Lâm Tử Hàm càng bay tới gần nơi phát ra vụ nổ, trong lòng càng kinh hãi, vụ nổ vừa rồi lớn hơn những gì nàng nghĩ. Cánh rừng bên dưới trong một bán kính cỡ mấy trăm mét trực tiếp bị thiêu rụi, cây cối ở ngoài cũng bị gãy đổ ngổn ngang vô số do sóng xung kích, thậm chí một số nơi vẫn còn đang bốc cháy, khói đen phủ kín một vùng trời.
Ở giữa khu vực tan hoang đất là một hố sâu bề ngang rộng mấy trăm mét, lõm xuống đến cả trăm mét, trông không khác gì vừa bị thiên ngoại vẫn thạch đáp trúng. Nhìn tràng cảnh này, không chỉ nàng mà các vị trưởng lão khác cũng muốn trợn mắt há mồm, cũng không phải là vì kinh ngạc trước quy mô của vụ nổ, mà bởi vì sức phá hoại của nó. Trong không khí vẫn có khí tức linh lực tản mác, tức là đây căn bản không phải là hiện tượng tự nhiên gì, mà là do võ giả công kích tạo thành.
Thân là Thánh cấp cường giả, các vị trưởng lão cũng có thể làm ra công kích tương tự như vậy, nhưng cần phải dùng đến không gian pháp tắc. Nhưng xung quanh đây tuyệt nhiên không có một chút không gian lực nào, tức là công kích này thuần túy sử dụng linh lực, để mà tạo nên uy lực khủng bố như thế này, phải dùng đến bao nhiêu linh lực trong một chiêu chứ. Cũng không phải các vị trưởng lão không thể tạo ra công kích như thế này nếu không dùng không gian pháp tắc, nhưng linh lực tiêu hao sẽ vô cùng lớn a.
Tất cả mọi người sau phút sửng sốt liền nhanh chóng hạ xuống trung tâm vụ nổ. Vừa mới đặt chân xuống đất, một vị trưởng lão có chòm râu bạc dài tới ngang bụng, xem chừng tuổi tác cũng đã rất cao, khịt khịt mũi mấy cái rồi nói
“Xung quanh đây có mùi máu tươi!!”
Một vị trưởng lão khác cũng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, ta cảm nhận thấy hai luồng khí tức khác nhau, hơn nữa cảm giác vẫn còn khá là mới, xem ra hai người đó vẫn chưa đi xa được đâu, mọi người chia nhau ra tìm kiếm đi!!”
Cũng không đợi y nói xong, tất cả mọi người đều cùng lúc phóng đi tứ phương tám hướng, nhưng không lâu sau liền quay trở lại, nhìn nhau sau đó không hẹn mà cùng lắc đầu.
“Xem ra chúng ta tới hơi muộn rồi, hai người đó đã rời khỏi đây.” Lâm Tử Hàm nói.
“Ồ mảnh vỡ này hình như là một kiện Bảo khí.” Bỗng nhiên có một vị trưởng lão nhặt được một mảnh vỡ, xem xét một hồi liền nói.
“Đưa đây ta xem nào!!” Một vị trưởng lão khác nhanh tay giật lấy mảnh vỡ, sờ sờ nắn nắn liền tiện tay ném nó đi, miệng nói: “Xác thực là một kiện Bảo khí, đúng hơn là Huyền giai trung phẩm Bảo khí loại phòng ngự, có vẻ như một người đã dùng cái này để chặn lại đòn công kích khủng bố kia, nhưng mà chỉ một chiêu mà cũng có thể phá hủy được Huyền giai Bảo khí, không biết đó là chiêu thức gì nhỉ?”
“Đứng đây cũng không giải quyết được gì đâu, để mọi việc cho đám chấp sự xử lí đi, tin rằng hai tên vừa mới đánh nhau ở đây cũng không dám bén mảng quay lại gần đây sau khi đã gây ra động tinh như thế này đâu.” Lâm Tử Hàm suy nghĩ một chút, dường như đã nhận ra thứ gì đó, chậm rãi nói.
“Lâm trưởng lão nói đúng, uy danh của Lăng Hư Cung không phải để đấy cho vui, hai tên chuột nhắt đó không dám mạo hiểm nữa đâu.” Một vị trưởng lão có khuôn mặt trẻ tuổi, đoán chừng thuộc thế hệ trưởng lão trẻ mở miệng phụ họa, ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Hàm có chút mê đắm.
Lâm Tử Hàm đương nhiên là cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, nhưng nàng trực tiếp làm ngơ, quay người bay thẳng về Lăng Hư Cung, thậm chí còn xé rách không gian để di chuyển cho nhanh. Mọi người cũng không có việc gì khác liền trở về, mọi sự để cho mấy chấp sự giải quyết.
Hồ Phi Nguyệt ngồi trong phòng, nghiêng người bên cửa sổ ngắm vầng trăng sáng trên không trung, không hiểu nàng nghĩ đến cái gì mà chợt bật cười khúc khích.
“Tỷ đang nhớ tới ca ca à??” Tiếng của Diệp Ngưng Tuyết chợt vang lên sau lưng nàng.
“Nói bậy nào, tỷ đang nghĩ tới mấy thứ khác.” Hồ Phi Nguyệt cười nói.
“Xì, tỷ làm như muội không biết gì ấy, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của tỷ kìa.”
Diệp Ngưng Tuyết bĩu môi, sau đó cười hì hì nói: “Tỷ đã động phòng với ca ca chưa?”
“Nha đầu này, nói linh tinh gì thế, trẻ con mà toàn nghĩ cái gì không đâu…” Hồ Phi Nguyệt hơi đỏ mặt, sẵng giọng nói.
“Tỷ quên trước kia muội ở trong Hợp Hoan Tông rồi à, mấy chuyện nam nữ này muội thấy nhiều rồi. Hơn nữa, mấy ngày gần đây tỷ trông càng ngày càng đẹp ra, so với trước kia thì quyến rũ gấp vạn lần, đến muội nhìn còn cảm thấy kinh diễm chứ đừng nói một nam nhân như ca ca.”
“Muội thật là….ài, nhưng muội cũng biết đấy, ta là yêu thú, chuyện của ta với chàng cũng không biết là có đi được đến đâu không…” Hồ Phi Nguyệt thở dài, sâu kín nói.
“Lo lắng nhiều làm gì, tỷ với ca ca xứng đôi lắm, hơn nữa, ca ca cũng đâu có phải nhân loại đâu mà tỷ lo.” Diệp Ngưng Tuyết không cho là đúng nói.
Hồ Phi Nguyệt nghe vậy liền ngạc nhiên: “Sao muội lại biết chàng không phải là…”
“Không phải là nhân loại chứ gì, cũng đơn giản thôi, người khác thì không nói, nhưng chúng ta sống chung với nhau một thời gian, trước mặt chúng ta ca ca không giấu giếm bản thân, chỉ cần tinh ý một chút là nhận ra ngay. Đôi mắt màu đen, phù văn xuất hiện khắp cơ thể, rồi trạng thái biến thân không giống với bất kì loai bí pháp nào, thậm chí ca ca còn có thể tàng hình, đi xuyên qua vật thể, nói huynh ấy là con người đánh chết muội cũng không tin.” Diệp Ngưng Tuyết nhún vai.
“Nhưng mà ta vẫn có chút lo lắng, có quá nhiều nữ nhân có tình cảm với chàng, sư phụ của muội là Lâm Tử Hàm, rồi cô gái tên Lãnh Băng Băng, và chắc chắn về sau sẽ còn nhiều nữa. Ta không ghen, nhưng ta lại sợ rằng mai sau liệu chàng có chán ghét thân phận yêu thú của ta hay không.” Hồ Phi Nguyệt mềm yếu nói, bộ dạng khác hoàn toàn so với vẻ bình tĩnh ung dung thông thường.
“Về chuyện này, muội đoán tỷ đã cả nghĩ rồi, ca ca là một người kiên định, hai người chúng ta đều biết điều đó, sẽ không có chuyện ca từ bỏ tỷ để đi với người khác đâu. Cơ mà tỷ thực sự không ghen phải không, vậy muội có thể quang minh chính đại câu dẫn huynh ấy rồi.” Diệp Ngưng Tuyết có chút tinh quái nháy mắt nói.
“Biết ngay là nha đầu muội cũng có ý với chàng mà, nhưng mà nếu muội thật sự muốn làm thế, công sức bỏ ra sẽ khó khăn đó, chàng hiện tại cũng chỉ coi muội như em gái thôi a.” Hồ Phi Nguyệt cốc đầu Diệp Ngưng Tuyết, cười mắng.
“Hì hì, muội biết rõ chứ.” Diệp Ngưng Tuyết le lưỡi, làm mặt đáng yêu nói.
Nói chuyện với Diệp Ngưng Tuyết một chút, Hồ Phi Nguyệt cảm thấy thoải mái hơn, đúng vậy, tại sao nàng phải lo lắng chứ, Tử Phong đã chấp nhận việc nàng là yêu thú, nàng có lí do để mà nghĩ linh tinh nữa. Nghĩ thông suốt, Hồ Phi Nguyệt cảm giác nhẹ nhõm trong lòng, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên nhíu mày, nhìn sang bên cạnh.
Theo hướng nhìn của nàng, không gian nơi đó hơi dao động một chút, sau đó một bóng người bước ra từ hư không, đổ gục xuống đất. Nhìn thấy người đó, cả Hồ Phi Nguyệt cùng Diệp Ngưng Tuyết đều hốt hoảng, vội vàng bước tới dìu y đứng dậy.
“Tử Phong, huynh bị thương rồi!!!” Diệp Ngưng Tuyết kinh hô.
Chỉ thấy Tử Phong lúc này quần áo rách nát tả tơi, nơi bụng là một lỗ thủng to tướng, nội tạng bên trong đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn đúng xương sống của hắn là còn liền thành một hàng, thương thế khủng bố như thế này, phải người khác thì đã chết lấu rồi, hắn còn sống được âu cũng là nhờ kĩ năng Tái sinh siêu tốc.
Tử Phong lết lên giường, trực tiếp khoanh chân đả tọa, đôi mắt đỏ như máu liếc nhìn hai người sau đó lạnh lùng nói: “Đi ra ngoài đi, ta cần phải chữa thương, đừng quấy rầy ta!!”
Diệp Ngưng Tuyết đưa mắt nhìn Hồ Phi Nguyệt ra chiều hỏi ý kiến, Hồ Phi Nguyệt nghĩ một chút, sau đó kéo tay nàng đi ra ngoài, miệng nói: “Đi thôi, chúng ta không quấy rầy chàng chữa thương!”
Hồ Phi Nguyệt đã để ý thấy đôi mắt huyết hồng của Tử Phong, cũng nhận thấy biểu hiện của hắn có chút khác thường, nhưng nghĩ lại thì có thể pà do vết thương của hắn có vấn đề gì đó, bởi bình thường vết thương như này không làm khó được hắn, nay vết thương vẫn còn nguyên không hồi phục được, nàng liền quy kết sự bất thường của hắn cho vết thương mà không thắc mắc gì nữa.
Nhìn thấy nhị nữ đi ra khỏi phòng, “Tử Phong” nở một nụ cười quỷ dị, lẩm bẩm nói: “Đến giờ tập huấn rồi!!”
Choàng mở mắt ra, Tử Phong chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, hai mắt choáng váng. Xoa xoa đầu, hắn lúc này mới định thần nhìn xung quanh, trước mắt hắn là một bình nguyên rộng lớn với thảm cỏ xanh mượt trải dài tới tận đường chân trời, sau lưng hắn không xa là một cánh rừng rậm với những dãy núi mấp mô. Gió thổi nhè nhẹ mang theo mùi cây cỏ phả vào mũi hắn. Mọi thứ đều có vẻ bình thường, chỉ trừ một thứ, bầu trời trên đầu hắn phân ra thành hai thái cực đối lập, một bên là nền trời xanh tươi trong vắt không một áng mây, mặt trời trên cao tỏa ánh nắng nhè nhẹ chiếu xuống thảm cỏ trông vô cùng thơ mộng. Đối lập với nó là một bên bầu trời đen kịt, cũng xuất hiện thêm một mặt trời nữa nhưng mặt trời này lại là một khối cầu màu đen trên bâu trời, biến cả không gian trở nên tối tăm u ám.
Kì lạ thì kì lạ, đây cũng không phải lần đầu tiên Tử Phong hắn nhìn thấy khung cảnh này, đây chẳng phải là không gian trong hệ thống đó sao. Hắn liền cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra, có vẻ như là sau khi hắn bị thương nặng bởi viên cầu kì dị Khương Minh đánh vào người hắn, Hắc Tử Phong đã xuất kì bất ý chiếm giữ cơ thể hắn, ném hắn vào trong không gian hệ thống. Mặc dù khá là bất mãn, nhưng trước kia hắn đã hứa với Hắc Tử Phong, nên là Tử Phong cũng đành phải chấp nhận, ai bảo hắn xem trọng lời hứa chứ.
“Tỉnh rồi hả??” Bất chợt có tiếng nói sau lưng khiến Tử Phong có chút giạt mình quay lại, chỉ thấy Hắc Tử Phong đang đứng đó, nở một nụ cười quỷ dị mà nhìn hắn.
“Hừ, xong việc rồi chứ, vậy để ta quay lại với cơ thể của mình….”
“Khoan đã, ngươi còn chưa đi được!!”
“Cái gì..” Tử Phong còn chưa nói xong, một nắm đấm đã hiện ra trước mặt hắn. Binh một tiếng, cả người hắn liền văng đi, nhưng rất nhanh liền lấy lại được thăng bằng, hai chân đạp xuống đất, cày thành hai đường rãnh dài rồi mới dừng lại.
“Ngươi làm cái quái gì thế??!!” Tử Phong thét lên.
Đáp lại lời hắn là thân ảnh Hắc Tử Phong lao tới, một cước quét ngang người hắn, miệng cười phá lên: “Làm cái gì ư, đương nhiên là đánh ngươi một trận ra bã rồi!!”
“Đánh thì đánh, ta sợ ngươi sao!!!”
Nhưng Tử Phong cũng không nao núng, hắn không phải con gà mờ chỉ ngồi im chờ ăn đòn, hai tay hắn giơ lên, chặn đứng cước bộ của Hắc Tử Phong, đồng thời một chân hắn giơ lên, đầu gối nhằm thẳng vào ống đồng của đối phương mà chốt tới. Hắc Tử Phong nhảy lên không trung, chân còn lại đá vào đầu Tử Phong, cả hai trúng đòn cùng một lúc. Chỉ nghe hai tiếng rắc vang lên, ống đồng của Hắc Tử Phong bị chấn gãy, một cánh tay đưa lên kịp thời của Tử Phong tuy chặn lại được một cước kia vào đầu nhưng cũng khiến xương tay hắn bị đập vỡ.
Cả hai cùng loạng choạng tách nhau ra, nhưng chưa đầy một giây sau lại lao vào nhau mà đấm đá. Đổi thủ thành công, Tử Phong dùng một tay túm lấy bả vai của Hắc Tử Phong, trực tiếp dùng đầu nện vào sống mũi đối phương, tay còn lại nhanh chóng chặn lại nắm đấm đang hướng vào mặt hắn mà lao tới. Hắc Tử Phong bị đập đầu choáng váng, nhưng không ngờ lúc đó bả vai của hắn trùng xuống, tránh được sự kiềm chế của Tử Phong, hai tay chống xuống đất, sau một cú lộn người là một cước đạp thẳng vào cằm Tử Phong.
Thân hình Tử Phong bắn lên không trung sau đó rơi xuống, còn chưa kịp bật dậy thì Hắc Tử Phong đã đuổi kịp, liên tục công kích khiến hắn phải lăn người né tránh. Tử Phong hắn có phải là quân tử không? Đương nhiên là không. Chỉ thấy trong lúc lăn lộn, trong tay hắn đã nắm một nắm cát, nhằm lúc sơ hở mà ném vào mặt Hắc Tử Phong khiến y mất phương hướng. Lợi dụng lúc này, Tử Phong chồm dậy, ôm lấy đầu đối phương vít xuống, không ngừng lên gối vào mặt hắn, từng tiếng “bốp, bốp” vang lên giòn giã.
Hắc Tử phong không nhìn thấy gì, nhưng chấn động truyền đến đầu hắn giống như không chút si nhê, hắn dùng hai tay túm lấy chân Tử Phong vừa mới giơ lên, cả người gồng lên sau đó lật ra đằng sau. Chỉ thấy Hắc Tử Phong gầm lên một tiếng, cả người đổ ra đằng sau, hai tay cầm lấy chân Tử Phong bốc lên cao tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp sau đó nện xuống đất đánh uỳnh một tiếng.
Hai thân ảnh màu đen lao vào đánh đấm điên cuồng, kình phong bắn ra tứ phía, mặt đất bị nện cho vỡ nát, khắp nơi đều là những đá vụn, hố sâu ngổn ngang. Ở trên không trung phía xa, một thân ảnh lả lướt ngự không mà đứng đang lặng lẽ quan sát hai người đánh nhau bên dưới, nàng mặc một bộ xiêm y màu đỏ, không hề che giấu những đường cong ngạo nhân trên cơ thể mình, một khuôn mặt trầm ngâm mà nhìn xuống bên dưới.
“Không ngờ cô cũng đồng ý với Hắc Tử Phong đấy, ta chưa từng thấy cô đồng ý với hắn chuyện gì bao giờ.” Một thân ảnh bạch y chợt xuất hiện bên cạnh nữ nhân mặc váy đỏ.
“Hừ, nếu không phải chuyện này có tác dụng tốt với công tử, ngươi nghĩ rằng ta sẽ đồng ý để ngài ấy bị đánh như thế này ư?” Tiểu Linh hừ lạnh một tiếng.
Bạch Tử Phong nhún vai: “Xác thực là chiến lực của hắn quá yếu, rất nhiều tài nguyên có sẵn trong tay nhưng hắn lại không thể vận dụng vào trong chiến đấu, để hắn ăn chút thiệt thòi cũng không phải chuyện gì to tát lắm.”
Tiểu Linh không nói gì, chỉ chăm chú quan sát tràng cảnh chiến đấu bên dưới, trong đầu không khỏi nhớ lại những gì Hắc Tử Phong đã nói với nàng cách đây vài hôm: “Hắn quá yếu!! So sánh với ta thì hắn thực sự rất yếu, dù không có sự can thiệp của Lĩnh vực thì thực lực của hắn vẫn chả ra gì, Hắc Tử Phong ta khinh thường chiếm giữ cơ thể hắn, đánh bại một đối thủ yếu như vậy hoàn toàn không có chút thú vị. Tiểu Linh, nếu muốn công tử của cô trở nên mạnh mẽ hơn, hãy giúp ta lần này, ta muốn một đối thủ xứng đáng!!!”
“Ta nghĩ cô nên dùng Nguyên lực của mình để phong tỏa căn phòng mà Tử Phong đang ở lại, đề phòng có người khác tiến vào quấy rầy.” Bạch Tử Phong nhàn nhạt nói, không rõ trong lòng hắn nghĩ gì nữa.
“Không cần ngươi nhắc, ta đã làm từ lâu rồi. Còn nữa, trước mặt công tử không được phép nhắc đến mấy thứ như Nguyên lực, ngài ấy chưa cần biết đến thứ này.” Từ người Tiểu Linh tỏa ra khí thế đáng sợ khiến Bạch Tử Phong lảo đảo như muốn rơi xuống từ trên không trung, nàng lạnh giọng đe dọa hắn.
Căn phòng nơi Tử Phong đang đả tọa, không gian bao xung quanh nó chợt dao động, trong nháy mắt liền đông cứng lại, hoàn toàn khóa chặt không gian lại, nội bất xuất, ngoại bất nhập. Sự việc xảy ra ngay sau khi Hồ Phi Nguyệt vừa bước chân ra khỏi phòng, nhưng nàng hoàn toàn không hay biết, điềm nhiên như không mà đưa Diệp Ngưng Tuyết đi, không biết rằng phu quân của nàng sắp trải qua những giờ phút vô cùng khổ cực.