Đêm, trăng sáng sao thưa, trời tối gió lạnh, trên đường không một bóng người.
Giản Chỉ Hề nhẹ nhàng kéo cửa Thiên Phủ Cung ra thành một cái khe nhỏ.
Một đôi mắt vụng trộm quan sát tỉ mỉ xung quanh, sau khi xác nhận bên ngoài không có ai mới mở cửa ra.
Giản Chỉ Hề lặng lẽ từ bên trong chạy ra ngoài.
Một đám mây hiện ra dưới chân, cưỡi mây đạp gió nhanh chóng bay đi.
Giản Chỉ Hề một đường rời khỏi thiên đình, bay về phía Thanh Khâu.
Sau khi tiến vào địa giới Thanh Khâu, Giản Chỉ Hề quen cửa quen nẻo đi tới cửa sau một phủ đệ trên núi, sau đó trèo tường rào ở cửa sau vào trong.
Nàng vừa mới đứng vững ở bên trong, chợt nghe sau lưng có một tiếng kêu sợ hãi: “Có kẻ gian!”
Giản Chỉ Hề giật nảy cả mình, nhấc chân định chạy.
Nhưng mà trong cái chớp mắt sau đó, nàng lập tức phản ứng, giọng nói này quen thuộc như thế, không phải là cái tên hồ ly phúc hắc kia sao?
Nàng vừa quay đầu, quả nhiên nhìn thấy gương mặt tên hồ ly kia.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt vốn trắng trẻo lại có vẻ trắng hơn vài phần, một đôi mắt hồ ly xinh đẹp cong cong nhếch lên.
Mũi cao thẳng, môi mỏng tinh xải, liếc mắt một cái đều kinh diễm, nếu mà đổi thành nữ cũng có thể mê đảo chúng sinh.
Ít nhất cũng đẹp ngang ngửa Vu Sơn Thần Nữ.
Người này chính là con trai thứ ba của Hồ Vương tộc Cửu Vĩ Hồ ở Thanh Khâu, Cẩn Tu.
Lúc này Cẩn Tu đang nhịn cười nhìn nàng, trong khóe mắt còn có vài phần giảo hoạt.
“Hồ ly chết, ngươi lại đem ta ra làm trò cười!”
Giản Chỉ Hề trừng hắn một cái.
“Hơn nửa đêm ngươi tự xông vào nhà dân, mưu đồ làm loạn với ta, ta còn không thể gọi người?” Cẩn Tu cười nhìn rất đẹp.
Nếu như Thương Lăng mà cười, nhất định cũng rất đẹp mắt, chỉ tiếc hắn sẽ không cười.
Tại sao lại nghĩ đến hắn? Phi phi phi, Giản Chỉ Hề đem dáng vẻ của Thương Lăng trong óc ném ra ngoài.
“Hồ ly chết, con mắt nào của ngươi thấy ta muốn mưu đồ làm loạn với ngươi vậy?”
“Vậy không bằng tới chỗ phụ vương của ta, để cho người phân xử?”
Giản Chỉ Hề vừa nghĩ tới Cửu Vĩ Hồ Vương, toàn thân liền run lên.
Trong đầu xuất hiện vẻ mặt thâm cừu đại hận của ông ta khi khuyên nàng.
“Tư Mệnh à, ngươi đừng trở lại câu dẫn Cẩn Tu nhà ta nữa, cửu vĩ hồ chúng ta đời đời kiếp kiếp lớn lên đều cực kì xinh đẹp, không thể để cho ngươi đem đời sau hủy hoại!”
“Ngài, ngài hiểu lầm rồi, ta đối với hắn không có ý đó.”
“Cái gì? Cửu Vĩ Hồ Tộc chúng ta ai lớn lên cũng cực kỳ xinh đẹp, ngươi xấu như vậy, còn dám chướng mắt Cẩn Tu nhà ta?”
“…”
Giản Chỉ Hề sợ, quá sợ.
Thật ra nàng không xấu chút nào, mặc dù không kinh diễm, nhưng cũng thanh tú sạch sẽ, giống như một dòng suối nhỏ trong veo, thư thái dễ nhìn.
Cũng hơn khối người mà.
Chỉ là mắt cao hơn đầu chút xíu thôi, nên nhìn ai cũng thấy xấu! ( ed: ừ mắt cao hơn chút thôi =.=)
Re-up vui lòng xin phép, phiềntôn trọng công sức của editor một chút
Đây cũng là nguyên nhân nàng chọn lén lút đi cửa sau.
Cẩn Tu cười đến cực kỳ gian xảo, toàn thân Giản Chỉ Hề run lên.
Sau khi tới Thanh Khâu, nàng biết, phàm là hồ ly, chả có tên nào không có một bụng ý đồ đen tối.
“Phân xử cũng không cần, hồ ly, ta nghìn dặm xa xôi tới tìm ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy sao?” Giản Chỉ Hề chớp chớp mắt.
“Đừng giả bộ ôn nhu, giả bộ làm nũng, ta sợ lắm á.”
Giản Chỉ Hề tức giận chỉ vào Cẩn Tu nói: “Hồ ly, ngươi rốt cuộc có cho ta vào hay không?”
Cẩn Tu cười to nói: “Đây mới chính là Tư Mệnh, đi thôi.”
Giản Chỉ Hề bĩu môi, có mấy kẻ bị thiếu muối, ôn nhu không ưa, lại ưa hung dữ.
Ví dụ như cái tên hồ ly độc mồm độc miệng đầy bụng ý nghĩ xấu trước mắt, cái tên hồ ly phúc hắc này.
Giản Chỉ Hề theo Cẩn Tu vào phòng, ngồi xuống, Giản Chỉ Hề liền quen cửa quen nẻo mở hộp đựng thức ăn trong tủ ra, lấy một hộp điểm tâm ra ăn.
Cái tên hồ ly này rất xấu xa, nhưng điểm tâm yêu thích mà hắn cất trữ lại tuyệt vời.