Sân bay thành phố B.
Một chiếc xe con màu xám dừng lại bên ngoài.
Kiều tam nhi hạ cửa sổ xe xuống, tay đang kẹp điếu thuốc của anh gác lên bệ cửa sổ, bên trong xe đang mở một bài hát Quảng Đông.
Giọng hát của người con gái ngọt ngào, trầm ấm thiết tha.
Người ngồi bên cạnh anh là một cô gái, đang chăm chú nhìn vào gương trên xe trang điểm.
Cô tùy ý hỏi: “Hôm nay tới đón ai vậy? Đã đợi nửa tiếng rồi.”
Kiều tam nhi hút một hơi, búng tàn thuốc, “Đón người đẹp.”
Cô gái nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt trợn lên ra vẻ tức giận.
Đáng tiếc Kiều tam nhi chẳng thèm để tâm đến, ánh mắt đột nhiên bắt trọn được bóng dáng của Thì Kỳ đi từ trong sân bay ra ngoài, anh vội mở cửa xe bước xuống.
Trước lúc Thì Kỳ lên máy bay Chu Mộ Thâm đã gửi tin nhắn cho cô nói rằng anh tạm thời phải tới khu vực phía Nam khảo sát nghiên cứu nên đã nói Kiều tam nhi tới sân bay đón cô.
Thì Kỳ không nghĩ tới trên xe còn có một cô gái.
Cô chỉ nghĩ chắc là bạn gái của Kiều tam nhi nên hướng tới phía cô ấy gật đầu chào hỏi, vậy mà cô gái đó lại dùng ánh mắt không mấy thân thiện đáp lại cái nhìn của cô.
Thì Kỳ khó hiểu nhưng cũng không quá để tâm.
Bởi vì vừa quay trở về nên trong bệnh viện đã cho cô thời gian 3 ngày để nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau Thì Kỳ đã đi tới thành phố Z thăm mộ ông Thì.
Cô bắt taxi đi đến nghĩa trang.
Đến nơi cô nhìn thấy dì Lâm, đã một năm không gặp nhau rồi. Dì Lâm trông thấy cô thì rất vui vẻ. Nói thế nào thì cũng đã tận mắt chứng kiến cô lớn lên, cho dù hiện tại ông Thì không còn nữa nhưng tình cảm bao nhiêu năm qua cũng không thể nói muốn cắt đứt là cắt đứt được.
Dì Lâm với cô cùng về chỗ ở, dì nói muốn nấu cơm cho cô bữa cơm.
Hai người cùng nhau đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn rồi cùng nhau trở về ngôi nhà lúc ông Thì còn sống.
Trong phòng bếp.
Thì Kỳ bóc tỏi còn dì Lâm thái thịt, nhớ tới một chuyện nên thuận miệng nói: “Tiết thanh minh dì đi viếng ông Thì có gặp cậu Chu.” Dì Lâm cũng không biết rõ chuyện ly hôn của Thì Kỳ với Chu Mộ Thâm.
Động tác bóc tỏi của Thì Kỳ bỗng chốc ngừng lại, cô đáp qua loa: “Vâng.”
Dì Lâm không phát hiện ra điều gì bất thường, bà lại hỏi: “Hôm nay con về đây vậy sao cậu Chu lại không đi cùng thế?”
Thì Kỳ: “Anh ấy đi công tác rồi ạ, dạo này có chút bận.”
Dì Lâm cười nói: “Cậu Chu thật sự là một người đàn ông tốt, hôm đấy gặp lại còn tốt bụng đưa dì về nhà nữa.”
Lời nói của dì Lâm nói ra đều khen anh không ngớt.
Ăn xong cơm trưa dì Lâm cũng rời đi.
Một mình Thì Kỳ trơ trọi trong ngôi nhà rộng lớn, đột nhiên có chút cảm giác không thoải mái.
Cô ngồi trên cửa sổ, lấy từ trong túi áo ra bao thuốc lá.
Cô lại nhớ lại buổi tối ngày Chu Mộ Thâm tới Chicago thăm cô, ngày hôm sau thức dậy thấy bản thân đang nằm trên giường.
Lúc đi ra ngoài phòng khách mới biết anh đã ngồi máy bay quay trở về rồi.
Trên bàn uống nước, dưới điều khiển từ xa có đặt một tờ giấy.
Là lời nhắn của anh để lại, nét chữ cứng rắn mạnh mẽ.
Trong tờ giấy chỉ có một vài dòng giải thích ngắn gọn nguyên nhân anh phải rời đi vội vàng như vậy.
Thì Kỳ hút thuốc, cảm thấy quan hệ giữa cô và Chu Mộ Thâm đã rơi vào một vòng luẩn quẩn. Nói là xác định lại mối quan hệ nhưng hình như lại chẳng hề rõ ràng!
Cô không hiểu nổi suy nghĩ của chính mình, cũng không nhìn thấu được anh ấy.
Điện thoại đột ngột đổ chuông, cô cầm lên, trên màn hình hiện ba chữ Chu Mộ Thâm.
Cô do dự giây lát mới ấn nút chấp nhận.
Phía bên kia rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nghe loáng thoáng được tiếng mưa rơi.
Chu Mộ Thâm đi tới trước cửa sổ, anh giơ tay lên day day ấn đường, hỏi cô: “Em ngủ chưa?”
Thì Kỳ: “Vẫn chưa.”
Chu Mộ Thâm nói: “Anh không tới đón em, có giận anh không?”
Thì Kỳ im lặng, một lúc sau mới trả lời: “Tiết thanh minh anh đã tới viếng ông ngoại sao?”
Giọng nói của Chu Mộ Thâm thản nhiên: “Ừ, sao vậy?” “Hôm nay em đến thăm ông ngoại có gặp dì Lâm, là dì ấy nói với em.”
“Bây giờ em đang ở thành phố Z?”
“Ừm.”
Ở đầu bên kia cô nghe thấy có người gọi anh, Thì Kỳ vội nói: “Anh có việc thì mau đi đi.”
Chu Mộ Thâm còn chưa mở miệng thì đã thấy thông báo cuộc gọi đã tắt.
Anh siết chặt điện thoại, khẽ thở dài lắc lắc đầu, đuôi mắt thoáng hiện nét cười.
Trong lòng nghĩ xem ra anh vẫn phải dỗ dành cô dài dài rồi.
…
Thì Kỳ quay trở lại bệnh viện báo cáo, thủ tục đã được chuẩn bị ổn thỏa, cô bắt đầu làm việc như bình thường.
9 giờ có một ca phẫu thuật, Từ Sùng yêu cầu Thì Kỳ tới quan sát học hỏi.
Lúc kết thúc đã gần tới giờ nghỉ trưa.
Cô từ trong phòng phẫu thuật đi ra, đi qua quầy y tá thì thấy Tằng Thiến đang đứng đợi mình.
Hai người đi tới nhà ăn, suốt dọc đường đi Tằng Thiến đều phổ cập thông tin trong suốt 1 năm cô rời đi, trong bệnh viên có chuyện gì mới mẻ đều kể hết lại cho cô nghe.
Đợi tới khi hai người lấy cơm chọn xong chỗ ngồi thì Tằng Thiến mới thở dài nói: “Ơn trời cuối cùng cũng được cùng cậu ăn cơm rồi, cậu không biết thì thôi từ năm cậu đến Chicago mình đều phải ăn cơm một mình, ăn chẳng có chút ngon miệng gì cả.”
Thì Kỳ mỉm cười: “Sao cơ? Mình còn có tác dụng giúp cậu ăn ngon miệng nữa đấy à?”
Tằng Thiến cắn đũa gật đầu như giã tỏi.
Hai người cười cười nói nói khiến cho bữa ăn cũng trở nên ngon hơn.
Buổi tối Thì Kỳ không phải trực ban, lúc sắp sửa tan làm cô nhận được một cuộc điện thoại.
Vu Tiền Chí ở đầu bên kia nói: “Con quay về rồi chứ?”
Thì Kỳ “Ừm” một tiếng, không ngờ ngày hôm nay khi đối diện với Vu Tiền Chí đã không còn tranh cãi như những ngày trước, nhưng nếu để nói không còn chướng ngại gì thì quả thật vẫn là điều không thể.
Vu Tiền Chí nói: “Bố đang đứng ở dưới chỗ con ở, buổi tối ăn với bố bữa cơm nhé?”
Ông giống như sợ Thì Kỳ có điều kiêng dè nên đã bổ sung thêm một câu: “Chỉ có bố và con, không có người ngoài.”
Thì Kỳ nắm chặt điện thoại trong tay, cô chớp chớp mắt rồi nói: “Được.”
Cô ra phòng khách thấy có chiếc xe đang dừng ở bên ngoài.
Vu Tiền Chi đứng bên cạnh xe đợi cô.
Một năm không gặp, Vu Tiền Chí đã già đi rất nhiều, thấy cô bước đến, ông nói: “Lên xe thôi.”
Tài xế vẫn là chú Trần.
Thì Kỳ lên xe sau đó lên tiếng chào chú Trần: “Chú Trần.”
Chú Trần cười đáp lại: “Một năm không gặp con lại gầy đi nhiều rồi, buổi tối nhớ ăn nhiều một chút.”
Vu Tiền Chí nghe thấy một câu “chú Trần” thì có chút hụt hẫng, ông nghĩ tới đến một tiếng “bố” cũng vẫn không được nghe cô gọi, ông thở dài, thôi vậy.
Hiện tại quan hệ của hai bố con không còn như nước với lửa giống trước đây đã tốt lắm rồi.
Đứa trẻ oán hận ông cũng không sai.
Trong phòng ăn riêng.
Vu Tiền Chí cầm menu đưa cho cô: “Con muốn ăn gì cứ gọi thoải mái.”
Thì Kỳ cũng không khách khí thẳng thừng gọi liền mấy món.
Lúc đợi thức ăn, Vu Tiền Chí nhấp một ngụm trà, hỏi cô: “Con chắc cũng chuẩn bị thăng chức lên làm bác sĩ chính rồi? Có cần bố tới bệnh viện chào hỏi với viện trưởng không?”
Sắc mặt Thì Kỳ hơi biến đổi: “Không cần, đây là công việc của tôi, tôi có thể tự lo được.”
Vu Tiền Chí thấy vẻ mặt kháng cự của cô thì vội nói: “Được, được. Bố không quản nữa.”
Thì Kỳ vẫn lo ông sẽ nhúng tay vào nên nhấn mạnh thêm lần nữa: “Ông không được đến gặp viện trưởng đâu đấy!”
Ngữ khí cứng rắn nhưng lại có vài phần làm nũng.
Vu Tiền Chí cười trấn an cô: “Ừ bố không đến.”
Thức ăn dần dần được bê lên, Vu Tiền Chí liên tục gắp thức ăn cho cô.
Đang lúc ăn thì điện thoại của Vu Tiền Chí đổ chuông, ông nghe máy nói mấy câu rồi cúp điện thoại.
Thì Kỳ biết là Trình Tâm Nhu gọi tới, trong lòng cũng không có suy nghĩ gì, chỉ cúi đầu ăn thức ăn.
Vu Tiền Chí quan sát sắc mặt của cô, thấy không có gì bất thường thì mới an tâm, ông uống một hớp rượu hỏi cô: “Ngày trước con với cậu con trai của bác Hà – Hà Đông Tuân, con vẫn còn nhớ chứ? Lúc còn nhỏ hai đứa hay chơi chung với nhau…”
Thì Kỳ bỏ đũa xuống, sắc mặt lãnh đạm: “Tôi không nhớ.”
Vu Tiền Chí tưởng cô thật sự không nhớ nên nói tiếp: “Là đứa nhóc ngày còn nhỏ suốt ngày đi theo bứt đuôi tóc của con…”
Thì Kỳ có chút tức giận, cô ngắt lời: “Tôi thấy ông vẫn nên quan tâm tới cậu con trai bảo bối của ông nhiều một chút, còn chuyện của tôi tự tôi có thể làm chủ.”
Cô nói xong những lời này, sắc mặt Vu Tiền Chí có chút gượng gạo.
Là người đã sắp bước qua tuổi 60, bình thường trong giới quan trường cũng coi như có thể hô mưa gọi gió, vậy mà bây giờ lại là bộ dạng hoảng hốt luống cuống, Thì Kỳ có chút hối hận nhưng cũng không nói với ông ấy lời xin lỗi.
Lúc lâu sau, Vu Tiền Chí thở dài: “Bố cũng chỉ là quan tâm con mà thôi, không hề có ý gì khác.”
Ông nói xong câu này sau đó không hề nói thêm gì nữa.
Bầu không khí trầm mặc duy trì tới tận lúc bữa ăn kết thúc.
Vu Tiền Chí đưa cô về chỗ ở.
Thì Kỳ mở cửa xuống xe rồi quay đầu lại nói với ông: “Nếu lần sau eo vẫn còn đau thì ông đến bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe đi.”
Vừa nãy trên bàn ăn Vu Tiền Chí có nhắc đến. Ông cũng biết lúc này cô con gái nhỏ đang muốn xin lỗi.
Ông khoát khoát tay: “Ừ bố biết rồi. Con đi ngủ thì nhớ khóa cửa cẩn thận.”
Thì Kỳ gật đầu sau đó xoay người rời đi.
Cô vào trong phòng, đột nhiên nhớ lại lúc trước chú Trần đến tìm mình.
Khi ấy tâm trạng của cô không tốt, ngồi ở bên lề đường hút thuốc.
Sau đấy Chu Mộ Thâm tự nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, đưa cô đi ăn cơm.
Thì Kỳ ngồi trên ghế rút điếu thuốc ra kẹp lên trên miệng rồi châm lửa.
Một làn khói trắng mờ ảo bay lên.
Không hiểu tại sao giờ phút này cô lại cực kỳ nhớ anh, rất muốn nhìn thấy anh.
~Hết chương 53~