Tử Phong thẫn thờ mà ngồi trên mặt đất, trên khuôn mặt anh tuấn của mình không có một chút cảm xúc nào, nhìn thoáng qua có chút….ngớ ngẩn, trong ngực của hắn là một tiểu la lỵ nhỏ xíu chừng 8-9 tuổi, cả người lọt thỏm vào trong lòng hắn, một tay đang ôm lấy một cái hộp ngọc, tay còn lại không ngừng bốc lấy từng viên đan dược lớn nhỏ từ bên trong ra ăn một cách chậm rãi. Tiểu la lỵ một thân bạch y tinh khiết như tuyết rơi mùa đông, cơ thể nhỏ xíu với nền đằng sau là tấm thân cao lớn với y phục vàu đen của Tử Phong, tạo thành một hình ảnh tương phản vô cùng bắt mắt, thứ duy nhất có thể được coi như là điểm chung giữa hai người đó là mái tóc bạc trắng.
Tuyết Phi Nhan cùng Diệu Yên ở bên cạnh không ngừng trêu chọc lấy tiểu la lỵ, chọc cho nàng cười lên khanh khách cực kì vui vẻ, chốc chốc nhị nữ lại quay ra nhìn khuôn mặt đơ ra của Tử Phong mà không nhịn được phải quay mặt đi cười khúc khích.
Còn về lí do tại sao Tử Phong lại giống như người mất hồn như vậy ư?? Để xem nào, lí do thì cũng khá là đơn giản, đó là sau một câu nói: “Ta có thể gọi ngươi là ba ba không?” vô cùng sốc não của tiểu la lỵ, nàng cũng căn bản không thèm quan tâm hắn có đồng ý hay không, trực tiếp cứ nhằm hắn mà gọi là ba ba, coi hắn giống như một người cha đích thực của mình.
Nếu như vậy thì cũng thôi đi, chỉ là Tử Phong không biết nghĩ ngợi thế nào liền làm một cái thống kê, sau đó liền nghệt mặt ra. Hắn – một Thiên Ma Vương 20 tuổi, tu vi Tôn cấp lục phẩm đỉnh phong, chiến lực vô địch dưới Thánh cấp, có thể được coi là nhất thế thiên tài, nhưng mà khi nghĩ đến những người có quan hệ với mình, cái danh nhất thees thiên tài liền có cảm giác không đủ dùng.
Vợ cả, Hồ Phi Nguyệt, thất giai hóa hình yêu thú, huyết mạch cửu vĩ yêu hồ gần tiếp cân với huyết mạch thượng cổ nhất, tu vi cũng đạt tới Thánh Hoàng đỉnh phong, tuyệt đối là tồn tại có thể đi ngang Huyền Linh đại lục. Vợ hai vợ ba, đúng hơn là không biết ai mới là hai ai là ba nữa, Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan, cả hai đều là Thánh Giả đỉnh phong cường giả, nếu gặp được kì ngộ thì một bước đi lên Thánh Hoàng cũng không phải là không thể.
Một người như Tử Phong có thể có được đến ba người thê tử, đó là phước tu mấy đời của hắn, mỗi tội tu vi mỗi người đều khiến hắn phải ngước lên mà nhìn, điều này làm hắn chỉ có thể cười khổ. Hắn không phải là loại người coi rằng nam giới mới là thượng đẳng, còn nữ giới thì chỉ là bình hoa, là một công dân Địa Cầu “gương mẫu” văn minh lịch sự giết người như ngóe à nhầm tư tưởng tiến bộ, hắn không cho rằng nam nữ hoàn toàn bình đẳng, đó là vấn đề về mặt sinh học rồi, nhưng sự tôn trọng đối với phụ nữ thì hắn có thừa, đó là lí do mà tại sao hắn cực kì ghét mấy dạng hoa hoa công tử hay mấy tên mắc tội cưỡng gian. Đối với hắn mà nói thì việc nữ nhân của mình mạnh mẽ hơn mình cũng chẳng có gì to tát lắm, chỉ là bản thân Tử Phong hắn không được tận hưởng cảm giác bảo hộ nữ nhân của mình, kể ra cũng hơi có chút tiếc nuối.
Nhưng mà như vậy thì cũng thôi đi, giờ lại lòi ra thêm một đứa “con gái nuôi” cấp bậc Thánh Hoàng sơ giai, xong rồi tiểu la lỵ lại cứ luôn mồm gọi hắn là ba ba thập phần thân thiết, không khỏi khiến trái tim “nhỏ bé mong manh dễ tổn thương” (tự nhận) của hắn muốn ngừng đập, phụ thân mà còn yếu hơn cả con gái là thế nào cơ chứ, trên đời có cái đạo lí này à.
Càng nghĩ Tử Phong lại càng đau đầu, cục diện này là cả gia đình hợp lực lại bảo vệ hắn chứ không phải là hắn che mưa chắn gió cho đại gia đình, càng nghĩ lại càng cảm thấy ngược đời.
“Này Tử Phong..” tiếng nói của Diệu Yên kéo Tử Phong trở lại với thực tại, hắn khôi phục vẻ mặt bình thường mà hỏi lại
“Sao thế??”
“Chàng định bao giờ thì tiếp tục khởi hành, chúng ta không thể nào cứ đợi mãi ở đây được a.”
Tử Phong hơi nhíu mày, hắn đã cho ám phân thân đi xung quanh tìm kiếm thử xem có đường nào khả dĩ có thể đi được, nhưng cho đến bây giờ vẫn không có động tĩnh gì, xung quanh hoàn toàn là một cái hoang mạc không có điểm cuối, xung quanh ngoài cát với sỏi đá thì cũng chỉ có sỏi đá và cát.
“Tuyết Liên, con có biết đường nào ra khỏi đây không?/” Tử Phong xoa xoa đầu tiểu la lỵ trong lòng, miệng nói. Băng Tâm Tuyết Liên vốn là linh thụ háo hình thành nhân loại, căn bản không có tên, Tử Phong hắn thì không hề có chút năng khiếu nào trong việc đặt tên, đành dứt khoát lấy luôn Tuyết Liên làm tên cho tiểu la lỵ, nghe cũng khá là thuận tai.
“Con không biết, con chưa từng rời khỏi nơi này quá xa, có một lần con có đi ra ngoài một lát, nhưng vì đói quá nên liền quay trở lại đây.” Tuyết Liên khẽ nói, tay vẫn không quên cầm lấy một viên đan dược bỏ vào miệng nhai.
Hỏng rồi, hỏi con bé tham ăn này thì thà hỏi đầu gối cho xong, Tử Phong không khỏi có chút ảo não, hắn lúc này đã thu lại toàn bộ dược viên vào trong không gian hệ thống, đối với việc này thì Tuyết Liên không có phản ứng gì cả, dù sao thì ba ba của nàng cũng cho nàng một lượng lớn đan dược để ăn, mà cái thứ này ăn ngon hơn nhiều so với mấy cái cây kia, nàng có ý kiến mới là lạ.
Tử Phong thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên trời, nhìn mặt trời tỏa sáng trên cao, hắn bỗng giật mình một cái, mặt trời này, có gì đó kì lạ. Tử Phong liền quay sang Diệu Yên nói
“Nàng là song linh căn Mộc – Thủy đúng không, nàng có thể tạo ra được một khối băng chứ??”
Diêu Yên hơi ngớ người ra rồi gật đầu, Tử Phong nghe vậy liền bảo nàng tạo ra một khối băng nhỏ theo đúng kích thước và hình dáng mà hắn đưa ra. Thủy linh căn có thể dùng thủy linh lực tạo ra nước, cũng có thể tạo ra băng, nàng dù sao cũng là Thánh cấp võ giả, năng lực điều khiển linh lực của bản thân đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, rất nhanh liền chế ra một khối băng theo yêu cầu của Tử Phong.
Tử Phong cầm khối băng có hình dáng như một cái kính lúp, đảo tay một cái liền cầm lấy một cái lá khô, sau đó chiếu chiếc kính lúp được tạo ra từ băng vào cái lá. Chỉ thấy qua lăng kính, những tia nắng được hội tụ thành một điểm trên chiếc lá khô, nhưng trái với bình thường, chiếc lá không hề bốc cháy mà vẫn giữ nguyên như cũ, đến nóng lên cũng không.
Chiếc lá này không phải là linh thảo hay gì cả, mà chỉ là một cái lá khô bình thường trong không gian hệ thống, cho nên cũng không phải là nó quá trâu bò không thể bị đốt cháy, mà là những tia nắng này có vấn đề.
Tử Phong ngước nhìn lên thiên không, quan sát một chút liền trầm giọng nói: “Chân dạng – Thiên Ma Nhãn!!”.
Vô số tia máu loằng ngoằng giống như sợi chỉ xuất hiện trên con mắt của Tử Phong, tầm nhìn của hắn từ bình thường liền trở nên vô cùng sống động, hắn chuyển hướng nhìn về phía không trung. Vừa nhìn vào vầng mặt trời trên không trung, Tử Phong liền nở nụ cười, quả nhiên là như thế.
Chỉ thấy toàn bộ không trung được tạo nên từ hàng vạn phù văn trôi nổi, có chút giống như một cái lồng lớn bao trùm lấy toàn bộ không gian trong này, có rất nhiều phù văn dạng “không gian” và “ảo giác” được sử dụng, cung may là hắn có được năng lực trâu bò như Thiên Ma Nhãn, không thì lấy số lượng cùng độ phức tạp phù văn ở đây, kể cả phù văn sư trong truyền thuyết cũng phải chào thua.
Không gian phong bế này được tạo ra vô cùng ảo diệu, nếu chỉ là ảo giác đơn thuần thì chỉ cần tỉ mỉ một chút sẽ bị phát hiện, nhưng nơi này lại đánh vào tâm lí chung của con người. Phàm những ai có thể lọt vào được tới tận đây, ắt phải là võ giả, hơn nữa là võ giả cao giai, trời nắng chói chang đối với người bình thường sẽ gây khó chịu, nhưng với võ giả nóng lạnh bất xâm thì căn bản không phải là vấn đề, tối đa thì cũng chỉ chói mắt một chút mà thôi, sức nóng của ánh nắng hoàn toàn có thể bỏ qua. Nhưng đó chính là dụng ý của người đã tạo ra không gian phong bế này.
Ánh nắng mặt trời được tạo nên từ rất nhiều tia quang phổ với các bước sóng khác nhau, điển hình trong đó là tia hồng ngoại cùng tử ngoại, cả hai loại tia này đều mang theo nhiệt năng ở một mức độ nhát định, ở mức độ cao thì có thể gây tổn thương da thịt, tạo thành những vết cháy nắng. Nếu những tia nắng này là thật, thì ắt phải mang theo nhiệt năng, còn nếu là giả thì….nếu là giả thì, nhiệt năng ở đâu ra chứ. Tử Phong chính là dựa vào nguyên lí này để nhìn thấu ảo cảnh.
Hơn nữa ở trong này không thể lăng không phi hành, bố trí phù văn ở trên cao cũng không lo ai có thể phát hiện ra, tuyệt đối là vô cùng xảo diệu.
Vẫn ôm lấy Tuyết Liên, Tử Phong đứng dậy giương cánh, sau mấy lần hô hấp liền bay tới sát “cái lồng giam” trên không trung. Tử Phong giơ một tay ra, khẽ chạm vào lớp màng mỏng dính vô hình trước mắt, ngay lập tức liền rụt tay lại, trên bàn tay của hắn xuất hiện mấy vết cháy nám đen, nhưng một chốc lại khôi phục lại như bình thường nhờ thể chất không giống người thường của hắn.
“Tuyết Liên, con có thể nhắm thẳng ra trước mặt rồi dùng công kích mạnh nhất của con được không??” Tử Phong chợt nói.
“Được a, nhưng mà để làm gì?” Tuyết Liên lơ đãng nói.
“Cứ làm theo lời của ba ba đi.” Nói đoạn Tử Phong khẽ động tâm niệm, ám phân thân liền đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn, cũng như năng lực đổi chỗ cho phân thân, miễn là hắn còn giữ được liên kết với phân thân của mình, hắn có thể triệu hoán phân thân trở lại bất kì lúc nào, bất kể khoảng cách.
Vì Tuyết Liên không thể bay nên hắn giao nàng cho ám phân thân ôm lấy, còn bàn thân thì rút Phá Lôi Thương ra đứng bên cạnh. Tuyết Liên không biết ba ba nuôi của nàng định làm gì, nhưng mà vẫn vô cùng ngoan ngoãn nghe theo lời hắn, linh lực cường đại trong người nàng dâng trào, trong nháy mắt nhiệt độ xung quanh liền giảm xuống vài chục độ, đã đạt tới ngưỡng đóng băng, Tử Phong ở bên cạnh cũng không ở yên, hắn vận khởi linh lực, từng luồng gió lốc liền hình thành quanh người hắn.
“Khi ta nói ba, hai, một thì công kích nhé, sẵn sàng này, ba….hai….một…..lên!! Phá Thiên Trảm!!” Tử Phong vung Phá Lôi Thương lên, vạch một đường trên không trung, không gian nơi hắn vạch qua liền trực tiếp tách ra làm đôi, một đường kiếm quang không quá lớn được hình thành, nhưng năng lượng mà nó mang theo lại vô cùng khủng bố, đủ để khiến không gian xung quanh muốn sụp đổ, đường kiếm quang từ dài gần một mét liền nhanh chóng bành trướng, trong một cái chớp mắt liền hóa thành một đường kiếm quang khổng lồ dài mấy chục mét, trực tiếp hướng về phía màn chắn vô hình mà đánh tới.
Tuyết Liên theo hiệu lệnh của Tử Phong cũng hành động, nàng há miệng ra, sau đó phun một ngụm bản nguyên lực lượng tinh thuần ra, hóa thành một tia năng lượng bắn tới màn chắn. Tuyết Liên tuy là Thánh Hoàng nhưng lại không có học qua võ kĩ hay cái gì tương tự, hơn nữa bản thân nàng là linh thụ nên cũng không có năng lực công kích đặc thù nào, ngược lại bổn nguyên lực của nàng mới là đòn công kích khủng bố nhất. Chỉ thấy tia bổn nguyên lực đi đến đâu liền đóng băng không gian đến đó, sau vài hô hấp liền cùng với Phá Thiên Trảm nện lên màn chắn.
Không giải được phù văn trận, nhưng mà vì nó có một cái màn chắn, nên Tử Phong liền chơi liều, dùng bạo lực để phá trận. Hai đòn công kích hủy thiên diệt địa va chạm với màn chắn liền tạo ra hiệu quả kinh người. Dưới sự căn chỉnh thời gian chuẩn xác của Tử Phong, tia bổn nguyên lực kia va chạm với màn chắn vô hình liền đem cả một mảng màn chắn lớn đông kết thành tinh thể, không hổ là bổn nguyên lực mang theo pháp tắc của Thánh Hoàng cường giả, đến cả trận pháp cũng có thể bị ảnh hưởng. Ngay sau khi màn chắn bị đông cứng, Phá Thiên Trảm của Tử Phong liền tới nơi.
Nhị nữ ở bên dưới không biết hai cha con làm gì trên đó, hai người chỉ thấy Tử Phong cùng Tuyết Liên tách nhau ra, sau đó thì….
“Ầm!!!!”
Một tiếng nổ lớn vang vọng không trung, chấn cho màng nhĩ hai người rung lên từng hồi, chỉ thấy bầu trời trong xanh giống như là bị phá hủy, vô số kẽ nứt bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy xuất hiện trên bầu trời xanh, từng mảng từng mảng mây trắng giống như là trời sập mà rơi xuống lả tả, một vài giây sau toàn bộ liền sụp đổ, cảnh tượng hoành tráng vô song.