Chương 7: An ủi

An ủi

Lần này Ngôn Nho Ngữ có nhà, sau khi anh mở cửa, vẫn liếc nhìn Lan Ninh bằng nửa con mắt như lần trước: “Cô lại tới đòi bản thảo?”

Anh mặc một chiếc áo len màu đen ở nhà rất bình thường, người thì cao gầy như cái giá mắc áo, vậy mà vừa mặc áo vào trông cũng thật đẹp trai. Lan Ninh cảm thấy sau khi nhìn thấy anh, cơn giận của cô cũng giảm đi một nửa.

Cô giơ túi bánh gato đang cầm trên tay, cười với anh: “Tôi nghĩ chắc thầy viết bản thảo rất mệt, cho nên mang chút đồ ăn đến động viên thầy.”

Ngôn Nho Ngữ liếc mắt nhìn hộp giấy trên tay cô vài cái, rồi mới nghiêng người để cho cô vào nhà.

Lan Ninh trộm cười trong lòng, bước thứ nhất trong kế hoạch tác chiến, thành công!

Sau khi cô vào nhà, thì xếp từng hộp bánh gatô lên khay trà thủy tinh trên bàn trà, sau đó mở ra từng cái một: “Bánh kem dâu, Matcha Mousse, Tiramisu, còn có bánh Cheese vị chanh.”

Bốn miếng bánh bốn màu rực rỡ cộng thêm mùi bơ thơm ngào ngạt, thật sự vô cùng mê người. Lan Ninh đưa mắt nhìn anh, ngọt giọng dụ dỗ như kẻ buôn người: “Muốn ăn không? Viết xong bản thảo thì tất cả là của anh.”

Ngôn Nho Ngữ đi tới ghế sofa đối diện cô ngồi xuống, cười như không mà hỏi cô: “Mấy miếng bánh gato này đang đặt trên khay trà ở nhà tôi, cô cho rằng cô có thể ngăn tôi ăn chúng sao?”

Lan Ninh cong khóe miệng mê người nói: “Anh cảm thấy anh ăn bánh nhanh hơn, hay tôi hủy bánh nhanh hơn?”

Ngôn Nho Ngữ nheo mắt, sau đó lại trưng ra vẻ mặt thản nhiên vốn có: “Tôi cũng có thể tự ra ngoài mua.”

Nụ cười trên mặt Lan Ninh càng thêm ấm áp: “Đặc điểm lớn nhất của Kim Ngưu là hết ăn rồi lại nằm, tôi đoán anh nhất định chẳng muốn ra ngoài mua đâu.”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Thấy anh phải nếm trái đắng, Lan Ninh hạnh phúc như muốn bay lên, cười thầm trong bụng nãy giờ muốn ngừng cũng không được.

Thoải mái quá đi mất!.

“Thầy, tốt nhất anh ngồi viết bản thảo đi, việc này cũng tương đối nhẹ nhàng vui vẻ.” Lan Ninh cười đưa ra ý kiến. Ngôn Nho Ngữ im lặng nhìn cô, cuối cùng cũng đứng dậy rời đi.

Lan Ninh thấy thế, nhanh chóng gọi anh lại: “Anh đi đâu vậy?” Lẽ nào anh ta thật sự muốn ra ngoài mua? Điều này đâu có phù hợp với một người hết ăn lại nằm như chòm sao Kim Ngưu.

Ngôn Nho Ngữ cũng không quay đầu lại mà nói: “Quay về phòng viết bản thảo.”

Lan Ninh ngỡ ngàng một chút, rồi gọi với theo: “Anh ngồi viết ngoài này đi, tôi nhìn anh viết mới yên tâm được!”

Ngôn Nho Ngữ: “…”

Anh ôm một chiếc Laptop từ thư phòng đi ra, đặt trên chiếc bàn dài trong phòng ăn, nghiêm túc bắt đầu viết bản thảo.

Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng gõ bàn phím vang lên thật rõ ràng. Lan Ninh không dám quấy rầy anh, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Cô ngoan ngoãn ngồi trên sofa ngoài phòng khách, chăm chú nhìn anh.

Thật ra mà nói, gương mặt anh rất đẹp trai, đặc biệt là khi tập trung làm việc, sức quyến rũ hấp dẫn người nhìn. Lan Ninh quay lại ngắm anh một lúc, buồn chán không chịu được nên lấy chiếc di động trong túi sách, sau khi bật chế độ im lặng, thì lén lén lút lút giơ điện thoại chụp ảnh anh một cái.

Với sắc đẹp của thầy Hạnh Tâm, nếu như post tấm ảnh này lên weibo, đám fans tuyệt đối sẽ nhào tới tấn công như mấy sao nam nổi tiếng.

Cô nhìn tấm ảnh cười thầm một cái, rồi thoát khỏi camera, chọn một game ngồi chơi giết thời gian.

Thời gian cứ như vậy trôi qua từng phút, bình yên lại thoải mái.

“Cô bắt tôi viết bản thảo còn mình lại ngồi chơi game, nhưng động mội cái mở mồm ra là đỏi bàn thảo.” Ngôn Nho Ngữ không biết đã đứng bên cạnh Lan Ninh từ lúc nào, lạnh lùng nhìn cô chơi game.

Lan Ninh giật mình, nhanh chóng thoát khỏi trò game: “Thầy, anh thật biết nói đùa, nếu tôi có năng lực, thì tự mình viết, còn đi đòi bản thảo làm gì.” Cô nhét vội điện thoại di động vào trong túi xách, đứng bật dậy khỏi sofa, “Thầy, anh viết xong chưa?”

“Viết xong…” Ngôn Nho Ngữ dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Một chương.”

Lan Ninh: “…”.

Dù sao một chương có còn hơn không. Cô tự an ủi mình như thế.

Giơ cổ tay nhìn đồng hồ, lúc này Lan Ninh mới phát hiện đã hơn bảy giờ rồi.

“Thời gian không còn sớm nữa, tôi cũng không quầy rầy thầy nữa, tạm biệt.” Cô cầm túi xách và áo khoác, chỉ mấy chiếc bánh gato trên bàn, “Tất cả là của anh, anh cứ từ từ ăn.”

Vừa đi tới cửa, thì Ngôn Nho Ngữ ở đằng sau gọi với lại cô: “Chờ một chút.”

Lan Ninh quay đầu lại nhìn anh, thấy tay anh đang cầm một chiếc bánh, khóe miệng còn dính một chút bơ: “Lần sau cô nhớ mua bánh của tiệm ‘Đường Tâm Mật Ý’ nhé, tôi khá là thích bánh ở nơi đó.”

Lan Ninh: “…”

Còn có lần sau nữa à, anh ta thật sự coi cô là kẻ tiến cống phẩm sao! Hơn nữa còn là tiệm bánh Đường Tâm Mật Ý ở tận công viên Ánh Sao, nếu cô tới đó phải đi hết một vòng thành phố A!

“Biết rồi.” Lan Ninh nở nụ cười mỉm, rồi nhanh chóng mở cửa bỏ đi.

Mới làm việc ở Mistry được hai ngày, nhưng dường như còn mệt hơn ba năm cô làm ở công ty cũ, may mà hôm sau là thứ sáu, chỉ cần sống sót qua ngày mai, cô sẽ có hai ngày dưỡng thương rồi.

Thứ sáu, cả công ty đều đắm chìm trong không khí vui sướng vì sắp được nghỉ. Lan Ninh vẫn đến công ty lúc tám giờ bốn mươi phút, cô vừa đăng nhập vào QQ, liền nhận được tin nhắn của Trời Xanh Mây Trắng.

Trời Xanh Mây Trắng: Biên Biên Biên Biên, tôi sửa xong rồi, chị xem một chút đi.

Súp Lơ: Nhanh vậy sao?

Trời Xanh Mây Trắng: Biên Biên, là đàn ông không ai thích người khác nói mình nhanh đâu.

Vì ngày hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của tuần, nên Lan Ninh cũng không tới nhà Hạnh Tâm đòi bản thảo nữa, mà trước khi tan việc cô theo thói quen gửi cho anh một tin nhắn giục bản thảo, rồi vui vẻ tắt máy tính về nhà..

Thứ bảy cô và Khúc Đồng ở nhà làm trạch nữ một ngày, cả hai quyết định tối nay sẽ cùng nhau ra ngoài ăn một bữa, thuận tiện đi shopping cuối tuần. Trước khi xuất phát, cô nhìn Khúc Đồng mặc bộ trang phục Lolita, méo mặt hỏi: “Em định mặc bộ này ra ngoài thật đấy à?”

“Đúng vậy, nếu như trường học không bắt học sinh mặc đồng phục, em cũng định mặc như vậy tới trường.”

Lan Ninh: “…”

Được rồi, ngay cả con bé này cũng không quan tâm đến ánh mắt người khác, cô càng không có lý do gì mà sợ thay nó cả.

Vừa mới ngồi xuống thay giày, điện thoại đang đặt trong túi xách bỗng rung chuông.

“Chờ chút, chị nhận điện thoại trước đã.” Lan Ninh mới đi được một bên giày, cô bới bới một cút, rồi mới lôi được chiếc điện thoại trong túi xách ra.

Trên màn hình hiển thị người gọi là thầy Hạnh Tâm.

Lan Ninh: “…”

Cô sợ đến mức suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại xuống đất.

“Chị sao vậy?” Khúc Đồng đứng ở ngoài cửa, nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái.

Lan Ninh không trả lời cô nàng, mà trước tiên cô hít một hơi thật sâu. Cảm thấy tâm trạng rốt cục cũng bình tĩnh lại, rối mới dám nhận điện thoại: “Alo, anh gọi điện thoại cho tôi là muốn giao bản thảo sao?”

Ngôn Nho Ngữ ở đầu dây bên kia im lặng một chút, rồi mới mở miệng nói: “Cô tới làm cơm tối cho tôi đi.”

Tuy rằng giọng nói quyến rũ tao nhã kia đang kề sát bên tai cô, hơn thế còn dịu dàng hơn nhiều so với ngày thường, nhưng mặt Lan Ninh vẫn ngơ ngác không hiểu gì: “… Dựa vào cái gì chứ?”

“Bởi vì tôi viết bản thảo rất mệt, cần chút gì đó động viên”.

Lan Ninh: “…”

Điên cmnr, có phải cô đã tự đào hố chôn mình rồi không?

Cuộc Chiến Bản Thảo

Cuộc Chiến Bản Thảo

Status: Completed Author:

Tên convert : Thư trung tự hữu nhan như ngọc
Tác giả : Bản Lật Tử < Hạt Dẻ >
Thể loại: Tác giả – biên tập , Hiện đại ,nhẹ nhàng, HE
Couple : Ngôn Nho Ngữ – Lan Ninh
Độ dài : 63 Chương – Ngoại Truyện

Văn án:
Nếu có bạn trai là tác giả viết tiểu thuyết trinh thám, sẽ có trải nghiệm thế nào ?

Khi bạn đắc tội với anh ấy , anh ta sẽ miệt thị bạn : “Trong tiểu thuyết của anh, người như em chỉ có thể xuất hiện dưới hình thái người chết.”

Khi bạn vô cùng đắc tội anh ấy, anh ta sẽ uy hiếp bạn : “Em có tin anh lấy tên em đặt cho người chết đó không ?”

Khi bạn vô cùng vô cùng đắc tội anh ấy , anh ta sẽ bổ sung thêm một chút : “Đồng thời nạn nhân sẽ bị một tên sát nhân biến thái giết người hàng loạt cực kỳ hung bạo làm nhục cho đến chết.”

Nhưng nếu trùng hợp bạn là người biên tập cho vị tác giả này, những đe dọa trên cũng chẳng đáng sợ chút nào, việc anh ấy cần làm chỉ có một chuyện :

Chày cối không chịu nộp bản thảo :”) [Tha Cảo – 拖稿]

Đôi dòng cảm nhận:
Từ trước đến giờ đa phần đều là nữ9 hành nghề viết lách, là tác giả ngôn tình bla bla, ít ỏi lắm mới có nam chính cầm bút kiếm tiền.

Ngôn Nho Ngữ chính là số ít đó. Anh là tác giả chuyên viết trinh thám cho tờ báo nổi tiếng của thành phố A lấy bút danh Hạnh Tâm, được người người ca ngợi sùng bái gọi nam thần trên weibo. Dù vậy nhưng anh thủ thân như ngọc, chưa bao giờ chịu xuất đầu lộ diện, đến cả chữ ký tay cũng keo kiệt không muốn cho.

Đã là nam thần tất nhiên Ngôn Nho Ngữ người cũng như tên toát lên vẻ tri thức nho nhã. Nam chính vừa đẹp trai vừa giàu, lại tìm ẩn tính trẻ con đáng yêu. Anh gần như hoàn mỹ nếu không có một điểm trừ siêu đáng ghét mà nữ9 chỉ hận đến muốn đánh chết anh cho xong :)))

Quỵt bản thảo.

Vâng, anh chính là Lầy thiên vương chuyên quỵt bản thảo với rất nhiều lý do mà không ai dám nghĩ đến. Thậm chí anh còn lập hẳn một hội chat với tên siêu bựa ""Hôm nay cùng trốn bản thảo nhé"" lôi kéo tất cả các đại thần trong giới tác giả tham gia.

Còn có, nếu vô tình đắc tội với anh, thì chúc mừng, bạn chính là xác chết tiếp theo trong tiểu thuyết của nam chính. Không những là xác chết, bạn còn chết một cách tuyệt đối thê thảm. Thậm chí nam chính còn có thể đích thân gửi sách cho bạn để bạn biết được mình thê thảm cỡ nào.

Siêu lầy, siêu bựa, siêu phúc hắc. Đó chính là những từ có thể dùng để miêu tả Ngôn Nho Ngữ.

Nữ9 Lan Ninh, xinh đẹp, mạnh mẽ lại thông minh. Cô vô cùng hâm mộ thầy Hạnh Tâm, chỉ cần là sách của anh cô đều mua về hết. Vốn không nghĩ cuộc đời mình lại có cơ hội gặp được thần tượng, nhưng khi gặp rồi, thậm chí còn nắm trong tay phương thức liên lạc thì cô thật muốn đập đầu chết quách cho xong. Ai có thể nói cho cô biết tại sao công việc của một biên tập mới như cô lại là đi đòi bản thảo của Lầy Thiên Vương hay không?

Vậy là công việc hằng ngày của biên tập Lan Ninh ngoài ăn vạ đòi bản thảo còn kiêm luôn chức vụ giúp việc không công. Thậm chí đến cả con dấu ký tên của anh cô cũng phải ngồi đóng vào sách, thật không biết rốt cuộc tác giả là ai. Đòi bản thảo đòi tới người ta dâng thân lên miệng nhưng Lan Ninh vẫn sợ hết hồn muốn chạy trốn. Không phải cô không thích anh, chỉ là do cái bóng tâm lý đối với bạn trai cũ vẫn khiến cô có chút chần chừ. Nhưng nhờ vào sự đeo bám mặt dày và tinh thần không biết nhục của nam chính cuối cùng nữ chính vẫn phải ngoan ngoãn giao nộp vũ khí đầu hàng theo anh dọn về làm nữ chủ nhân căn hộ.

Truyện vô cùng nhẹ nhàng, siêu đáng yêu. Tính cách nam nữ chính khá mới lạ. Nam chính tuy không phải độc mồm như Bạc 4D nhưng mỗi câu anh nói ra đều muốn bức người khác phát rồ. Tuy nhiên nữ chính cũng không phải hạng tầm thường, mỗi khi bị anh dồn ép đến cùng đều phản công khiến nam chính ngậm miệng. Truyện rất bình yên, nhẹ nhàng không có tình tiết bất ngờ hại tim :))) vô cùng thích hợp đọc giải trí.

Nguồn cảm nhận: Facebook Confession Ngôn Tình

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset