Chương 121: Ngăn Trở

Ngăn Trở

Nhà họ Doãn.

Doãn Chính Đạc bước vào cửa, cô giúp việc đang quét dọn có chút kinh ngạc, “Cậu hai, cậu về rồi!”

“Ông đâu?”

“Đang ở trên tầng ạ. Bác sĩ đang tiêm cho ông.”

Doãn Chính Đạc lên tầng, rồi đi thẳng vào phòng ngủ của ông cụ.

Vào phòng, mọi người thấy anh đã về thì đều vô cùng vui sướng, anh đi đến cạnh ông cụ, rồi nhìn bác sĩ, “Ông tôi thế nào rồi?”

“Vẫn là bệnh tuổi già thôi, chỉ có cách tiêm thuốc để khống chế thôi.”

“A Đạc, con đã ăn cơm chưa?” Trần Oanh nhìn con trai, giọng điệu rất nhẹ nhàng, “Con từ đấy về đây, đi đường có mệt không?”

Doãn Chính Đạc nhìn bà một cái. Anh không phải là loại lòng dạ sắt đá, người đã đưa anh đến với thế giới này, cho dù thế nào đi nữa, anh cũng không thể cắt đứt tình cảm với bà. Anh kéo lại chăn cho ông nội, “Chưa ạ.”

Trần Oanh rất mừng, anh chịu nói chuyện với bà là đã khiến bà vui rồi.

“Thế để mẹ bảo người chuẩn bị, một lát nữa ở lại ăn một bữa nhé.” Trần Oanh phấn khơi quay đầu đi.

Bác sĩ tiêm cho ông cụ xong cũng đi ra ngoài. Ông cụ nhìn anh, “A Đạc, mấy hôm nay cháu chạy đi đâu đấy? Cháu vốn không phải là đứa tùy tiện mà.”

Doãn Chính Đạc ngồi cạnh ông, “Cháu đi cùng Lê Diệp.”

Ông cụ cũng đoán ra được, liền thở một hơi, “Mẹ cháu cứng mồm nhưng mà mềm lòng, nó cũng thương cháu nhất, có mâu thuẫn gì thì cũng không thể bỏ đi được.”

Doãn Chính Đạc nhìn ông. Hai mai ông đều đã bạc trắng, sức lúc khỏe lúc yếu, là người già rồi, có nhiều chuyện phải chuẩn bị từ trước.

“Ông.” Doãn Chính Đạc nhìn ông, “Ông có chắt trai rồi.”

Trong lúc nhất thời, ông cụ không phản ứng kịp, híp mắt một lát, quả nhiên nhổm dậy, “Cháu nói gì cơ?”

Doãn Chính Đạc lặp lại, “Ông có chắt trai rồi ạ.”

Ông cụ ngồi hẳn dậy, nhìn anh với ánh mắt không thể tin nổi, “Cháu không lừa ông đấy chứ? Ông lấy đâu ra chắt trai chứ?”

“Lê Diệp đã sinh con cho cháu.” Doãn Chính Đạc giải thích, “Năm nay cũng được hơn một tuổi rồi.”

Quả nhiên ông cụ bị sốc bởi tin tức này, bàn tay còn hơi run run, “Thế thằng bé đâu? Sao không đưa về nhà?”

“Lê Diệp đang chăm thằng bé ạ.”

“Sao cháu không đón đến!” Ông cụ không giấu nổi sự sốt ruột, “Nhanh! Gọi xe ra, ông cháu mình cùng đi đón thằng bé.”

Doãn Chính Đạc không lấy làm ngạc nhiên với thái độ của ông cụ. Từng này tuổi, ông cụ ắt hiểu thấu mọi chuyện, vốn dĩ ông cũng là người trọng tình cảm.

“Ông ơi.” Doãn Chính Đạc lắc đầu, “Mẹ con cô ấy sẽ không về nhà họ Doãn đâu.”

“Cứ đợi thêm đi ạ, giờ vẫn chưa phải lúc.” Nếu như không có đứa con, có lẽ sau khi hai người về nước, cô sẽ nói rõ ràng với anh, chỉ có điều không muốn con trai lớn lên trong hoàn cảnh chẳng mấy hoàn chỉnh, nên cô mới bắt đầu do dự. Đây là chuyện tốt, anh bằng lòng cho cô thêm nhiều thời gian để suy nghĩ, cũng không muốn kéo cô trở lại hoàn cảnh cô không thích.

Ông cụ thì vẫn một lòng muốn gặp chắt nội, say mê nói, “A Đạc, thằng bé trông thế nào?”

Doãn Chính Đạc lôi ví ra, đưa cho ông cụ xem tấm ảnh cả gia đình mới chụp.

“Giống cháu hồi nhỏ!” Ông cụ có vẻ rất phấn khích, “Thằng bé này vừa nhìn đã thấy giống người họ Doãn nhà mình, thông minh!”

Thấy ông cụ vui vẻ, Doãn Chính Đạc đưa mắt về phía bình nước truyền, “Thế nên ông không được đổ bệnh, làm gì còn sức mà bế chắt.”

Sẵn xúc động, ông cụ xoa xoa khóe mắt, “Ông không ngờ là còn có ngày hôm nay, ông còn tưởng là cả đời này cũng không đợi được.”

Doãn Chính Đạc đưa cho ông tờ khăn giấy, “Ông lại thế rồi.”

Ông cụ cố cười, “Ông vui lắm! Cuối cùng thì nguyện vọng cả đời cũng thành rồi! Vui quá không biết nên làm thế nào… A Đạc, cháu nói với Diệp Diệp, bảo con bé cứ yên tâm đưa thằng bé về, ông đảm bảo, hai mẹ con nó là người nhà họ Doãn, ông mới là chủ nhà, chuyện này ông đã nói ra là sẽ tính!”

Về hay không về nhà họ Doãn cũng không quá quan trọng, Doãn Chính Đạc chỉ không muốn Lê Diệp vì mối băn khoăn này mà mất niềm tin với anh.

Ngồi với ông nội một lúc, anh lại phải về công ty. Bị ông cụ năn nỉ một hồi, anh đành để tấm ảnh lại coi như niềm an ủi cho ông.

Cơm nước đã chuẩn bị xong, Doãn Chính Đạc không ăn mà đi luôn. Trần Oanh còn chưa kịp gọi anh thì đã chỉ nhìn thấy bóng xe anh vút đi xa.

Bà lên tầng, đưa cơm cho ông cụ, thấy ông cụ cứ cầm mãi tấm ảnh, bà liền hỏi, “Bố đang xem gì đấy ạ?”

Ông cụ liền giơ lên, cho bà xem.

Nhìn thấy Doãn Chính Đạc và Lê Diệp, nhìn thêm lần nữa, ở giữa hai người còn có một thằng bé trắng hồng mũm mĩm, bà ta lắp bắp, “Đây là…đây là…”

Ông cụ thở dài, “Đã đến nước này rồi thì đừng quản chuyện của tụi nhỏ nữa. Lê Diệp sinh cho A Đạc một đứa con rồi, A Đạc cũng một mực muốn chăm sóc cho hai mẹ con nó. Nếu như lần này còn làm nó tức giận, e là nó sẽ không về nhà nữa đâu.”

Trần Oanh vô cùng kinh hãi, “Sao có thể chứ… Lê Diệp sinh con cho A Đạc lúc nào ạ? Nó quay về lâu thế rồi, sao không thấy nó đưa đứa bé đi cùng?”

“A Đạc thừa nhận rồi, không sai đâu.” Ông cụ lại nói, “Ý của nó là không muốn để mẹ con con bé Lê Diệp xa nhau, đằng này mà không nói cho rõ ràng thì nó sẽ không đưa thằng bé về đâu.”

Trần Oanh nhìn chằm chằm tấm ảnh. Thằng bé khôi ngô sáng sủa, giống hệt A Đạc, không ngờ bất thình lình A Đạc lại có một đứa con trai, mà mình cũng thành bà nội rồi.

Có điều, nhìn sang Lê Diệp ở bên cạnh, bà lại chẳng vui nổi. Quay qua nhìn ông cụ, muốn nói mà cứ ngập ngừng, “A Đạc…sao lại bị con bé này mê hoặc đến thế chứ…”

“Bố lại cảm thấy Diệp Diệp không tồi. Mấy đứa đấy, đừng có bảo thủ quá, nó thích thì để nó đi đi, nhà mình chả thiếu thứ gì, sao cứ phải tìm một đứa con gái môn đăng hộ đối với A Đạc chứ?” Ông cụ khẽ hừ một tiếng.

Trần Oanh nhìn ông cụ, ông cụ vẫn chưa biết chuyện trước đó của Diệp Diệp, cái lần mà bà với Doãn Kính Lam cùng đến khách sạn. Vốn dĩ là đến tìm Khang Đức Văn, không ngờ lại gặp Lê Diệp. Mặc dù lúc đó trong phòng chỉ còn lại một mình cô, nhưng ai mà tin một người phụ nữ không dưng chẳng có việc gì lại một mình đến thuê phòng khách sạn.

Tuy rằng Doãn Kính Lam không nói gì, nhưng Trần Oanh cũng có thể cảm nhận được vài phần. Hôm đó, vừa nhìn thấy chiếc giày rơi lại trong phòng khách sạn, gương mặt Doãn Kính Lam lập tức biến sắc.

Con bé Lê Diệp kia, một mặt thì muốn được lấy A Đạc, mặt khác lại làm cái loại chuyện đó, rõ ràng là muốn hủy hoại nhà họ Doãn, sao có thể để nó về đây gây sóng gió chứ.

“Con bé Diệp Diệp bản tính không phải là xấu, cứ cho là không thể sống cùng được thì cũng đừng để nó không dám về đây, giờ lại còn có cả thằng bé con nữa.” Ông cụ nhìn bà, “A Đạc không muốn nó cả thằng bé về, nguyên nhân là gì con là người rõ ràng nhất.”

Trần Oanh đặt tấm ảnh xuống, đi ra khỏi cửa mà hình như có chút đăm chiêu.

***

Công ty.

Trong văn phòng, Doãn Chính Đạc giở tập báo cáo cho mấy hạng mục của những ngày vừa qua ra xem.

Tất cả đều được làm theo trình tự, không có chỗ nào sai sót.

“Sếp, phía Vinh Phong không có tin tức gì, có khả năng là đã từ bỏ rồi.”

Xoay xoay chiếc ghế, Doãn Chính Đạc nhìn mấy người cấp dưới thân tín, “Tất Thắng nói chuyện thế nào?”

“Chỉ chờ ký duyệt nữa thôi ạ, mọi thứ đã đàm phán xong rồi.”

Doãn Chính Đạc nghiêng đầu, rồi đột nhiên nói, “Đợt đấy ngoài Tất Thắng ra, còn có một công ty khách được chọn.”

“Đúng ạ, tên là Thái Thịnh, nhưng mà sau này xét về quy mô công ty thì lượng hàng hóa của Thái Thịnh không đảm bảo bằng Tất Thắng.”

“Cậu tìm tất cả tư liệu của Thái Thịnh cho tôi.” Doãn Chính Đạc xoay xoay cây bút máy.

Tan họp, Doãn Chính Đạc ra khỏi văn phòng, xuống hầm để xe thì bất ngờ gặp Doãn Kính Lam đang xách lỉnh kỉnh túi to túi nhỏ đi.

Chị ta có chức ở công ty, nhưng ngoài việc lĩnh lương hàng tháng ra thì cái chức đó cũng chỉ là danh hão mà thôi.

Nhìn thấy Doãn Chính Đạc, Doãn Kính Lam có chút mất tự nhiên, chị ta bước đến, “A Đạc, về rồi à?”

Doãn Chính Đạc nhìn chị ta, trông về khí sắc thì có vẻ không tốt lắm, cũng gầy đi một chút.

“Đến tìm anh rể?” Anh hỏi.

“Ừm… Mấy hôm nay nhiệt độ giảm, mua ít áo với đồ ăn mang đến.” Doãn Kính Lam nhìn em trai, “Chị mua cả tổ yến đấy, em mang về một ít nhé?”

Doãn Chính Đạc lắc đầu, “Không cần đâu, em đang vội…đi trước đây.”

Nhìn anh lên xe, Doãn Kính Lam cảm thấy rõ là người một nhà mà lại có gì đó ngăn cách. Đáng ra anh nên biết chuyện chị ta và mẹ đến khách sạn, càng nên biết chuyện hai người đến nơi thì gặp Lê Diệp hơn.

Thấy anh đi rồi, Doãn Kính Lam cũng ấn thang máy lên tầng.

Trng phòng làm việc, Khang Đức Văn đang gọi điện thoại. Thấy chị ta vào, hắn liền nói một câu “liên hệ sau” vào điện thoại.

Doãn Kính Lam nhìn hắn, “Đang nói chuyện với ai vậy?”

Hắn đứng dậy, “Với khách… Sao em lại lên đây?”

“Em mua ít đồ cho anh.” Doãn Kính Lam bước đến, lấy chiếc áo gió ra, “Lần trước mình đi dạo, anh nói thích cái này mà.”

Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Status: Completed Author:

Nhị thiếu gia nhà họ Doãn có gia thế số một, anh giàu có, đẹp trai, sự nghiệp thành đạt, mà tình trường lại như ý. Mọi thứ có thể coi là hoàn hảo, nhưng duy chỉ bị xuất thân thấp kém của cô vấy bẩn.

Đêm đó, sau cơn say, cô tỉnh lại giữa lúc bị mọi người vây quanh nhìn thấy mình và anh trong tình trạng quần áo không chỉnh tề. Từ nay trở đi, thế giới sụp đổ. Cô bạn gái môn đăng hộ đối với anh ra đi mà lòng còn ôm hận, anh bạn trai thanh mai trúc mã của cô vì cô mà lâm chốn lao tù. Người người chỉ trỏ, bạn bè cách xa, cô đành phải khổ sở ra đi. Đi được vài năm, quay lại cố hương, anh vẫn là chàng công tử nổi bật, còn cô vẫn gánh lấy cái danh bị nguyền rủa, làm bạn bên cạnh chỉ có chiếc xe lăn lạnh lẽo.

Tưởng rằng có thể dừng lại, không có bất cứ liên quan gì đến anh nữa, chẳng ngờ, anh chưa bao giờ buông bỏ nỗi hận, truy đuổi mạnh mẽ, từng bước áp sát. Ngày cô muốn lên máy bay rời đi, anh thản nhiên gọi điện tới, “Tôi đã nghĩ ra một vạn cách trả thù, nhưng tôi phát hiện ra, không có cách nào thú vị hơn là giữ cô ở bên tôi cả đời.” Vì để bảo vệ người thân và gia sản tổ tiên để lại của bạn trai, cô cắn răng, phủ chiếc áo cưới rơi vào tay anh. Sau khi kết hôn, mọi người vẫn thấy bạn gái bên cạnh anh không ngừng thay đổi, đối với vợ thì lạnh lùng hờ hững, thậm chí còn bị nhà báo chụp được ảnh anh đánh vợ đến mức phải nhập viện. Tất cả mọi người đều tưởng rằng cô sẽ bị hành hạ đến chết, ngay cả cô cũng vậy. Nhưng, khi cô mang bệnh nặng, ai ai cũng tránh xa, thì người ở bên cô không rời một bước, lại chính là “người chồng” vẫn luôn coi cô như cái đinh trong mắt. Lúc tính mạng cô treo sợi tóc, cô nhìn thấy gương mặt lún phún râu, hai mắt đỏ hồng của anh, “Cô còn sống, người đang ở cạnh tôi, kể cả chết, tro cốt cũng phải nằm trong tay tôi!”

Rốt cuộc, đây là nỗi hận sâu sắc, hay là sự chiếm hữu có âm mưu từ trước?

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset