Chương 111: Đứa Nhỏ Đó, Giống Ai?

Đứa Nhỏ Đó, Giống Ai?

Giúp anh tắm rửa xong, Lê Diệp đỡ anh về phòng ngủ.

Vết thương trên đùi anh hơi bị ướt, cô đành phải tháo gạc ra rồi băng lại lần nữa. Anh nằm tựa vào đầu giường, cúi đầu nhìn cô chăm sóc cho mình, chợt đưa tay vuốt tóc cô.

Lê Diệp muốn tránh, nhưng lại sợ động đến vết thương của anh nên tới cùng vẫn không có động tác gì mạnh.

Tuy rằng cô đang cúi sát bên người anh, tư thế có chút mờ ám, nhưng anh lại không có phản ứng gì thái quá, Lê Diệp cũng có thể chuyên tâm băng bó cho anh.

Anh ngả ra, dáng vẻ xem chừng rất thoải mái, còn đưa tay từng chút, từng chút vuốt tóc cô.

Lê Diệp ngăn lại, “Bỏ tay ra.”

Anh không nghe, lại sờ xuống tai cô, xoa xoa dái tai, miết lên vành tai.

Cô chợt cảm thấy một luồng tê dại, liền nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn, “Đừng có lộn xộn.”

Anh không nghe, lại sờ lên đôi mày cô, đầu ngón tay lướt qua chóp mũi và môi cô. Cô gần như phát hỏa, thì anh chợt buông tay, rồi cười rộ lên, “Anh không nhớ nhầm, chính là như thế này.”

Lê Diệp đưa mắt nhìn anh, anh liền nói, “Em của hai năm trước ấy, thỉnh thoảng anh lại nhớ xem dáng vẻ em thế nào. Cũng may, không khác so với những gì anh nhớ mấy.”

Lời nói như vậy, nghe ra sẽ có ý sâu xa khác, để lộ ra cái vị cô liêu.

Chóp mũi Lê Diệp thoáng cay, cô liền quay mặt đi chỗ khác.

Anh kéo cô lại, ghì cô vào lồng ngực mình. Tiếng tim đập trầm ổn, tất cả đều rót vào tai cô.

“Nói cho anh nghe, đứa nhỏ trông như thế nào…” Anh nắm chặt hai tay cô, trong nháy mắt lời nói tràn ra, anh có thể cảm nhận thấy sự run rẩy khe khẽ của cô.

Đứa nhỏ là một vết thương sâu nhất trong lòng cô, khiến Lê Diệp khó có thể mở miệng được. Mỗi lần hồi tưởng, lại cảm thấy miệng vết thương đó ứa máu tươi đầm đìa.

“Nó là con anh, đến giờ anh mới biết tới sự tồn tại của nó, Lê Diệp, cho anh biết một chút đi, em đừng tàn nhẫn với anh.” Anh chỉ thở dài, chuyện đến nước này, đứa nhỏ đã chẳng còn, anh muốn không được, chạm không nổi, chỉ thầm muốn được biết nhiều thêm, tạm thời làm niềm an ủi.

Lê Diệp nép vào lòng anh, hồi tưởng lại chuyện cũ…

Khi ấy xảy ra biến cố lớn, cô bỏ đi một mình, thầm muốn đến một nơi không ai quen biết. Nhưng chẳng bao lâu, cô phát hiện mình có thai. Cô sợ hãi, căm hận, bất lực, đau khổ, suy nghĩ duy nhất trong đầu chính là lập tức bỏ nó đi. Thế nhưng, khi đi khám, lúc bác sĩ hỏi cô có chắc không cần đứa nhỏ không, cô lại do dự.

Cô chẳng có gì, không người thân, không bè bạn, cũng không có người yêu, thời khắc bị cả thế giới ruồng bỏ, ông trời lại trao cho cô một đứa trẻ. Nó sẽ không để ý cô đã từng xảy ra chuyện gì, nó sẽ toàn tâm toàn ý thương yêu cô, giống như cô toàn tâm toàn ý yêu thương nó vậy.

Như bất chợt có khát vọng sinh tồn, cô chọn giữ nó lại, đi làm kiếm tiền, chỉ mong cho nó một cuộc sống tốt nhất.

Đi khám, những người phụ nữ khác đều có chồng bên cạnh, chỉ mình cô là luôn luôn cô đơn lẻ bóng. Cũng chẳng sao, cô chỉ cần có đứa bé là đủ rồi.

Có điều, cái bụng ngày một to, cô không làm được nhiều việc nữa. Chẳng mấy chốc lại đến kỳ hạn nộp tiền thuê nhà, bác sĩ nói cái thai phát triển hơi chậm, vậy nhưng cô lại không thể mua nổi những thực phẩm dinh dưỡng đắt tiền.

Những ngày khốn khổ lại càng lao đao. Sau đó, cô vô tình nhìn thấy một gợi ý tuyển dụng…

Cô không muốn làm chuyện như vậy, nhưng cùng đường, chỉ có thể cắn răng đi phỏng vấn.

Cô thu âm lồng tiếng cho rất nhiều phim lăng nhăng, chẳng gây được tiếng vang gì, chỉ trừ bộ “Mùa xuân của bách hợp”. Bởi nội dung quá sức táo bạo, nên chỉ chiếu một lần đã trở nên nổi tiếng.

Lúc đó, cô cứ lo lắng thấp thỏm mãi. Những bà mẹ khác đều dưỡng thai bằng những thứ nhạc tao nhã hoặc bằng những câu chuyện hay, còn cô lại vác bụng bầu đi thu âm cho loại phim đó. Suy cho cùng thì cô cũng làm chuyện chẳng mấy vẻ vang, đến một ngày đứa trẻ lớn lên, cô không thể để nó biết mẹ mình từng làm chuyện như vậy được.

Nhưng cũng nhờ lồng tiếng cho bộ phim đó, trong tay cô mới có chút tiền, đủ để nuôi đứa nhỏ một thời gian. Sau này, cô bỏ công việc ấy, chuyên tâm dưỡng thái, mặc cho người ta ra giá cao đến đâu cũng không chịu làm lại nữa.

Đứa nhỏ chào đời, đã gầy yếu còn lắm bệnh tật. Số tiền cô dành dụm được tiêu tán nhanh chóng. Bác sĩ cũng khuyên cô nên chuẩn bị tinh thần, cô không chịu, cùng đường, đành phải gọi điện cho Doãn Chính Đạc, vậy mà lại vô ích. Tới khi thằng bé đổ bệnh nặng, cô đành trơ mắt nhìn nó lạnh đi trong lòng mình.

Ruột gan quặn thắt đau đớn, sống mũi cay xè, một lúc sau, cô mới có thể cất giọng khe khẽ, “Nó… nó tên là Hi Hi, rất hay cười.”

Anh biết cô phải chịu quá nhiều đau khổ, bèn thít chặt vòng tay lại, “Nó trông thế nào?”

Hốc mắt Lê Diệp nóng lên, “Cái miệng của nó giống tôi.”

“Còn mắt? Cả mũi nữa?” Anh hỏi dồn dập.

Lê Diệp ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt tuấn tú khôi ngô. Cô bỗng rơi nước mắt, đưa tay vuốt ve bầu mắt anh, hoảng hốt thều thào, “Mắt mũi đều giống anh.”

Lòng anh cồn cào như có một ngọn lửa bùng cháy. Anh biết đứa nhỏ là của anh, cũng có thể kết luận được, nhưng nghe được đáp án chắc chắn từ miệng cô, anh vẫn có sự kích động không thể nói thành lời.

Kiểu kích động này, gần như khiến anh không thể khống chế được giống như sự yếu mềm của cô vậy.

Anh ôm chặt lấy cô, hít hà hương thơm vương trên người cô. Có lẽ, đứa bé cũng có mùi hương giống trên người cô, mềm mại, tĩnh lặng, chắc hẳn là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn.

“Thật không?…” Anh nắm tay cô, “Nó giống anh?…”

Cô cúi đầu, “Ừm…”

“Nói…nói cho anh nghe thêm đi, lúc nó sinh ra, có mập không?”

“Không mập lắm, nó cũng không ăn nhiều, nhưng mà nó hoạt bát lắm, nhanh biết đi, ngày nào tôi cũng phải chạy khắp phòng đuổi theo nó.” Nói đến đây, khóe miệng cô bất giác cong lên thành một nụ cười khẽ, “Nó bướng lắm, vào viện tiêm, chỉ cần là y tá xinh thì sẽ không khóc.”

Anh cũng cười, “Cái này thì không giống anh.”

“Hi Hi…rất được mọi người yêu.” Cô nhắm mắt lại, khóe mắt thấm ướt.

Lau nước mắt cho cô, anh cảm thấy trái tim mình nhuốm đầy buồn đau. Sinh mệnh yếu ớt như vậy, mà lại bị cướp đi một cách tàn nhẫn.

Anh còn chưa kịp nhìn thấy nó, cốt nhục của anh và cô, thì nó đã mau chóng lìa đời.

“Sẽ trở về thôi.” Doãn Chính Đạc hôn lên ngón tay cô, “Thằng bé sẽ trở về bên cạnh chúng ta thôi. Nó là đứa bé ngoan.”

Lê Diệp ngẩng đầu nhìn anh, “Thế ư?…Hi Hi sẽ quay về ư?”

Anh nghiêm túc, “Nhất định, nó biết chúng ta nhớ nó, rồi sẽ trở về thôi.”

Lê Diệp bị giọng nói của anh mê hoặc, cô thật sự tin, bên tai còn như nghe thấy tiếng cười giòn tan của Hi Hi vậy.

“Diệp Nhi.” Anh hiểu cảm giác đau đớn ấy, anh biết cô vì mình mà chịu nhiều đau khổ, trong lòng đau, ngoài miệng nói gì cũng đều cảm thấy vô dụng.

“Sau này, anh sẽ không để em một mình.” Anh cúi người, hôn lên trán cô, trịnh trọng nói, “Em ở đâu, anh sẽ ở ngay bên cạnh.”

Lê Diệp khóc, cô nhìn anh, không hề chớp mắt.

Anh đứng dậy, chẳng mấy chốc đã quay lại, rồi anh nắm lấy tay cô, nâng ngón tay cô lên, lồng chiếc nhẫn vào.

Chiếc nhẫn kim cương bị cô tháo xuống, giờ lại vừa khít trên tay cô, “Em tháo ra, anh sẽ lại đeo cho em…Vị trí này, chỉ có thể dành cho anh.”

Lê Diệp muốn rút tay về, nhưng anh đã xỏ chiếc nhẫn vào rồi.

Đút bàn tay lành lạnh của cô vào trong áo, Doãn Chính Đạc dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho cô, “Mệt rồi, đi ngủ sớm chút đi, chuyện không vui đều qua rồi.”

Cô hoảng hốt vô cùng. Mơ hồ nghe thấy di động ngoài phòng khách đổ chuông, cô mới sực nhớ. Anh liền ôm chặt lấy cô, ghé sát vào tai cô, “Đừng để ý đến người khác, Diệp Nhi, ở lại với anh.”

Cơ thể bị anh ghì chặt của cô dần thả lỏng, Lê Diệp gối đầu trên khuỷu tay anh, ánh mắt thảng thốt, rồi bất chợt gọi anh, “Doãn Chính Đạc…”

Anh nhẹ giọng đáp, “Anh đây.”

Cô không biết mình muốn nói gì, chỉ vô thức gọi anh lần nữa, “Doãn Chính Đạc…”

“Anh đây.” Anh dùng hơi ấm cơ thể mình hòa tan cô.

Cuối cùng cô không nói gì nữa, cô chỉ cảm thấy giờ khắc này mình đã mất đi hết khả năng tư duy độc lập rồi. Cô được anh ôm, cũng mất đi khả năng hành động.

“Diệp Nhi.” Anh hôn khẽ lên trán cô, “Đưa anh đi xem nơi em từng sống, anh cũng muốn đến thăm con chúng ta.”

Cô chôn cất đứa nhỏ ở nước ngoài, khả năng có hạn, cô cũng chẳng thể đưa nó về bên mình.

Cô đưa mắt nhìn anh, anh cầm di động lên, “Anh đặt vé máy bay, ngày mai đi.”

Đã lâu rồi cô không gặp Hi Hi. Hai mắt cay xè, nếu có thể, cô thật sự muốn đem tro cốt Hi Hi về quê nhà an táng, cô không muốn thằng bé một thân một mình cô độc trên đất khách.

Anh làm việc rất nhanh, chỉ chốc lát đã đặt xong vé máy bay, rồi anh nựng khuôn mặt cô, “Chiều mai máy bay cất cánh, chúng ta đến thăm Hi Hi. Trước kia anh không thể ôm nó được một cái, thì giờ, anh muốn cho nó biết, nó có một người bố yêu thương nó. Bất kể nó ở đâu, cả nhà chúng ta cũng sẽ luôn bên nhau.”

Lê Diệp nhìn người đàn ông bằng đôi mắt đẫm lệ. Có lẽ cô bị bệnh rồi, cô hoàn toàn bị anh mê hoặc, cô muốn đưa anh đi thăm Hi Hi, muốn cho Hi Hi nhìn thấy người cha nó chưa bao giờ nhìn thấy, và cũng là người cha yêu thương nó vô cùng…

Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Status: Completed Author:

Nhị thiếu gia nhà họ Doãn có gia thế số một, anh giàu có, đẹp trai, sự nghiệp thành đạt, mà tình trường lại như ý. Mọi thứ có thể coi là hoàn hảo, nhưng duy chỉ bị xuất thân thấp kém của cô vấy bẩn.

Đêm đó, sau cơn say, cô tỉnh lại giữa lúc bị mọi người vây quanh nhìn thấy mình và anh trong tình trạng quần áo không chỉnh tề. Từ nay trở đi, thế giới sụp đổ. Cô bạn gái môn đăng hộ đối với anh ra đi mà lòng còn ôm hận, anh bạn trai thanh mai trúc mã của cô vì cô mà lâm chốn lao tù. Người người chỉ trỏ, bạn bè cách xa, cô đành phải khổ sở ra đi. Đi được vài năm, quay lại cố hương, anh vẫn là chàng công tử nổi bật, còn cô vẫn gánh lấy cái danh bị nguyền rủa, làm bạn bên cạnh chỉ có chiếc xe lăn lạnh lẽo.

Tưởng rằng có thể dừng lại, không có bất cứ liên quan gì đến anh nữa, chẳng ngờ, anh chưa bao giờ buông bỏ nỗi hận, truy đuổi mạnh mẽ, từng bước áp sát. Ngày cô muốn lên máy bay rời đi, anh thản nhiên gọi điện tới, “Tôi đã nghĩ ra một vạn cách trả thù, nhưng tôi phát hiện ra, không có cách nào thú vị hơn là giữ cô ở bên tôi cả đời.” Vì để bảo vệ người thân và gia sản tổ tiên để lại của bạn trai, cô cắn răng, phủ chiếc áo cưới rơi vào tay anh. Sau khi kết hôn, mọi người vẫn thấy bạn gái bên cạnh anh không ngừng thay đổi, đối với vợ thì lạnh lùng hờ hững, thậm chí còn bị nhà báo chụp được ảnh anh đánh vợ đến mức phải nhập viện. Tất cả mọi người đều tưởng rằng cô sẽ bị hành hạ đến chết, ngay cả cô cũng vậy. Nhưng, khi cô mang bệnh nặng, ai ai cũng tránh xa, thì người ở bên cô không rời một bước, lại chính là “người chồng” vẫn luôn coi cô như cái đinh trong mắt. Lúc tính mạng cô treo sợi tóc, cô nhìn thấy gương mặt lún phún râu, hai mắt đỏ hồng của anh, “Cô còn sống, người đang ở cạnh tôi, kể cả chết, tro cốt cũng phải nằm trong tay tôi!”

Rốt cuộc, đây là nỗi hận sâu sắc, hay là sự chiếm hữu có âm mưu từ trước?

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset