Mỗi năm bệnh viện đều tổ chức hoạt động khám bệnh miễn phí cho những vùng nông thôn hẻo lánh. Lần này Thì Kỳ cũng nằm trong danh sách, thời gian của hoạt động kéo dài ba ngày.
Buổi chiều Thì Kỳ quay về chỗ ở tắm xong liền bắt đầu thu dọn quần áo cho vào trong va-li.
Lúc Chu Mộ Thâm trở lại thấy cô đang ngồi hẳn xuống dưới đất bận rộn, anh giơ tay lên tháo cà-vạt ném qua một bên, dựa người vào khung cửa: “Em phải đi công tác sao?”
Thì Kỳ nghiêng đầu nhìn anh, “Ừm. Ở bệnh viện có hoạt động khám bệnh miễn phí cho mấy vùng nông thôn.”
“Ở chỗ nào?”
“Một thôn nhỏ ở thành phố C.”
Chu Mộ Thâm gật đầu, đang chuẩn bị nhấc chân rời đi thì lại nghe thấy cô ném qua một câu: “Anh uống rượu đấy hả?”
Chu Mộ Thâm dừng chân rồi quay người đi lại vào trong phòng, nửa người của anh bao trọn lấy cô, anh cúi thấp đầu, giọng nói trầm ấm: “Em ngửi ra được à?”
Thì Kỳ ngước mặt lên gật đầu một cái: “Em là bác sĩ mà, thế nên khứu giác rất nhạy bén.”
Khóe miệng Chu Mộ Thâm như có ý cười, ánh mắt khẽ nhúc nhích: “Vậy có thể làm phiền bác sĩ Thì đi nấu cho tôi một bát canh giải rượu không?”
Thì Kỳ “Hả” một tiếng, dáng vẻ ngơ ngác.
Ấn đường Chu Mộ Thâm hơi cau lại: “Có vấn đề gì sao?”
“Không… không có vấn đề gì cả.”
Chu Mộ Thâm quay về phòng đi tắm, Thì Kỳ đi vào bếp mở tủ lạnh ra thấy nguyên liệu thức ăn ngược lại rất nhiều nên nhất thời không biết phải nấu cái gì.
Cô lục lọi một hồi cuối cùng cầm ra hai quả trứng gà với mấy cây hành lá, quyết định sẽ nấu canh trứng cho anh. Lúc nhỏ Thì Kỳ bị cảm mạo ăn cái gì cũng đều không thấy ngon. Khi đó Thì Nhàn Vân sẽ làm cho cô một bát canh trứng, trứng được quấy nhuyễn, hương thơm đậm đà, khiến cô chỉ muốn ngày nào cũng được ăn. Cô dựa vào trí nhớ mờ nhạt của mình bắt đầu nấu.
Chu Mộ Thâm tắm xong đi ra, anh thấy cô đang ngồi ngay ngắn trước bàn ăn, điệu bộ giống như học sinh tiểu học đang đợi phụ huynh kiểm tra bài tập.
Anh cười khẽ, trong đầu nghĩ liệu tài nấu nướng của cô có thật sự kém như vậy không?
Anh đem khăn lau tóc vắt lên thành ghế sau đó kéo ghế ra ngồi xuống.
Thì Kỳ nín thở tập trung, thấy anh cầm thìa lên múc một muỗng cho lên miệng, vẻ mặt vẫn không có gì bất thường. Thì Kỳ không nhịn được liền đi tới bên cạnh anh, xoi xét kỹ từng biểu cảm nét mặt, cô hỏi: “Sao hả? Anh thấy thế nào?”
Chu Mộ Thâm múc một thìa đưa tới bên miệng cô, không nhanh không chậm nói: “Tự em nếm thử một chút xem?”
Thì Kỳ không suy nghĩ nhiều, cúi đầu há miệng húp hết thìa canh, cảm thấy cũng không ghê tới mức như trong tưởng tượng, cô chẹp chẹp miệng: “Cũng được mà.”
Chu Mộ Thâm lại ăn thêm mấy thìa nữa, lúc này Thì Kỳ mới nhận ra vừa rồi hai người cùng dùng chung một chiếc thìa, hai má cô bất chợt nóng ran lên.
…
Thôn Vân Khê nằm ở phía Nam của thành phố C, là một thôn nhỏ có các thiết bị kinh tế tương đối lạc hậu. Hoạt động khám bệnh miễn phí lần này ngoài Thì Kỳ là bác sĩ của Khoa chỉnh hình ra thì còn có mấy Khoa khác trong bệnh viện cũng tham gia như: Khoa Đông y, Khoa thần kinh, còn có cả mấy vị giáo sư và chuyên gia y học.
Đoàn người sau khi xuống xe được trưởng thôn dẫn đến chỗ nghỉ ngơi.
Đợt đến nông thôn khám bệnh miễn phí này còn có Khổng Mẫn. Hai người lần trước bởi vì cùng tham gia hội nghị thảo luận nghiên cứu ở thành phố T nên trong cả đám người cũng có thể được coi là có quen biết. Khổng Mẫn rất hào hứng kéo tay Thì Kỳ: “Trùng hợp thật đấy, chúng ta lại ở cùng đội nữa rồi.”
Giải quyết qua loa bữa trưa xong đến buổi chiều mọi người bắt đầu triển khai hoạt động khám bệnh miễn phí.
Hoạt động bắt đầu lúc 3 giờ, lúc kết thúc mặt trời đã lặn xuống phía Tây từ lâu, ráng chiều thiêu đốt thành một mảng, những đám mây trông như những ngọn lửa, cứ thế đỏ rực cả phía chân trời.
Những vị giáo sư cùng với chuyên gia đi ăn cơm trước, còn Thì Kỳ với mấy bác sĩ khác ở lại thu dọn đồ đạc.
Đợi tới lúc cô ăn xong cơm bầu trời cũng đã đen kịt, ở đây tín hiệu cũng không được tốt lắm. Thì Kỳ đi dạo ở gần đó để tiêu hóa thức ăn rồi nhân tiện gọi cho Chu Mộ Thâm một cuộc điện thoại.
Trong bóng đêm thấp thoáng ánh đèn điện của mấy ngôi nhà nhỏ, yên tĩnh đến lạ thường.
Trong một phòng bao rực rỡ của thành phố B.
Chu Mộ Thâm hiếm khi mới có thời gian rảnh rỗi để chơi mạt trược với mấy người bạn, điện thoại để ở bên cạnh chợt rung lên từng hồi.
Anh còn chưa nhìn, Kiều tam nhi đã nhanh mắt liếc qua màn hình điện thoại: “Aiyo, em Kỳ gọi điện thoại tới kiểm tra kìa.”
Chu Mộ Thâm không quan tâm, anh cầm điện thoại lên rồi rời khỏi ghế đi ra ngoài.
Có người hỏi: “Em Kỳ là ai vậy?”
“Vợ của Chu lão đại.”
“Hả? Kết hôn rồi sao?” Trong giọng nói lộ ra mấy tia tiếc nuối.
Chu Mộ Thâm đặt một tay lên lan can, Thì Kỳ ở bên kia hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”
“Kiểm tra anh sao?” Chu Mộ Thâm cười một tiếng, “Anh ở cùng một chỗ với mấy người Kiều tam nhi.”
Thì Kỳ nắm chặt điện thoại, trên cầu đá có người đi qua, cô thấp giọng ho nhẹ mấy cái, nói hươu nói vượn: “Bác sĩ Thì rất dễ ghen tuông vậy nên yêu cầu sếp Chu phải biết giữ mình, đừng để cho mấy đám oanh oanh yến yến kia sát lại quá gần! Nghe rõ chưa hả?”
Chu Mộ Thâm bật cười vì khẩu khí này của cô, hai người lại cùng nhau nói mấy vấn đề khác, mãi một lúc sau mới cúp máy.
Thì Kỳ cúp điện thoại xong đang định rời đi thì nghe thấy tiếng nói chuyện tức giận đến từ Khổng Mẫn.
“Giang Xuyên Trạch! Anh đúng là đồ khốn nạn!”
Khổng Mẫn ném điện thoại, ánh mắt ửng đỏ, lúc quay người cũng đã nhìn thấy Thì Kỳ.
Thì Kỳ vô tình nghe lén đang muốn giải thích thì nghe thấy Khổng Mẫn nói: “Có phải cô cũng coi thường tôi không?”
Thì Kỳ ngẩn ra.
Hai người ngồi lên hòn đá trên cây cầu, dưới chân là nước chảy róc rách.
Khổng Mẫn châm điếu thuốc, nhìn qua Thì Kỳ: “Lần trước ở thành phố T có phải cô đã biết quan hệ giữa tôi và Giang Xuyên Trạch rồi đúng không?”
Thì Kỳ không giấu diếm mà nói thẳng: “Tôi nhìn thấy cô đi ra từ phòng anh ta.”
Trên mặt Khổng Mẫn hiện lên nụ cười tự giễu: “Có phải cô cũng cảm thấy tôi rất đê tiện không?”
Thì Kỳ không lên tiếng.
Khổng Mẫn nhả ra một làn khói, cách một lớp khỏi xám đục, mặt của Khổng Mẫn trông có chút mơ hồ: “Tôi cũng tự cảm thấy mình thật đê tiện, không có cách nào cũng không thể kiềm chế được. Có người giống như thuốc phiện, biết rõ là có độc nhưng lại không thể kiềm chế mà cứ lao đầu vào như thiêu thân.”
Quan hệ giữa Khổng Mẫn và Giang Xuyên Trạch nếu tỉ mỉ nói ra thì cũng dây dưa được 4 năm rồi.
Khi đó Khổng Mẫn chỉ là một cô gái vừa mới bước chân ra xã hội, nhiều mặt vẫn còn cần được chỉ bảo. Cứ qua lại với nhau như vậy tự khắc Khổng Mẫn và Giang Xuyên Trạch đã bắt đầu nảy sinh tình cảm. Khổng Mẫn lúc đầu không biết Giang Xuyên Trạch đã kết hôn, tới lúc biết được mọi việc thì bản thân đã sớm đắm chìm vào trong đó.
Có lúc Khổng Mẫn cũng cảm thấy kỳ quái, rốt cuộc Giang Xuyên Trạch có cái gì mà khiến cô coi trọng anh ta như vậy?
Khổng Mẫn đem tàn thuốc di lên trên mặt đá, ánh mắt hướng tới mấy ngôi nhà ở phía xa xa, vẻ mặt có chút cô độc.
Thì Kỳ không nhịn được bèn lên tiếng hỏi: “Cô còn muốn tiếp tục dây dưa với anh ta nữa không?”
Gió đêm thổi tới khiến mấy lọn tóc dính sát lên má, Khổng Mẫn giơ tay gạt ra đằng sau, thờ ơ nói: “Không biết nữa, trước đây cứ lăn qua lăn lại khổ sở như vậy. Có lẽ một ngày nào đó, khi tôi thông suốt rồi sẽ rời đi.”
Thì Kỳ không hỏi nữa, giao tình giữa cô và Không Mẫn không sâu nên cô cũng không tiện nói nhiều.
Hai ngày nay Thì Kỳ sống tạm trong một ngôi nhà của người dân trong thôn.
Ở đây không có nhà nghỉ dành cho khách vì vậy đoàn người chỉ có thể tự mình linh động chia nhau ra ở nhờ nhà người dân.
Gia đình mà Thì Kỳ ở nhờ chỉ có hai mẹ con.
Cô con gái mới chỉ 6, 7 tuổi, mái tóc được tết thành hai bím gọn gàng, đôi mắt to tròn nhìn rất thông minh đáng yêu. Cô bé mới đầu còn có chút xấu hổ, nhưng tới lúc đã quen với Thì Kỳ thì mỗi ngày đều chạy vào trong phòng Thì Kỳ chơi trò chơi trên điện thoại của cô. Cô bé mới đầu chơi vẫn còn có chút hào hứng nhưng tới lúc nhân vật trong game đang đi xe moto gặp phải chướng ngại vật, cô bé liền bắt đầu ảo não: “Chị Thì! Em chơi kém quá, lại thua nữa rồi. Chị chơi cho em xem đi!”
Thì Kỳ bỏ chiếc cốc đang cầm trong tay xuống nhận lấy điện thoại từ tay cô bé.
Hai người chơi được mấy ván thì nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện.
Tiếng bước chân từ xa dần dần đến gần, Thì Kỳ ngẩng đầu lên nhìn thấy có một người đàn ông đứng ở cửa, mặc áo sơ mi màu xám nhạt, tóc hơi dài, da ngăm đen, mắt một mí.
“Mẹ cháu đi đâu rồi?”
Cô bé giả bộ không nghe thấy chỉ mải nhìn chằm chằm vào trong màn hình điện thoại.
Người đàn ông kêu lên một tiếng, điệu bộ như muốn bước vào, cô bé bấy giờ mới nói với vẻ không cam lòng: “Ở nhà thím Ngô đầu ngõ.”
Người đàn ông xắn tay áo lên, lẩm bẩm: “Tí tuổi mà đã không biết trên dưới.”
Trước lúc rời đi ánh mắt còn như có như không liếc nhìn Thì Kỳ.
Thì Kỳ thấy người nọ đi rồi mới lên tiếng hỏi: “Là cậu em à?”
Cô bé bĩu môi một cái, dáng vẻ ghét bỏ: “Vâng. Ngày nào cũng ham ăn lười làm, suốt ngày tìm tới mẹ em đòi tiền.”
Thì Kỳ giơ tay lên xoa đầu cô bé: “Này! Ván này chơi không khó, em tự chơi đi.”
…
Hôm nay Lương Đình cùng bạn thân đi ra ngoài tụ tập, không nghĩ tới sẽ gặp lại Chu Mộ Thâm ở thành phố C.
Anh hơi nghiêng đầu nghe người bên cạnh nói chuyện, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần tây tối màu, vóc người cao lớn thẳng tắp. Áo khoác vắt trên khuỷu tay, mặt mũi anh tuấn, ở trong đại sảnh khiến cho người khác không thể không chú ý đến anh.
“Sao lại ngẩn người ra thế? Không đi vào trong sao?” Ôn Úc thấy cô cứ nhìn về phía trước nên thuận thế nhìn theo, thấp giọng hỏi: “Cậu quen người đó à?”
Lương Đình gật đầu một cái sau đó đi về phía cầu thang.
“Bạn trai cũ hả?”
Lương Đình nghe thấy bạn mình nói thế thì vội nói: “Nói linh tinh gì vậy? Là chị mình với anh ta có qua lại.”
Lương Đình ngồi trong phòng ăn với Ôn Úc một lúc thì ra ngoài đi vệ sinh.
Lúc trở lại đi qua hành lang dài thì nhìn thấy Chu Mộ Thâm ở bên ngoài đang nghe điện thoại.
Lương Đình do dự một lúc mới đi lên phía trước, đợi anh nghe điện thoại xong mới nói: “Anh Mộ Thâm.”
Chu Mộ Thâm bỏ điện thoại vào trong túi quần xong mới ngẩng lên nhìn cô: “Cùng bạn đến đây ăn cơm sao?”
Lương Đình gật đầu một cái: “Anh đi công tác ở đây ạ?”
Chu Mộ Thâm mỉm cười, đang muốn nói chuyện thì có người đi ra ngoài tìm anh: “Sếp Chu! Lãnh đạo già tìm anh kìa!”
Chu Mộ Thâm hướng về phía người đó gật đầu ra hiệu là đã hiểu rồi, tiếp đó quay đầu lại nói với Lương Đình: “Có thời gian thì tới thành phố B chơi một chuyến.”
Lương Đình thấy anh phải đi thì thấp giọng vội gọi anh lại: “Anh Mộ Thâm.”
Chu Mộ Thâm hơi ngừng bước chân, quay lại nhìn cô.
~Hết chương 25~
*Lời tác giả:
– Cảm giác mọi người đối với 2 chương gần đây có chút ý kiến. Có thể là vì mọi người đều đứng ở góc độ của nữ chính để nhìn nhận.
Cá nhân tôi cảm thấy tính cách của Chu lão đại là như này: Anh không thể mặc kệ Vu Chiêu là lẽ thường tình, còn tự mình đi thăm bố vợ mà không nói với Thì Kỳ là bởi vì anh đã nghĩ đến cảm nhận của vợ mình. Với lại lúc Vu Tiền Chí muốn Chu lão đại vào trong nhà ngồi một lát nhưng Chu lão đại chẳng phải đã quay đầu nhìn Thì Kỳ hay sao? Ý chính là vợ tôi không muốn vào thì tôi cũng không thể vào được!
Đây chỉ là quan điểm của riêng tôi còn mọi người vẫn có thể giữ nguyên quan điểm của mọi người.
– Liên quan tới Chu Nghiêu Thanh và Kiều Chi Cẩn tôi trước mắt vẫn chưa xác định được là có nên mở hố mới hay không hay chỉ viết ngắn gọn.
– Bộ truyện này vẫn còn chưa tới lúc ngược. Khi nào tới lúc đó tôi sẽ thông báo cho mọi người!
Cảm ơn rất nhiều!