Đôi mắt Tử Phong bốc lên một ngọn lửa màu tím yêu dị không hề tỏa ra nhiệt lượng, trái lại lại mang theo một cỗ khí tức băng hàn thấm vào tim can, tầm nhìn của hắn vặn vẹo một chút sau đó liền biến đổi, chỉ thấy thế giới trong mắt hắn lúc này không những tràn ngập những luồng năng lượng trong trời đất do hiệu quả của Thiên Ma Nhãn, mà sau khi Trực Tử Ma Nhãn được kích hoạt, mọi vật trước mặt hắn xuất hiện vô số đường kẻ sọc, nối liền với nhau bằng những tâm điểm nho nhỏ màu tím.
Những đường kẻ sọc này chính là “đường tử”, công kích vào đường tử sẽ trực tiếp bỏ qua hoàn toàn cái gọi là phòng ngự của đối phương, nếu công kích trực tiếp vào những tiêu điểm màu tím kia hay còn gọi là “điểm tử” thì bất kể mục tiêu là cái gì cũng sẽ bị phá hủy. Tên Thánh cấp sơ giai kia cũng không phải ngoại lệ, lúc này trong tầm mắt của Tử Phong, trên người y xuất hiện một loạt hơn chục cái “điểm tử” cùng với hàng loạt “đường tử”, biểu thị toàn bộ yếu điểm trên cơ thể y.
“Trảm Nguyệt Ngũ Thức – Đoạn Không Trảm!!”
Cánh tay Tử Phong rung lên, Thiên Ma Kiếm trong tay hóa thành từng đạo tàn ảnh lấy tốc độ cùng sự chính xác tuyệt đối chém vào những “đường tử” cùng “điểm tử” trước mắt, trong nháy mắt liền chém ra mấy chục kiếm xỏ xuyên qua người tên Thánh Giả sơ giai. Tử Phong cũng không biết liệu rằng với Trực Tử Ma Nhãn thì có thể đối phó với nội lĩnh vực của Thánh cấp hay không, nhưng mà không thử thì sao biết, dù sao ý định ban đầu của hắn cũng là tự tay làm thịt một vài tên Thánh cấp đối phương.
Hiệu lực của Thế Giới kết thúc, vạn vật trong khoảng cách vạn cây số khôi phục lại bình thường, tất cả mọi người ngay lập tức nhận ra sự tồn tại của Tử Phong, chỉ là ngay lúc này, chuyện xảy ra tiếp theo khiến tất cả mọi người phải trừng mắt lên kinh hãi.
Chỉ thấy tên Thánh Giả sơ giai kia không ngờ theo sự xuất hiện của Tử Phong liền rơi từ trên không trung xuống, cơ thể bị tháo rời thành mấy chục mảnh lớn nhỏ khác nhau, điều kì lạ đó là không hề có đến một giọt máu nào rơi ra ngoài, miệng vết cắt trên đống mảnh cơ thể kia tối đen lại giống như là da thịt của một xác chết đã lâu ngày. Khí tức của tên Thánh Giá sơ giai cũng ngay lập tức biến mất hoàn toàn, chết đến không thể chết hơn được nữa.
Không để ý tới ánh mắt kinh khủng của đám trưởng lão Âm Dương Thánh Giáo, Tử Phong âm thầm vui mừng, quả nhiên Trực Tử Ma Nhãn có thể khắc chế tuyệt đối nội lĩnh vực của Thánh cấp, phải biết rằng bản thân hắn chỉ là Tôn cấp, công kích không mang theo pháp tắc chi lực, một khi đụng vào người Thánh cấp cường giả thì sẽ bị nội lĩnh vực phản phệ, không những công kích bị giảm hiệu quả mà bản thân còn có thể bị thương.
Nhưng mà khi dùng Thiên Ma Kiếm chém vào “đường tử”, cảm giác giống như dao nóng cắt vào bơ, căn bản chẳng có cái gì mà nội hay ngoại lĩnh vực cả, hơn nữa sau khi công kích trúng “điểm tử” thì tên Thánh Giả sơ giai kia cũng lập tức vong mạng, không thể tự hồi phục bản thân bên trong Lĩnh Vực như bình thường.
“Hừ, Trực Tử Ma Nhãn, quả nhiên khủng bố đúng như dự đoán, sức mạnh này so với Tử Vong Nhãn của thần bóng tối Balor trong thần thoại Celtic cũng không kém là bao, đến cả Thánh cấp cũng không thể ngăn cản.” Tử Phong thầm nghĩ, cả người khẽ động liền xuất hiện bên cạnh Lâm Tử Hàm.
“Giáo quan không sao cả chứ??” Tử Phong liếc mắt nhìn thân ảnh rực lửa bên cạnh mình, tâm thần không khỏi có chút rung động không rõ nguyên nhân, khẽ hỏi.
Khỏi phải nói cũng biết lúc này Lâm Tử Hàm ngạc nhiên ra sao, vốn dĩ nàng vẫn còn bán tín bán nghi khi Tử Phong nói rằng hắn có thể nắm chắc giết chết toàn bộ Thánh Giả sơ giai bên phía đối phương, nhưng mà sự thật trước mắt không thể chối cãi, Tử Phong hắn thật sự làm được, mà không phải là làm được, mà là dễ dàng hoàn thành những gì mình đã nói, mấy chục mảnh vụn thi thể trước mắt chính là minh chứng rõ ràng nhất.
“Không sao, bọn chúng sao đủ khả năng làm gì được ta. Đám lâu la kia thế nào rồi?” khôi phục tỉnh táo, Lâm Tử Hàm lắc đầu nói.
“Chết hết rồi, giờ chúng ta mới đến món chính của ngày hôm nay.” ứng theo lời của Tử Phong, hai phân thân còn lại cũng lần lượt xuất hiện bên cạnh hắn, toàn thân trên dưới dính đầy máu tươi, mà hiển nhiên thì không phải là máu của bọn hắn.
Một luồng ánh sáng không ai có thể nhìn thấy phát ra từ người Tử Phong, hắn thầm hít sâu một hơi khi toàn bộ cơ thể được linh khí thiên địa tẩy rửa.
– Tên: Tử Phong
Chủng tộc: Thiên Ma Vương (đã thức tỉnh)
Sát thủ hư không level 38
Nhanh nhẹn: 14,527,847 (+29,055,694) (+5,811,138) (+1,452,784) 50,847,463
Thể lực: 16,161,712 (+64,646,848) (+6,464,684) (+1,616,171) 88,889,415
Lực lượng: 18,411,093 (+73,644,372) (+7,364,437) (+1,841,109) 101,261,011
Tinh thần: 22,234,110 (+8,893,644) (+2,223,411) 33,351,165
Linh lực: 54,176,799 (+21,670,719) (+5,417,679) 81,265,197
Trạng thái: Huyết Mạch Thiên Ma, Thiên Ma Hóa Thân, Song trọng Đột phá cực hạn, Kẻ săn người.
Kinh nghiệm nhận được từ một Thánh cấp thật sự là vô cùng khổng lồ, Tử Phong từ level 37 trực tiếp lên tới level 38 46% kinh nghiệm, đồng thời lần này hắn không hề hấp thụ tử khí để tăng kinh nghiệm, bù lại hắn lại nhận được một lượng chỉ số khổng lồ cộng thêm từ “Thợ Săn Bóng Đêm”. Biết thừa rằng ở vào trạng thái toàn thịnh hiện tại, đống chỉ số của hắn sẽ là một đống lớn những con số dài loằng ngoằng, cho nên Tử Phong chỉ trực tiếp nhìn vào chỉ số cơ bản của mình.
Cơ mà không nhìn thì thôi, đến khi nhìn vào thì Tử Phong không nhịn được mà muốn ngã từ trên không trung xuống, cái quái gì thế này, lên một level, giết chết một Thánh Giả sơ giai mà chỉ số của hắn tăng lên một cách khủng bố, gần như là gấp rưỡi so với trước kia, dưới sự tăng phúc của một đống hiệu ứng khác, tổng chỉ số của hắn đã có thể xấp xỉ cán mức gần một trăm triệu.
Nói rằng chỉ số của hắn có thể cán mốc một trăm triệu bởi vì kĩ năng Thị Huyết của hắn còn chưa có kích hoạt, lợi dụng việc kĩ năng này không còn giới hạn tang trưởng khi bị thương, Tử Phong nắm chắc có thể tăng cường chỉ số của mình lên tới một tầm cao mới. Đương nhiên hắn cũng nhận ra một điều kì lạ đối với chỉ số của hắn, Nhanh nhẹn, Thể lực, hay Lực lượng tăng mạnh là một điều không mấy ngạc nhiên, nhưng so sánh với bọn chúng, Tinh thần cùng Linh lực mới là hai chỉ số tăng trưởng một cách bất bình thường nhất, phải chăng hai chỉ số này có liên quan trực tiếp tới Thánh cấp?
Bỏ qua ý nghĩ này ra khỏi đầu, Tử Phong nhìn vào ba tên Thánh Giả sơ giai vừa rồi mà không khỏi liếm mép, không biết chừng nếu hắn mạo hiểm hơn một chút nữa, có lẽ hắn sẽ kiếm đủ điểm kinh nghiệm để đột phá Thánh cấp cũng nên. Một đặc tính kì dị của hệ thống đó là vào lúc thăng cấp, Tử Phong sẽ được khôi phục một phần những gì đã mất, tức là thể lực, linh lực cùng với tinh thần lực cũng có thể được khôi phục một khoảng lớn, nếu dựa trên tính toán mà nói thì hắn vẫn còn đủ lực để sử dụng Thế Giới thêm hai lần nữa, tính cả hai phân thân thì là bốn lần, còn Trực Tử Ma Nhãn thì chỉ có thể kéo dài tầm 30 giây, không nhiều lắm.
Từng đó thời gian chắc cũng đủ để hắn làm thịt ba tên Thánh Giả sơ giai kia, nhưng mà sau đó thì hắn đảm bảo sẽ kiệt sức, không khác gì con cá nằm trên thớt cả, cơ mà…….
Khóe miệng Tử Phong hơi nhếch lên sau tấm mặt nạ, quay sang nói với Lâm Tử Hàm: “Tư Đồ Dật Tiêu để cho giáo quan đó, đám còn lại giao cho ta đi!!” nói đoạn không đợi Lâm Tử Hàm đồng ý hay không, hắn cùng với hai phân thân của mình đã lao về phía ba tên Thánh Giả sơ giai còn lại với tốc độ khủng khiếp.
Thánh cấp chung quy lại cũng vẫn là tầng thứ võ giả đứng trên đỉnh của Huyền Linh đại lục, mặc dù vô cùng kinh hãi trước việc một tên Tôn cấp như Tử Phong lại có thể giết chết một tên Thánh cấp bên mình, nhưng hiển nhiên ba người bọn hắn cũng không sợ, đối phương chỉ là đánh lén, nếu đối diện trực tiếp thì chẳng phải còn lâu mới là đối thủ của mình sao, dù sao hắn ta cũng chỉ là một Tôn cấp nho nhỏ.
Lĩnh vực của ba tên Thánh Giả sơ giai bung ra, không hề bành trướng quá mức mà ngược lại lại co cụm lại, bảo vệ hoàn toàn cơ thể của bọn chúng bên trong lĩnh vực, chỉ cần Tử Phong dám can đảm lại gần sẽ bị lĩnh vực lực xoắn thành mảnh nhỏ, xem ra bọn chúng cũng không phải là không có não, tuy trong lòng vẫn chỉ coi Tử Phong là một tên Tôn cấp, nhưng lại cũng nhận ra được rằng không thể để hắn tiếp cận quá gần được.
Hành động của bọn chúng chính là một hành động khôn ngoan hợp với lẽ thường, nhưng mà đối với cái tên được “Thần Linh” tuyển chọn này, lẽ thường là một thứ không bao giờ tồn tại.
Ám phân thân lao lên trước, ánh mắt hắn nhìn vào bản thể Tử Phong, nhỏ giọng nói: “Nhớ đừng có chết đấy!!” sau đó rít lên một tiếng: “Lĩnh Vực – Thế Giới!!!”.
Thời gian lại một lần nữa ngừng trôi, Tử Phong thân hình như thiểm điện lao tới chỗ ba tên Thánh Giả sơ giai, Thiên Ma Kiếm trên tay xiên thẳng vào người mình sau đó rút ra. Thấm đẫm máu tươi của hắn, Thiên Ma Kiếm cùng Tử Phong xuất hiện một mối liên kết kì dị, Trực Tử Ma Nhãn tái xuất, hắn mặc kệ đối phương có đang được bảo vệ bởi Lĩnh Vực hay không, trong tích tắc liền đâm chém vài chục kiếm lên người một tên Thánh Giả.
Ngay khi thời gian tác dụng của Thế Giới chuẩn bị kết thúc, Lôi phân thân ở trên cao cất tiếng cười ha hả liền cầm lưỡi hái trong tay ném về phía Tử Phong, sau đó ngửa mặt lên trời gầm lớn: “Lĩnh vực – Thế Giới!!”
Song trọng lĩnh vực đè lên nhau, ngay lập tức kéo dài thời gian ngưng đọng thêm nửa giây đồng hồ nữa. Tử Phong khẽ đưa mắt nhìn hai phân thân đang lơ lửng trên cao, dường như là đằng sau tấm mặt nạ, bọn chúng đang mỉm cười với hắn vậy. Mỗi phân thân đều tồn tại suy nghĩ cùng tư duy độc lập với nhau, điểm chung duy nhất đó chính là mỗi phân thân đều chính là Tử Phong hắn, vậy nên phản bội hay gì đó là không thể xảy ra.
Nhưng mà chính vì mỗi phân thân có được sự tự chủ trong suy nghĩ chứ không phải là một con rối chỉ biết nghe lệnh khiến Tử Phong có chút cảm giác kì lạ, hai phân thân kia ngay lập tức rồi cũng sẽ biến mất theo đà Thế Giới hết hiệu lực, khiến hắn có cảm giác giống như bọn hắn là hai chiến hữu đang hi sinh tính mạng của mình để thành toàn cho hắn vậy, nhất là cái câu nói của Ám phân thân trước khi sử dụng Lĩnh Vực nữa.
“Nghĩ cái gì vậy, mau chóng hành động trước khi nửa giây kết thúc thôi.” Tử Phong thoáng suy nghĩ một chút liền không còn chần chừ nữa, tiện tay ném lưỡi hái trong tay vào trong không gian hệ thống, hắn biến mất tại chỗ, một tích tắc sau liền xuất hiện trên đầu tên Thánh Giả sơ giai thứ hai, từ trên không trung chém xuống, nhằm thẳng đầu lâu của đối phương mà chia cắt nó thành mấy chục mảnh vụn dọc theo “đường tử”.
Ám phân thân cùng Lôi phân thân ở trên không trung thấy vậy liền liếc nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt lao tới nữ nhân Thánh Giả sơ giai còn lại, bọn hắn sau khi Thế Giới kết thúc sẽ tan biến vì không chịu nổi áp lực khi sử dụng cái Lĩnh Vực nghịch thiên này, nếu đã như vậy thì chi bằng nhân lúc vẫn còn có thể hành động, làm ra công kích cuối cùng trợ lực cho Tử Phong.
Hai phân thân không hề còn chút linh lực nào, nhưng mà dù sao bọn hắn vẫn là Tử Phong, không có linh lực thì dùng chính cơ thể mình làm vũ khí cũng được thôi.
“Phá Sơn Không!!!”
Hai tiếng gầm vang lên khi Ám phân thân cùng Lôi phân thân tung ra hai quyền hết sức bình sinh vào đầu nữ nhân Thánh Giả sơ giai thứ ba, chỉ để sau đó trên người bọn chúng xuất hiện vô số vết nứt tràn lan, cuối cùng còn không đợi Thế Giới mất đi hiệu lực, bọn hắn đã trực tiếp tan vỡ mà biến mất.
“Thời gian tiếp tục trôi qua….” Tử Phong thầm lẩm bẩm.
Vạn vật lấy lại được thời gian của chính nó, cũng là lúc này, mọi người chợt nhận ra Tử Phong không biết từ lúc nào đã đừng ở ngay sát người hai tên Thánh Giả sơ giai, hai phân thân của hắn đã biến mất. Cơ mà chỉ một tích tắc sau, hai tên Thánh Giả kia cơ thể cứ thế hóa thành một đám thịt vụn rơi xuống đất, kết cục so với tên Thánh Giả lúc nãy không sai biệt lắm, trong khi nữ nhân Thánh Giả thứ ba thì rú lên một tiếng đau đớn, cả người từ trên không trung phóng xuống mặt đất như thiên ngoại lưu tinh.
Lâm Tử Hàm nhân lúc tất cả mọi người còn đang sững sờ, vung tay lên một cái, một đoàn hỏa diễm bốc lên liền cuốn lấy Tử Phong lôi ngược trở lại bên cạnh mình, nhìn hắn ta ở bên cạnh không ngừng thở dốc, nàng có chút quan tâm hỏi: “Không sao chứ??”
Tử Phong một lần nữa cảm nhận thứ ánh sáng huyền bí kia phát ra từ trong cơ thể, hắn ngẩng mặt lên, cười tà nói: “Khậc khậc, không có gì, đến lúc tiến hành bước tiếp theo rồi.” nói đoạn tự mình tách ra khỏi Lâm Tử Hàm, tự mình chạy đến một chỗ khác xa hơn, căn bản giống như là thiêu thân lao vào chỗ chết vậy.
“Khốn kiếp, mau giết chết hắn!!”
Đám người còn lại của Âm Dương Thánh Giáo còn lại Tư Đồ Dật Tiêu cùng với hai nữ nhân Thánh Giả trung giai nhìn thấy một màn rung động tâm can trước mắt mà không khỏi cảm thấy sợ hãi, bọn hắn chưa bao giờ biết đến công kích quỷ dị đến mức có thể giết chết Thánh cấp như giêt gà như thế cả, hơn nữa đối phương chỉ là một Tôn cấp nho nhỏ khiến bọn chúng lại càng nghi thần nghi quỷ hơn, Tư Đồ Dật Tiêu ngay lập tức làm ra phản ứng, hắn gầm lên một câu trước khi tung người lao lên đánh chặn đầu Lâm Tử Hàm. Giờ thì hắn đã hiểu lí do tại sao Lâm Tử Hàm lại liều mình lấy một địch bảy mà bảo vệ cho cái tên “Tôn cấp” kia rồi.
Theo lệnh của Tư Đồ Dật Tiêu, hai nữ nhân Thánh Giả trung giai cùng Nhạc Tư Kỳ ngay lập tức xé rách không gian mà xuất hiện trước mặt Tử Phong, không hề có chút phong phạm cường giả nào mà lấy ba Thánh cấp vây công một Tôn cấp.
Tử Phong nhìn thấy một màn này liền cười lạnh, ánh mắt hắn lóe lên tinh quang kì dị: “Chuẩn xác, Nhạc Tư Kỳ, chính là lúc này!!”.
Hai nữ nhân Thánh Giả trung giai kia còn không kịp hiểu ý nghĩa trong câu nói của hắn, một người đứng ở gần Nhạc Tư Kỳ đã kêu lên một tiếng đau đớn, ánh mắt khó tin nhìn vào cánh tay đang xuyên qua ngực mình, bàn tay thon dài nắm lấy một trái tim vẫn còn đang đập. Há miệng phụt ra một ngụm máu, nữ nhân đó khó khăn quay đầu ra đằng sau khi sinh cơ trong cơ thể đang dần bị pháp tắc chi lực của đối phương tàn phá, chỉ kịp run rẩy nói ra hai chữ: “Tại sao??” rồi sau đó tắt thở, chết không nhắm được mắt.