EDIT: JULIA
Khi Phương thị đem chuyện Trương Sâm bỏ thi nói cho mọi người trong nhà biết, Triệu lão gia tử nghe xong rất tức giận, liền đứng dậy nói muốn đến Trương gia đưa Triệu Nguyệt Cầm về nhà.
Thấy thế, Phương thị giữ bình tĩnh lập tức bảo Triệu Tín Lương giữ Triệu lão gia tử lại không cho đi, sau đó còn khuyên nhủ: “Ông làm cái gì vậy? Nếu để người Trương gia thấy cái bộ dạng này của ông, còn nghĩ rằng ông chính là hạng tiểu nhân nịnh hót đấy, vì thấy con trai nhà người ta có tiền đồ mà gả con gái sang, bây giờ con trai người ta thi còn thi không đậu ngược lại còn muốn bỏ thi, thâm nữa là muốn đưa con gái dẫn về nhà, ông làm vậy không phải chính là tự tát vào mặt mình một cái sao.”
Triệu lão gia tử nghe thế cũng quay đầu lại nói rằng: “Bà nghĩ tôi là người như vậy sao, tôi không thể nhìn Nguyệt Cầm nhà chúng ta phải tiếp tục chịu khổ ở nhà bọn họ nữa, con trai họ có ngày nào mà quan tâm đến người vợ là Nguyệt Cầm không? Trước đây thì thôi đi, hiện tại con bé đang mang thai, bọn họ cũng không quan tâm đến, lần trước lúc tôi đến thăm Nguyệt Cầm, nhìn thấy nó gầy cả một vòng đấy.” Triệu lão gia tử vừa nhắc lại chuyện cũ, cảm thấy thật đau lòng cho con gái.
Phương thị thấy ông như thế cũng không có rống giận, chỉ đứng dậy đến bên cạnh ông, nhẹ giọng an ủi: “Cả nhà đương nhiên biết ông đau lòng cho con gái, cả nhà cũng rất lo lắng đấy thôi. Chỉ là, con bé bây giờ đang mang thai, chúng ta lại chạy đến nhà họ quậy phá, không phải là khiến cho con bé cảm thấy khó xử ư, đến lúc con bé ở Trương gia chẳng phải càng khó sống hơn sao?”
Triệu lão gia tử cũng bình tĩnh lại, cẩn thận nghiền ngẫm lại lời nói của Phương thị, thấy không phải là không có đạo lý, chẳng thể làm gì được hơn là nhẫn nhịn, chuyện tới đâu thì hay tới đó vậy.
Mấy ngày sau, Trương Sâm quả nhiên đi đến học đường trong thôn làm phu tử, Triệu Hoằng Lâm hiện tại đang đọc sách trong học đường, nên thường tiếp xúc với Trương Sâm, vì thế mọi người trong nhà thông qua Triệu Hoằng Lâm biết được tất cả động thái của Trương Sâm bên đó, cũng dặn dò rằng tìm chút thời gian rãnh nói với Trương Sâm, bảo hắn nhất định phải chú ý đến Triệu Nguyệt Cầm.
Ngay từ lúc được mọi người trong nhà dặn dò, Triệu Hoằng Lâm rất để tâm đến chuyện này, vì vậy mỗi khi mọi người hỏi, cũng đều trả lời.
Mỗi ngày cứ vậy bình yên trôi qua hết tháng chín, đến tháng mười thì bụng của Triệu Nguyệt Cầm cũng đã chín tháng, mắt thấy còn một tháng nữa lâm bồn, nhưng cũng làm cho nhóm người Phương thị cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh.
Cho dù bọn họ là nhà mẹ đẻ, nhưng cũng không tiện nhúng tay vào, chỉ có thể mở to mắt trông tin từ nhà chồng của Triệu Nguyệt Cầm, đến lúc đó đợi cho Triệu Nguyệt Cầm ở trong khoảng thời gian ở cữ thì chạy đến đó chăm sóc nàng là được.
Thế nhưng ngay lúc cả nhà lo lắng thì Trương gia bên kia truyền tin Nguyệt Cầm sinh non.
(Bạn đang đọc truyện Cuộc sống nông thôn nhàn rỗi – Viatmin C được edit tạiÂm Dương Cung. Chúc các bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ >.<)
Hôm đó là chạng vạng ngày mười ba tháng mười, Phương thị vừa nghe tin cũng không kịp chuẩn bị thêm cái gì, lập tức chạy đến Trương gia, mọi người cũng không cản được.
Triệu Tương Nghi không có chạy theo Phương thị, lại sợ nhìn thấy cảnh phụ nữ sinh con, càng sợ hơn là mình đi theo cũng không có giúp được gì, chỉ có thể đứng lại nhìn bóng lưng đã khuất xa.
Bên này, Phương thị lo lắng chạy đến Trương gia, nhưng bên trong một chút động tĩnh cũng không có, hẳn là đã sinh xong rồi? Nghĩ thế, Phương thị mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêng đầu nhìn người em chồng của Nguyệt Cầm đã chạy đến báo tin: ” Nguyệt Cầm sinh xong các người mới chạy đến nhà ta thông báo? Vừa nãy là do ta nhất thời lo lắng nên quên hỏi, Nguyệt Cầm sinh ra nam hay nữ vậy?”
Nghe Phương thị hỏi như vậy, sắc mặt của người em chồng này có chút lúng túng, chỉ ngập ngừng trả lời: “Là một nữ oa…”
Tim Phương thị đập nhanh lên một nhịp, chẳng qua khi nhìn thấy sắc mặt cực kỳ khó chịu của người em chồng này, trong lòng không khỏi có chút nghi ngờ, thật kỳ lạ, nếu theo lẽ thường mà nói, Nguyệt Cầm sinh hạ một nữ oa thì người Trương gia sẽ lên mặt với bà, thậm chí có thể nói vài câu oán giận, như là sinh nữ oa vô dụng hay gì đó, sao bây giờ trên mặt người em chồng này lại viết hai chữ ‘áy náy’ rõ ràng thế, chẳng lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra?
Nghi ngờ, Phương thị không dám chần chờ thêm một phút nào, lập tức chạy ngay vào trong phòng của Triệu Nguyệt Cầm
Ở trong phòng sinh lúc này, mùi máu tươi vẫn còn chưa thanh tẩy hết nhưng khi thấy tất cả mọi người vây quanh bên giường, Phương thị căn bản không nhìn thấy con gái.
Lúc Ngô thị quay đầu lại thì thấy Phương thị đã ở đó tự lúc nào, giống như thấy quỷ thần sắc lập tức thay đổi, sau hình như đã trấn định lại, bà ta làm như không có việc gì xảy ra, mỉm cười: “Úi chà, bà thông gia đã tới rồi.”
Phương thị gật đầu, sau đó rất là không yên tâm đi vào.
Đẩy đoàn người đang đứng chắn ra, người đầu tiên bà nhìn thấy không phải là con gái, mà chính là lão Ôn đang ngồi ở bên giường bắt mạch, lão Ôn thấy Phương thị, sắc mặt cũng không tốt lắm, chỉ miễn cưỡng lên tiếng chào hỏi, lại cẩn thận chẩn bệnh cho Triệu Nguyệt Cầm
“Làm sao vậy? Chẳng lẽ Nguyệt Cầm sinh xong hài tử liền không tốt ư?” Phương thị lo lắng nhìn nữ nhi hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, tâm đau như cắt.
Lão Ôn lắc đầu, không nói chuyện, cũng không dám phân tâm, Phương thị thấy thế, trong lòng cũng rất gấp, quay sang trừng Ngô thị hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì? Không phải lúc nó mang thai đều tốt sao? Đang yên đang lành như vậy sao lại sinh non trước mười ngày chứ, đau bụng sinh là khi nào, đứa bé ra đời lúc nào?”
Đối mặt với một chuỗi câu hỏi do Phương thị đặt ra, Ngô thị nghẹn họng trăn trối nhìn, một câu cũng không đáp, chỉ cúi đầu nhìn chân mình, sau đó lúng túng nói: “Hẳn là sáng hôm nay đi…sau đó chạng vạng tối đã sinh hạ, sinh xong hài tử thì đã ngất rồi… Cho nên ta mới tìm lão Ôn đến đây xem sao….”
Nhìn thấy bộ dáng chột dạ của Ngô thị, Phương thị càng thấy căng thẳng hơn, khẳng định có gì mờ ám trong chuyện này, chỉ là không biết trong một ngày ngắn ngủi này đã xảy ra chuyện gì.
Một lần nữa nhìn nữ nhi hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, tâm phương thị đau như cắt không kiềm được nước mắt, chỉ hạ giọng hỏi lão Ôn: “Con gái của ta sẽ không sao chứ? Sao sắc mặt lại trắng bệch như vậy?”
Lão Ôn đặt cổ tay Triệu Nguyệt Cầm xuống, sau đó đứng dật nhìn Phương thị nói: “Là do sinh xong mất sức, hơn nữa thân thể Nguyệt Cầm từ trước đến nay không thể xem là cực tốt, ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, dù sao ta cũng không phải là đại phu phụ khoa, cái này nên hỏi bà tử đỡ đẻ cho Nguyệt Cầm đi.”
“Đúng, đúng” Phương thị nghe xong giống như tìm được phương hướng, vội vã kéo tay Ngô thị hỏi, ”Người đỡ đẻ cho nguyệt Cầm là ai? Là bà đỡ Vương sao?” Trong thôn có mấy người làm nghề đỡ đẻ, cũng dễ tìm người để đỡ đẻ.
Nhưng Phương thị hỏi xong, lại cẩn thận quan sát, Ngô thị căn bản không có trả lời, hơn nữa tay bị Phương thị nắm có xu hướng run bần bật.
“Bà mau nói chuyện đi, bị điếc sao.” Hai mắt Phương thị đỏ lên, vốn đã bất mãn với Trương Sâm lắm rồi, lần này con gái sinh non, lại hôn mê bất tỉnh khi mới sinh xong, hỏi bọn họ cái vấn đề này, bọn họ ắt còn không biết, vừa nhìn là biết bọn họ đã không có chăm sóc con gái bà cho tốt rồi.
Trương Sâm mặt đầy xấu hổ đứng ở một bên, cũng nhìn không được, nhỏ giọng ngập ngừng trả lời: “Nhà con không biết hôm nay Nguyệt Cầm sẽ sinh, cho nên cả nhà liền đến thôn bên cạnh ăn tiệc…Nguyệt Cầm không phải bụng rất lớn sao, sợ nàng ấy đi theo gặp chuyện không may, nên để cho nàng ấy ở nhà…”
Phương thị tự nhiên nghe không hiểu lời Trương Sâm nói, chỉ sững sờ đứng tại chỗ, một lúc sau, vẻ mặt không thể tin hỏi: “Ngươi nói…Không, không phải, ý ngươi là cả nhà các ngươi đi ăn tiệc, sau đó để một mình con gái của ta ở nhà một mình?”
“Sao con lại nói ra hết thế hả.” Ngô thị từ trong khủng hoảng hồi phục lại tinh thần, lập tức đẩy con trai sang một bên, lại cười giải thích, “Không có đâu, ta đây còn để cho tam nha đầu ở lại với Nguyệt Cầm không phải sao….” Nói xong lại nháy mắt với con gái mình, vị em chồng này cũng ra sức vâng dạ.
“Súc sinh” Phương thị hai mắt rưng rưng tát Trương Sâm một cái thật nặng, làm cho hắn ngã ra đất, sau đó không tiếng động mà khóc, đau lòng nói, “Ngươi còn là người sao…”
Trương Sâm tự biết chính mình có lỗi, vì vậy cũng không có cãi lại, chỉ cúi đầu vuốt một bên ám bị tát đau.
“Vợ ngươi là phụ nữ đang có mang thế mà người làm chồng như ngươi lại không biết hôm nay nó sẽ sinh? Bụng con bé lớn như vậy không biết ngày nào sẽ sinh, các ngươi sao có thể vô tâm đến thế.” Giọng nói của Phương thị giờ phút này đau đến mức tê tâm liệt phế, lão Ôn thấy tình hình không ổn, vội xách hòm thuốc chạy ra khỏi Trương gia, rồi gắng sức chạy đến Triệu gia gọi người đến, miễn cho có chuyện không may xảy ra.
Trong phòng Phương thị tiếp tục chỉ vào tất cả người trong Trương gia mắng; “Các người sao có thể nhẫn tâm như vậy, bà thông gia, bà đã sinh con qua rồi nên cũng biết chuyện sinh nở nguy hiểm như thế nào mà, đâu phải ai cũng có vận khí tốt mà sinh con đủ tháng đâu, bà không biết sao mà còn dám đi ăn tiệc, bỏ lại Nguyệt Cầm ở nhà một mình, con bé là lần đầu mang thai, lại sinh non đây không phải là muốn mạng của nó sao.”
“Ta, ta không phải đã để tam nha đầu ở lại rồi sao…” Ngô thị sắc mặt biến trắng, vẫn tiếp tục nói dối.
Phương thị tức giận rống lên: “Nàng ta vẫn là con gái chưa chồng, vẫn chưa mang thai qua bao giờ, làm sao hiểu được rõ chuyện sinh con này bằng mẹ chồng chứ, lần trước lúc ta đem quà trợ sản đến đã nói thế nào, chính là muốn các người hãy chăm sóc tốt cho Nguyệt Cầm và con của nó, nhưng sao các người lại đối đãi với nó như vậy, ngày thường có nghiêm khắc thì thôi nhưng ngay lúc sinh con, ai biết được là có thể xuất hiện chuyện một thi hai mạng hay không, bà thật nhẫn tâm đấy Ngô Tiên Liên, bà ngay cả một con súc sinh cũng không bằng.”
Đến cuối cùng, Phương thị tức giận lôi họ tên của Ngô thị ra mắng.
Trương Sâm là kẻ ngu hiếu, thấy thế cũng là chỉ vào Phương thị mắng: “Sao bà có thể mắng mẹ ta như vậy, bà có thể đánh ta, ta cũng không phản kháng, nhưng sao lại mắng mẹ ta.”
“Súc sinh, cả nhà ngươi ngay cả chó lợn cũng không bằng, lại có thể đối xử với một người đang mang thai tàn nhẫn như thế,, nếu con gái của ta vẫn không tỉnh lại, ta tuyệt đối sẽ không tha bất cứ người nào trong nhà ngươi.” Phương thị khóc rống, sau đó lại quay đầu lại nhìn Triệu Nguyệt Cầm vẫn hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, nước theo gò má chảy xuống rơi trên mặt Triệu Nguyệt Cầm.
Cùng lúc đó, Triệu gia bên kia đều chạy đến Trương gia, đồng thời còn mời một vị tẩu tử đở đẻ trong thôn đến.
Nhưng vừa đến cửa viện Trương gia lại nghe thấy tiếng khóc từ bên trong truyền ra, mọi người nhất thời không hiểu chuyện gì xảy ra, có chút hoảng hốt, vừa rồi lão Ôn chạy đến nói Triệu Nguyệt Cầm sinh hạ một nữ oa nhưng khí hư sau khi sinh, bảo bọn họ nhanh đi gọi một bà đỡ đến khám xem, cũng không nói là có chuyện gì, vì vậy mọi người đều cho là người bên trong lo lắng Triệu Nguyệt Cầm nên khóc.