Lôi cầu lấy tốc độ cực nhanh phóng tới với một quỹ đạo khó có thể nắm bắt được, ngay khi tiếp cận chín người của Thiên Cơ Tông liền bành trướng, trực tiếp nuốt gọn cả chín người vào trong. Một tiếng quát vang lên, lôi cầu bị phá vỡ từ bên trong, bắn ra vô số tia lôi điện phóng đi khắp nơi, cả chín người ở bên trong đều không bị sứt mẻ chút nào, chỉ là…
“Hắn ta đâu rồi??” Một vị trưởng lão Thiên Cơ Tông nhìn quanh, khẽ cau mày lại hỏi khi không hề thấy bóng dáng Tử Phong ở chỗ nào hết.
“Cũng không cảm nhận thấy sự hiện diện của hắn!” Một vị trưởng lão khác sau khi trải rộng thần thức của mình ra cũng khó hiểu nói.
Tất cả dùng hết sức trải rộng thần thức ra nhưng vô hiệu, bọn họ hoàn toàn không cảm nhận thấy một chút khí tức nào của Tử Phong, tất cả xung quanh chỉ có sấm sét ngập trời cùng với nước biển cuộn trào bên dưới mặt đất.
Tuy không nhìn thấy Tử Phong ở đâu nhưng mọi người đều không dám buông lỏng cảnh giác, nếu như Tử Phong cảm nhận thấy không nên xem nhẹ Thiên Cơ Tông thì bọn họ cũng vậy, không một ai dám coi thường tên thanh niên thần bí trước đó đã làm gỏi hai Thánh cấp trong nháy mắt được.
Mặt biển bên dưới bất ngờ nổi sóng, một ngọn nước phóng từ bên dưới lao thẳng lên trên, ngay sau đó là thân ảnh mờ ảo của Tử Phong xuất hiện, dùng một tốc độ không tưởng trực tiếp lao thẳng vào giữa đội hình của đám người Thiên Cơ Tông, tóm lấy một vị trưởng lão mà lôi lên không trung, tạm thời tách rời ra khỏi trận pháp.
Hoá ra Tử Phong lợi dụng môi trường xung quanh hoàn toàn bị Lĩnh Vực của mình biến đổi, Tử Lôi Tứ Kích chỉ là tung hoả mù, hắn nhân lúc đối phương còn đang bận đối phó với khối lôi cầu do mình thả ra, bản thân thả mình rơi tự do xuống mặt biển bên dưới, trực tiếp ngưng lại mọi cơ năng của cơ thể, cứ thế điều khiển dòng nước bên dưới cuốn mình trôi đi.
Dưới sự che dấu của Thuỷ chi Lĩnh Vực, hắn thành công lẻn đến ngay dưới chân của đám người Thiên Cơ Tông mà không một ai phát hiện ra sau đó mới đánh lén. Sở dĩ làm được như vậy là bởi vì Lĩnh Vực của hắn thật sự rất rộng hơn nữa lại thay đổi cả môi trường xung quanh, cực kì phù hợp để che giấu bản thân, không như Thánh cấp khác đều có xu hướng nén Lĩnh Vực của mình lại để tăng uy lực.
Tử Phong xuất hiện bất ngờ khiến tất cả phản ứng không kịp, đến khi nhận ra thì một vị trưởng lão đã bị Tử Phong bắt lấy cổ rồi kéo lên không trung. Vị trưởng lão bị bắt cũng không phải dạng vừa, hai tay hơi động một chút liền xuất hiện một thanh trường thương nắm trong tay, nhằm thẳng bụng Tử Phong mà đâm vào.
Những tưởng đối phương sẽ phải buông mình ra để phòng thủ hay ít nhất là tránh né, nhưng mũi thương cứ như vậy mà đâm xuyên qua bụng Tử Phong, nhưng như vậy cũng có nghĩa là, vị trưởng lão này không kịp để thoát nữa rồi.
Tử Phong dường như nhìn thấu ý đồ của đối phương, hắn mặc kệ trường thương đâm xuyên qua người mình, một tay hắn vẫn nắm chặt lấy cổ họng kẻ địch, tay còn lại nắm lại thành quyền, tung ra một đấm toàn lực vào lưng đối phương.
Chỉ nghe thấy một tiếng “Binh!” lớn, nước mưa xung quanh hắn dưới sóng xung kích bị đánh bạt ra khắp nơi, trong khi đó thì vị trưởng lão kia chỉ cảm thấy sau lưng mình giống như bị một quả thiên ngoại vẫn thạch khổng lồ đập trúng, cơ thể được Lĩnh Vực bao bọc giống như không tồn tại chút lực phòng ngự nào, Lĩnh Vực trực tiếp bị phá huỷ, xương cốt trong người vỡ tan ra thành từng mảnh, cả người bay đi như tên bắn lao đi, đập thẳng vào một quả núi lớn ở gần đó, ngay lập tức thổi bay quá nửa quả núi.
Mất đi một người làm mắt trận, trận pháp của bọn người Thiên Cơ Tông vẫn không hề biến mất, nhưng trong mắt của Tử Phong thì hắn có thể nhìn thấy trận pháp trước mắt đã yếu đi không ít, xem ra thay vì cường công thì tốt nhất là nên đánh du kích, triệt hạ dần dần những người yếu đuối trước.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Thiên Cơ Ngạo còn chưa kịp làm ra hành động thì Tử Phong đã thổi bay mất một vị trưởng lão, hắn tức giận gào lớn:
“Mọi người toàn lực xông lên, giết chết hắn!!”
Những người còn lại ứng theo lệnh của thiếu tông chủ Thiên Cơ Tông, vô số pháp bảo xuất hiện liền nhắm thẳng tới Tử Phong mà công kích, tạo thành một cơn mưa bom bão đạn bắn thẳng lên trời cao, bất kể là pháp bảo cận chiến hay là pháp bảo có lực công kích từ xa, tất cả đều chỉ nhắm vào đúng một mục tiêu trên không trung.
Tử Phong tung người phi xuống, hai bờ vai hơi run lên, bốn cây gai kim loại phân biệt mọc ra hai bên vai hắn, trong chốc lát liền hoá thành bốn cánh tay được ngân giáp bao bọc xung quanh, cả sáu cánh tay của hắn lúc này bốc lên từng luồng năng lượng màu đen, trực tiếp dùng cứng đối cứng đánh bạt công kích của đối phương.
Song quyền nan địch tứ thủ, dù Tử Phong có đến sáu cánh tay cũng không thể phòng thủ hay né tránh toàn bộ công kích giống như vũ bão tới từ đám người Thiên Cơ Ngạo, đã có không ít pháp bảo tạo nên thương tổn trên cơ thể hắn, máu tươi liên tục văng ra khi hắn tiếp tục xông tới.
Lối đánh của Tử Phong vốn không hề quan tâm tới bản thân bị thương, hơn nữa hiện tại hắn dường như bị ảnh hưởng bởi văn tự “Ira” của Bát Tự Thần Hoả, hắn không hề thấy đau đớn mà chỉ cảm nhận được một cơn cuồng nộ không thể khống chế được đang liên tục dâng trào. Hơn nữa, giống như đổ thêm dầu vào lửa, tia năng lượng thần bí kia không ngừng cung cấp thêm năng lượng cho Tử Phong, khiến hắn có cảm giác nghẹn ứ lên tận họng, cần phải phát tiết nhanh chóng.
Xuyên qua mưa bom bão đạn, Tử Phong một đường xông thẳng tới trước mặt một vị trưởng lão, ba cánh tay giơ lên, lôi điện lực cùng với thứ năng lượng màu đen hoà lẫn vào với nhau, tung ra ba quyền.
“Tử Lôi Thất Kích – Bôn Lôi Quyền, Hư Thiểm Quyền!!”
Trận pháp đặc biệt này của Thiên Cơ Tông có uy lực cực lớn, không những kết nối mỗi một võ giả tham gia lại với nhau giống như mắt trận, tạo ra liên kết năng lượng tuần hoàn không dứt, khiến mỗi cá thể đều có thể sử dụng sức mạnh của tám người còn lại không chút khó khăn, hơn nữa lại có thể tạo ra phòng hộ tráo bảo vệ mỗi mắt trận trước cường công.
Không chỉ có vậy, Thánh Giai cường giả đứng mắt trận còn có thể dùng Lĩnh Vực của mình để phòng thủ, sau cùng còn lợi dụng lực liên kết của trận pháp mà tăng cường sức phòng thủ của nội Lĩnh Vực lên cơ thể bản thân, ba lớp phòng thủ liên tiếp khiến đối phương khó mà đột phá vào bên trong được.
Sở dĩ Tử Phong lúc nãy có thể đánh lén thành công đơn giản bởi vì đó là đánh lén, bọn họ không kịp làm ra phản ứng mà khởi động phòng hộ tráo, hơn nữa lúc đó Tử Phong cũng không hẳn là làm ra công kích, mà chỉ nắm lấy cổ một người sau đó lôi đi cùng bản thân mà thôi.
Ba quyền tung ra, khả năng xuyên thấu của Hư Thiểm Quyền cùng với sức mạnh phá huỷ khủng khiếp của Tử Lôi Thất Kích kết hợp với nhau, thêm vào đó là sức mạnh của tia năng lượng thần bí bổ sung vào. Quyền đầu tiên trực tiếp đập vỡ phòng hộ tráo tạo nên bởi trận pháp, quyền thứ hai thổi bay cái Lĩnh Vực đang co cụm lại phòng thủ, quyền thứ ba nện thẳng lên ngực đối phương.
Phòng hộ tráo bị phá khiến trận pháp xuất hiện gián đoạn trong thời gian ngắn, Lĩnh Vực bị cường lực phá huỷ khiến tinh thần bị chấn động nghiêm trọng, nội Lĩnh Vực tăng cường phòng thủ thì căn bản không thể chống đỡ được một quyền bạo lực của Tử Phong, vị trưởng lão chỉ có tu vi Thánh Giả sơ giai đỉnh phong này liền phụt ra một ngụm máu, cả người phá không mà bay thẳng xuống mặt biển bên dưới.
Nước biển vốn mềm mại nay lại giống như những xúc tu của một con bạch tuộc khổng lồ, trực tiếp cuốn lấy cơ thể của vị Thánh Giai cường giả đã bị trọng thương này, sau đó thì….
“Rắc rắc!!”
Mấy tiếng xương gãy vang lên cùng với tiếng kêu la thảm thiết, vị trưởng lão của Thiên Cơ Tông ngay lập tức bị Thuỷ chi Lĩnh Vực của Tử Phong xé rách thành nhiều mảnh, pháp tắc chi lực bị đánh tan, cơ thể chia năm xẻ bảy rất nhanh chóng bị mặt biển nuốt gọn, đến chết cũng không thể chết hơn được nữa.
Thánh Giai cường giả so sánh với võ giả thông thường thì cực kì khó để giết, nhưng nếu pháp tắc chi lực trong cơ thể tức chính là nội Lĩnh Vực bị đánh tan thì bọn họ cũng không khác gì võ giả thông thường là bao, chỉ cần gặp phải công kích mang theo lực lượng pháp tắc thì có bị giết trong nháy mắt cũng là chuyện bình thường.
“Tên khốn!!! Ngươi muốn Thiên Cơ Tông đối đầu với Lăng Hư Cung ư??” Thiên Cơ Vũ Tiên âm trầm nói.
Nếu như lúc trước Tử Phong ra tay diệt sát hai tên tuỳ tùng của Thiên Cơ Ngạo thì còn có thể hiểu được, hai tên đó căn bản không phải là lực lượng trung kiên của Thiên Cơ Tông, đúng hơn trong mắt bọn họ thì những người không có khả năng nghiên cứu trận pháp hay pháp bảo đều là hàng bỏ đi không quan trọng, nhưng hiện tại hắn không chút lưu tình ra tay sát hại trưởng lão nội môn chân chính thì thù oán đã kết, bất kể Lăng Hư Cung có quan hệ tốt với Thiên Cơ Tông thì đều phải cho bọn họ một cái công đạo.
“Nói nhảm, ở trong Sinh Hồn bí cảnh sinh tử bất phân, có chết thì cũng là do tài nghệ không bằng người, điều này đã được tất cả các thế lực đồng ý, đừng có lôi cái mác Thiên Cơ Tông ra đây mà doạ người. Trừ thứ rác rưởi như Thiên Cơ Ngạo ra thì ta không muốn giết một ai cả, chỉ là nếu các ngươi đã cản đường thì đừng trách!!” Tử Phong lúc này đã rút ra xa, nghe vậy liền ngạo nghễ nói, trong lời nói không hề che giấu sát ý với Thiên Cơ Ngạo.
Mặt ngoài thì như vậy, nhưng hiện tại trong đầu Tử Phong cũng đang vô cùng rối loạn, hắn thật sự không hiểu tại sao mình lại tức giận. Thú thật thì nghe Thiên Cơ Ngạo nói mấy lời khó nghe lúc trước cũng khiến hắn tức giận, nhưng hắn cũng biết đây không phải là lúc để phát tác, có thể bình thường hắn rất bạo lực và điên cuồng nhưng lí trí của hắn cũng không phải là dạng tầm thường.
Ấy vậy mà chỉ nghe Thiên Cơ Ngạo chửi bới Tuyết Phi Nhan là “tiện nữ nhân” thôi mà Tử Phong đã không thể kiềm chế cơn cuồng nộ của mình, trực tiếp ra tay giết người, hơn nữa đến tận bây giờ cơn cuồng nộ trong người hắn vẫn không hề giảm sút mà chỉ có tăng lên, khiến tâm trí của hắn mất kiểm soát.
Tử Phong biết rất rõ trạng thái này của mình chắc chắn không phải là theo như mong muốn của hắn, chỉ là hắn không rõ là tại sao mình lại bị nhấn chìm trong cơn cuồng nộ như thế này, hơn nữa tia năng lượng thần bí kia dường như cùng với trạng thái cuồng nộ này của mình có liên quan, càng trở nên điên cuồng giận dữ thì tia năng lượng đó lại càng lớn mạnh.
Chỉ là nếu tình trạng này tiếp diễn thì bản thân hắn cũng sẽ bị mất trí, bị nghiền nát bởi chính cơn cuồng nộ của mình mà hoá thành một tên cuồng ma điên loạn, đừng nhìn hắn vẫn đang tỉnh táo nhưng thực sự hắn đang dùng hết sức bình sinh của mình để có thể kiềm chế cơn cuồng bạo này lại.
“Khoan đã, sức mạnh tăng lên theo cảm xúc ư?? Chẳng lẽ là…..” linh quang chợt loé, Tử Phong nhớ tới một thứ mà hắn mới nhận được gần đây, tâm thần tiến vào trong không gian hệ thống nhìn ngó xung quanh.
Phía trên bầu trời của không gian hệ thống, một vòng tròn mang kích thước cực đại đang bay lơ lửng trên không trung, ở giữa là một ngôi sao tám cánh lúc này đang toả ra quang mang chói mắt, đó đích thị là phần thưởng của Chúa Tể Hư Không dành cho Tử Phong lúc trước.
Ánh mắt Tử Phong không tự chủ được bị thu hút bởi văn tự “Ira” lúc này đang rực cháy hơn bao giờ hết, lấn át toàn bộ các văn tự khác, Phân Tích Nhãn theo bản năng liền được kích hoạt.
-Bát Tự Thần Hoả (Chưa nhận chủ): Chứa đựng sức mạnh thần bí của Chúa Tể Hư Không, có thể cung cấp năng lượng vô tận cho chủ thể sử hữu. Mỗi ngọn Thần Hoả tượng trưng cho một dạng cảm xúc, cảm xúc càng mạnh thì năng lượng cung cấp càng lớn, không có giới hạn hạn mức.
Trong một thời điểm nhất định thì chỉ có một loại cảm xúc được chuyển thành năng lượng, không thể chuyển hoá nhiều loại cảm xúc khác nhau. Chủ thể sở hữu có khả năng sẽ bị mất khống chế cảm xúc của chính mình, cần phải làm chủ Bát Tự Thần Hoả để khắc phục điểm yếu này.
Số Thần Hoả đã thắp: 1
“Thì ra là vậy!!”