Chương 16: Lời Còn Chưa Dứt

Lời Còn Chưa Dứt

Hai người vội đon đả hỏi, “Tuyết Ca, khuya thế này rồi mà vẫn chưa ngủ à?”

Lê Tuyết Ca vừa bước đến vừa nói, “Vầng, không ngủ được, ra đây xem thế nào…Chị Diệp Diệp đến rồi à?”

Lê Diệp nắm chuỗi tràng hạt, tĩnh tâm nhớ lại một đoạn kinh, điềm tĩnh gật đầu đáp lại Lê Tuyết Ca.

Đến hàn huyên với mấy người họ vài câu, Lê Tuyết Ca sẵn tiện ngồi vào cạnh Lê Diệp, thấy khóe miệng cô sưng bầm thì giật mình, “Chị Diệp Diệp, chị bị thương à?”

Lê Diệp lắc đầu, “Chị không sao.”

Lê Tuyết Ca thầm thở dài trong lòng, có lẽ chị ấy rời khỏi nơi này mới tốt.

Ở lại nhà họ Lê, mỗi giây mỗi phút cô đều không được sống yên ổn. Cảnh cô bị thím ba mắng chửi thật sự khiến người ta không thể nhìn nổi.

Ngồi một lát, Lê Tuyết Ca ghé vào tai cô, thấp giọng nói, “Chị Diệp Diệp, chiều này, em có nghe bố em nói với chú ba, bảo là ngày mai…”

Lời còn chưa nói xong, trên cầu thang bỗng truyền đến tiếng ho khan thật mạnh, Lê Vân Hán trừng mắt với em gái, “Không phải bố bảo em ở trong phòng chép kinh thay bà nội à! Em chạy xuống đây làm gì!”

“Em chép bao nhiêu rồi, nghỉ một lúc cũng không được à!”

“Đừng có lằng nhằng, bảo em lên tầng thì cứ nghe đi!” Lê Vân Hán sợ cô bé lại lắm lời, vội vàng đi đến, lôi xềnh xệch cô bé đi.

Lê Tuyết Ca định nói lại thôi, quay đầu lại nhìn Lê Diệp vốn chẳng hay biết gì. Cô bé rất muốn lớn tiếng nói, nhưng lại sợ bố và anh, bọn họ đều dặn cô bé không được tiết lộ.

Tuyết Ca đi một lúc lâu, niệm xong một đoạn kinh, Lê Diệp mới ngẩng đầu, nhìn hai người đã ngủ li bì ở phía đối diện.

Bên ngoài, sắc trời đen kịt, giống như loại mực pha đặc vậy.

Vừa rồi Tuyết Ca định nói gì? Cô không nghe cẩn thận, hình như cô bé cũng không nói hết lời.

Có lẽ nên tìm cơ hội để nói tiếng cám ơn với cô bé. Cô em gái này là người duy nhất không coi cô là kẻ thù, cũng là người duy nhất ngoài bà nội có thiện ý. Nếu không được cô bé báo tin, chắc cô sẽ chẳng về chịu tang bà được. Mấy năm sau trở về, nhìn thấy bia mộ của bà rồi mới biết, chắc cô sẽ hối hận cả đời.

Vết thương trên bả vai hơi đau, cô động đậy một chút. Bên ngoài trăng mờ gió lạnh, cô nhìn một lúc rồi cúi đầu, tiếp tục niệm đoạn kinh còn lại.

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, ba giờ sáng, người làm trong nhà ra nhắc nhở Lê Diệp rời đi. Nhà đang có tang, mọi người dậy sớm hơn ngày thường, cô phải đi sớm một chút, bằng không đến hừng đông lại chạm mắt chú thím ba.

Không cần người khác hỗ trợ, Lê Diệp tự mình lên xe lăn, động tác rất lưu loát. Mặc dù ai nhìn thấy cũng sẽ thổn thức – đang yên đang lành, không hiểu hai năm đã trải qua chuyện gì mà lại thành ra tàn phế, nhưng cứ nhớ đến Lê Sơ Vũ được mọi người yêu quý, nhớ đến cô gái xinh đẹp mong manh vì Lê Diệp mà chết, bao nỗi thương cảm với Lê Diệp đều tan thành mây khói.

Từ nhà họ Lê đi ra, sắc trời hẵng còn nhá nhem, tầm này muốn bắt xe là không thể, bên ngoài hơi lạnh, cả con đường vắng vẻ chỉ có mình cô.

Lê Diệp ngẩng đầu nhìn bầu trời tờ mờ sáng, trong lòng chẳng còn chút sợ hãi nào. Có đôi khi, để không sợ hãi không cần nhiều dũng khí, chỉ cần chết lặng là đủ rồi.

“Đi” qua một đoạn đường dài ở ngã tư, cánh tay liên tục đẩy bánh xe lăn hơi nhức, một chút phản ứng chậm chạp khiến bánh xe lao lên một cục đá, suýt chút nữa cả xe lộn nhào xuống.

Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

Status: Completed Author:

Nhị thiếu gia nhà họ Doãn có gia thế số một, anh giàu có, đẹp trai, sự nghiệp thành đạt, mà tình trường lại như ý. Mọi thứ có thể coi là hoàn hảo, nhưng duy chỉ bị xuất thân thấp kém của cô vấy bẩn.

Đêm đó, sau cơn say, cô tỉnh lại giữa lúc bị mọi người vây quanh nhìn thấy mình và anh trong tình trạng quần áo không chỉnh tề. Từ nay trở đi, thế giới sụp đổ. Cô bạn gái môn đăng hộ đối với anh ra đi mà lòng còn ôm hận, anh bạn trai thanh mai trúc mã của cô vì cô mà lâm chốn lao tù. Người người chỉ trỏ, bạn bè cách xa, cô đành phải khổ sở ra đi. Đi được vài năm, quay lại cố hương, anh vẫn là chàng công tử nổi bật, còn cô vẫn gánh lấy cái danh bị nguyền rủa, làm bạn bên cạnh chỉ có chiếc xe lăn lạnh lẽo.

Tưởng rằng có thể dừng lại, không có bất cứ liên quan gì đến anh nữa, chẳng ngờ, anh chưa bao giờ buông bỏ nỗi hận, truy đuổi mạnh mẽ, từng bước áp sát. Ngày cô muốn lên máy bay rời đi, anh thản nhiên gọi điện tới, “Tôi đã nghĩ ra một vạn cách trả thù, nhưng tôi phát hiện ra, không có cách nào thú vị hơn là giữ cô ở bên tôi cả đời.” Vì để bảo vệ người thân và gia sản tổ tiên để lại của bạn trai, cô cắn răng, phủ chiếc áo cưới rơi vào tay anh. Sau khi kết hôn, mọi người vẫn thấy bạn gái bên cạnh anh không ngừng thay đổi, đối với vợ thì lạnh lùng hờ hững, thậm chí còn bị nhà báo chụp được ảnh anh đánh vợ đến mức phải nhập viện. Tất cả mọi người đều tưởng rằng cô sẽ bị hành hạ đến chết, ngay cả cô cũng vậy. Nhưng, khi cô mang bệnh nặng, ai ai cũng tránh xa, thì người ở bên cô không rời một bước, lại chính là “người chồng” vẫn luôn coi cô như cái đinh trong mắt. Lúc tính mạng cô treo sợi tóc, cô nhìn thấy gương mặt lún phún râu, hai mắt đỏ hồng của anh, “Cô còn sống, người đang ở cạnh tôi, kể cả chết, tro cốt cũng phải nằm trong tay tôi!”

Rốt cuộc, đây là nỗi hận sâu sắc, hay là sự chiếm hữu có âm mưu từ trước?

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset