẩu súng trên trán, thần sắc cực kì khó coi.
“Có thể, nhưng ta phải đòi lại chút lãi.”
Địch Phỉ Nhiên trừng lớn hai mắt, hắn còn chưa kịp phản ứng, Hạ Triều Ca liền khai súng.
“Đoàng đoàng” hai tiếng, viên đạn bắn vào hai chân Địch Phỉ Nhiên.
“A…” Địch Phỉ Nhiên kêu thảm một tiếng, ngã nhào xuống đất, máu tươi nhiễm đỏ một vùng trên quần áo hắn.
“Ngươi…”
“Đây mới chỉ là lãi thôi, đôi chân kia của ngươi còn không bằng 1% của Minh Húc.”
Hạ Triều Ca thu súng, xoay người ra khỏi phòng Địch Phỉ Nhiên.
Nhìn bóng lưng thẳng tắp của Hạ Triều Ca, Địch Phỉ Nhiên hận ý lan tràn, thống khổ đến mức đôi môi run rẩy.
Càn Khôn Cung, trước giường hoàng đế Hạ Hạo Miểu.
“Phụ hoàng, bây giờ người thấy vẫn ổn chứ?”
Hạ Uyển Tình dùng khăn tay lau một chút mồ hôi trên trán Hạ Hạo Miểu.
“Uyển… Tình…”
“Hoàng huynh bận việc triều chính, Hạ Triều Ca gần đây không biết chạy đi đâu rồi, Hạ Tuyết Mạn vào thiên lao, bây giờ cũng chỉ có con tới với người thôi.”
Hạ Uyển Tình tiếp nhận thuốc cung nữ bưng tới, khuấy một hồi rồi đặt bên mép thổi.
Hạ Hạo Miểu trừng lớn hai mắt, nhìn Hạ Uyển Tình bây giờ không có một chút ôn nhu, trong lòng không khỏi cảm thấy xa lạ.
“Uyển Tình, con thay đổi rồi.”
“Con thay đổi? Là phụ hoàng không hiểu con thôi, trong mắt người chỉ có Hạ Triều Ca.”
Hạ Uyển Tình cười nhạt: “Ta ra đời sớm hơn ả một canh giờ. Người không biết à?”
Hạ Hạo Miểu yên lặng, ông ấy quả thực không biết.
“Từ nhỏ đến lớn, thứ gì tốt đều cho ả, danh tiếng trưởng công chúa, sủng ái vô tận đều cho ả.”
“Những thứ này ta đều có thể nhịn, ta có thể không thèm để ý, nhưng ông không thể đem Minh Húc của ta cho ả luôn chứ!”
“Uyển Tình, Hề Minh Húc không thích con.”
“Bốp” một tiếng, Hạ Uyển Tình quăng chén thuốc lên bàn.
“Phụ hoàng, hắn là của ta, ai cũng không thể đoạt đi.”
Hạ Uyển Tình lấy từ trong tay áo ra một gói thuốc bột màu trắng đổ vào trong bát thuốc của Hạ Hạo Miểu.
“Uyển Tình, con làm cái gì vậy! Khụ khụ khụ…”
Hạ Hạo Miểu muốn gọi người, lại bị Hạ Uyển Tình bịt miệng, sau đó một tay cầm chén thuốc, một tay gỡ ra miệng ông ấy rót vào.
“A…”
Hạ Uyển Tình ra tay tàn nhẫn, Hạ Hạo Miểu hoàn toàn không có sức phản kháng đã bị rót nguyên một chén thuốc.
Thuốc vào trong bụng, Hạ Hạo Miểu triệt để không thể động đậy.
Hạ Uyển Tình cười, ả lấy khăn tay ôn nhu lau thuốc vẩy ra trên người Hạ Hạo Miểu.
“Phụ hoàng biết đây là cái gì không?”
Hạ Hạo Miểu trừng lớn hai mắt, chẳng những thân thể không thể động đậy, ngay cả âm thanh cũng không phát ra được.
“Đây là thứ trước đây ta giao cho hoàng hậu, để cho bà ta hạ dược ông, đáng tiếc, bà ta không nỡ bỏ ông, không thể làm gì khác là tự sát.”