Tử Phong sắc mặt hơi tái một chút, nhìn Hồ Phi Nguyệt nói
“Nàng trông ta có đang vui hay không?”
Thực ra nếu chỉ nghe động tĩnh trong phòng thì rất dễ liên tưởng đến một vài chuyện không nên cho trẻ em xem, nhưng trên thực tế thì mọi thứ lại hoàn toàn khác so với tưởng tượng. Diệp Mị Nhi nửa đêm mở cửa sổ chui vào phòng Tử Phong không việc gì khác ngoài đòi phần thưởng, mà còn phần thưởng nào có thể khiến nàng ta thích thú hơn việc trực tiếp hút máu chủ nhân của mình cơ chứ.
Bản thân Huyết Mị Ma Cơ hay Diệp Mị Nhi kể từ lúc ở trong Sinh Hồn Bí Cảnh đã thể hiện rõ việc máu của Tử Phong cực kỳ hợp khẩu vị của nàng, Tử Phong thì thuộc dạng quái thai chảy cả trăm lít máu vẫn không chết, đương nhiên sẽ không keo kiệt với nàng ta. Lúc này Diệp Mị Nhi đang dán cả cái cơ thể lồi lõm mê người của mình lên người Tử Phong, miệng thì giống như Hấp Huyết Quỷ cắn chặt vào cổ của hắn, không ngừng uống máu chảy ra.
Dường như máu của Tử Phong đối với Diệp Mị Nhi chính là xuân dược…à nhầm cao lương mỹ vị cực điểm, so với loại rượu ngon nhất thiên hạ còn hơn, rên rỉ hay uốn éo cơ thể chỉ là phản ứng tự nhiên của nàng.
Nhìn Diệp Mị Nhi giống đang say rượu không biết trời đất ở đâu nữa, Hồ Phi Nguyệt không khỏi buồn cười, nhưng mặt vẫn cố tình lộ vẻ đau buồn
“Thiếp ở nhà mong ngóng từng giây từng phút đợi phu quân trở về, vậy mà chàng vừa về còn chưa thèm hỏi thăm thiếp một câu đã kéo Diệu Yên vào phòng làm chuyện bậy bạ. Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi, đến cả Mị Nhi chàng cũng không tha, chẳng lẽ chàng đã chán thiếp rồi ư?”
Tử Phong nhìn bộ dạng giống như đang cố gắng nặn mấy giọt nước mắt mà không làm được của Hồ Phi Nguyệt mà khoé mắt không khỏi giật giật, ảo não nói
“Tha cho ta đi, hết Diệu Yên giờ đến lượt nàng, trông ta có giống người có mới nới cũ không?”
“Giống lắm!!” Hồ Phi Nguyệt nghiêng đầu trả lời ngay lập tức.
Tử Phong nghiến răng một cái, không gian lực khẽ động kéo Hồ Phi Nguyệt vào trong phòng, thuận tiện đóng luôn cánh cửa lại.
“Nàng còn nói nữa, nhanh giúp ta gỡ cái đứa thích hút máu người khác này ra hộ cái!”
“Phu quân có thể tự làm mà, dù sao thì Mị Nhi cũng đâu có cãi lại mệnh lệnh của chàng được. Mà không, thiếp có chủ ý này hay hơn, chàng trực tiếp lật ngược người lại rồi xơi luôn Mị Nhi đi, thiếp không có ý kiến gì đâu.” Hồ Phi Nguyệt khúc khích cười.
Tử Phong liếc nhìn Diệp Mị Nhi giống như say rượu đang nằm trên người mình, trong đầu không khỏi nhớ lại cuộc hội thoại lúc trước với Tiểu Linh.
“Cái gì, nàng nói ta và Diệp Mị Nhi có chúng huyết thống??” Tử Phong trợn mắt lên nhìn Tiểu Linh.
“Công tử bình tĩnh, ta nói rằng ngài với Diệp Mị Nhi vốn có chung nguồn gốc, chứ không phải là huyết thống, mặc dù đúng là nàng ta nhờ vào tinh huyết của ngài để hồi sinh thật. Ngài cũng biết là trong vũ trụ này có vô số hành tinh, cũng không phải chỉ có mỗi Trái Đất và tinh cầu hiện tại là có sự sống đúng không?” Tiểu Linh nói.
Tử Phong gật đầu, điều đấy còn phải hỏi nữa hay sao, chỉ riêng sự tồn tại của Chúa Tể Hư Không và Verthandi đã đủ để chứng minh điều đó rồi. Tiểu Linh thấy vậy liền tiếp tục nói
“Trong vũ trụ rộng lớn bao la có một chủng loài được gọi là Ma Tộc, chủng tộc này chia ra thành nhiều phân nhánh nhỏ, mỗi phân nhánh lại là một loài khác nhau….”
“Ý nàng ta và Mị Nhi đều là Ma Tộc?” Tử Phong ngắt lời.
“Đúng vậy, Thiên Ma Nhất Tộc và Huyết Ma căn bản đều thuộc về Ma Tộc, điểm khác biệt đó là về phân chia cấp bậc, trong khi Thiên Ma Nhất Tộc đứng trên đỉnh kim tự tháp của Ma Tộc thì Huyết Ma chỉ được coi là Ma Tộc trung đẳng. Nghiêm túc mà nói thì Thiên Ma giống như là phiên bản nâng cấp toàn diện của Huyết Ma vậy, ít đi một vài điểm mạnh nhưng bù lại lại sở hữu nhiều năng lực cường đại hơn nhiều.”
“Nàng nói vậy ta cũng hiểu, nhưng mà tự nhiên gọi ta vào trong này chỉ để nói vụ này thôi ư?” Tử Phong gật đầu ra vẻ hiểu ý, nhưng vẫn thắc mắc hỏi.
“Sở dĩ ta phải nhắc nhở công tử như vậy là bởi vì nghĩ đến tương lai của ngài đó. Bản thân ngài cũng biết rõ quy luật càng là sinh vật cường đại thì khả năng sinh ra đời sau càng thấp, nhân loại về mặt sinh học mà nói chính là nhân tuyển thường thấy nhất trong mọi trường hợp bởi bọn họ có thể kết hợp với hầu hết các chủng tộc khác để sinh ra hậu đại.
Nhưng đó chỉ là nhân tuyển thường thấy chứ không phải nhân tuyển tốt nhất, bởi sự khác biệt chủng tộc không phải là thứ có thể dễ dàng vượt qua, tỉ lệ sinh ra hậu nhân cao nhất vẫn là đồng tộc với nhau. Công tử là một Thiên Ma, không chỉ tu vi hiện tại cao mà bản thân huyết mạch của ngài cũng thuộc về sinh vật bậc cao trong vũ trụ này, đấy là ta còn chưa muốn nói đến việc hiện tại ngài là một Thiên Ma biến dị, so với Thiên Ma thông thường khác còn cao hơn đến mấy cấp bậc, dù có kết hợp với nhân loại thì tỉ lệ có con vẫn thấp đến mức thê thảm.” Tiểu Linh giải thích cặn kẽ nói.
Tử Phong nghe đến đây, sắc mặt không khỏi nghệt ra
“Nàng muốn….”
“Đúng thế, tuy ngài là Thiên Ma biến dị, huyết mạch cao cấp hơn cả vương tộc của Thiên Ma, nhưng chung quy lại vẫn có thể coi ngài là một Ma Tộc. Huyết Mị Ma Cơ cũng là Ma Tộc, sẽ là nhân tuyển tốt nhất nếu như ngài muốn có con, chứ ta nói lời này có chút khó nghe, chứ tỉ lệ ngài cùng với những nữ nhân hiện tại bên cạnh có thể có con nó là con số âm. Hồ Phi Nguyệt thì không tính, nhưng kể cả với nhân loại như Diệu Yên hay Tuyết Phi Nhan cũng không đủ khả năng để mang thai một sinh vật cao cấp như đời sau của công tử được.”
“Nhưng mà….” Tử Phong có chút khó xử nói.
“Ta biết những gì công tử đang nghĩ trong đầu, ta cũng nói thẳng luôn là công tử không cần phải lo lắng. Diệp Mị Nhi sau khi nhận được tinh huyết của ngài, lại còn thêm cả Chủ Bộc Khế Ước nữa, về cơ bản đã trở thành một Ma Tộc chân chính. Hơn nữa ngoại trừ vụ hút máu để sống ra thì Diệp Mị Nhi cũng là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, ngài cũng đừng có lằng nhằng lấy lí do nàng ta là quái vật này nọ để từ chối, trong mắt của ta thì công tử còn giống quái vật hơn đấy. Ta cũng chỉ nói như vậy thôi, quyết định cuối cùng vẫn nằm ở công tử đấy.”
Đó là toàn bộ nội dung cuộc trò chuyện giữa Tử Phong và Tiểu Linh, hắn vừa nhớ lại vừa không tự chủ được nhìn xuống nữ nhân đang nằm trên người mình. Lúc này Diệp Mị Nhi giống như đang say rượu, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần đỏ ửng lên kèm theo vẻ thoả mãn trông cực kỳ đáng yêu, đôi mắt nhắm nghiền lại với hàng lông mi dài cong vút, khoé miệng nhếch lên cười mỉm, đôi môi vẫn còn dính máu của nàng hơi sẫm màu nhưng lại không hẹn mà vô cùng hợp với màu da hơi nâu của mình.
Vốn trước kia lúc còn ở trong Sinh Hồn Bí Cảnh thì da của nàng có màu trắng giống như trứng gà bóc, nhưng chẳng hiểu sao càng về sau làn da đó lại càng tối màu lại, kết quả đó là một nước da màu bánh mật trông vô cùng đẹp mắt, so với mỹ nữ thông thường lại mang theo một vẻ phong tình quyến rũ khác hẳn. Lúc này thì ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu lên da thịt nàng khiến làn da mịn màng hơi tối màu đó lại ánh lên từng điểm sáng bóng trơn láng, có thể khiến bất kỳ nam nhân nào giương cờ trắng đầu hàng, muốn chạm tay vào đó.
Vóc người của Diệp Mị Nhi thì không cần phải bàn cãi, chỗ nào cần lồi chỗ nào cần lõm đều không trượt đi một li, cá biệt là đôi gò bồng đảo của nàng to hơn nữ nhân bình thường rất nhiều nhưng lại không hề mất cân đối với kiều đồn nở nang và vòng eo nhỏ nhắn có thể nhìn rõ cả những đường cơ bụng tạo thành một hình ảnh kích thích thị giác đến cực điểm. Toàn thân nàng toát lên một vẻ đẹp hoang dã khoẻ mạnh nhưng không kém phần mị hoặc dụ nhân.
Thái độ của Diệp Mị Nhi với Tử Phong cực tốt, nói trắng ra là nàng ngoan ngoãn nghe lời đến mức nhiều lúc hắn còn tưởng mình đang nuôi sủng vật, cũng vì thế mà ác cảm của hắn với nàng cũng vơi đi rất nhiều. Bản thân Tử Phong cũng là nam nhân, hắn cũng có những dục vọng thầm kín như bao tên đàn ông khác, chỉ là hắn thường suy nghĩ rất nhiều trước khi làm ra mỗi hành động, tuyệt đối không để cho nửa thân dưới làm càn.
Lời gợi ý của Hồ Phi Nguyệt khiến hắn nhớ lại những gì Tiểu Linh nói lúc trước, cảm nhận cơ thể mềm mại không xương đang toả ra hơi nóng hừng hực đang nằm trên người mình, hắn không tự chủ được xuất hiện phản ứng sinh lý tự nhiên. Vào giờ phút này nếu hắn có trực tiếp đè Diệp Mị Nhi xuống để abcxyz thì nàng ta cũng tuyệt đối không từ chối, thậm chí còn vui vẻ chấp thuận là đằng khác. Khẽ lắc đầu xua tan đi mấy ý nghĩ không cần thiết, Tử Phong đỡ Diệp Mị Nhi nằm xuống giường, cưỡng ép cơ thể mình trở lại bình thường sau đó đứng lên.
“Từ ngày trước thiếp đã thắc mắc rồi, nhưng mà chẳng lẽ thẩm mỹ quan của Thiên Ma như chàng và người bình thường khác có điểm khác biệt à?” Hồ Phi Nguyệt hỏi.
“Hử, sao nàng lại hỏi vậy?”
“Thiếp vẫn còn nhớ cái hồi chàng mới gặp thiếp ở nhân dạng, một siêu cấp đại mỹ nữ như thiếp tối ngày quấn lấy chàng nửa bước không rời vậy mà chàng vẫn có thể nhịn được mà không giở trò này nọ, rồi đến bây giờ xung quanh chàng gần như là được bao vây bởi mỹ nhân vậy mà người thực sự có quan hệ với chàng cũng chỉ có thiếp, Diệu Yên và Phi Nhan muội muội, vậy nên thiếp mới thắc mắc là phải chăng Thiên Ma như chàng có quan điểm khác về mỹ nữ à?” Hồ Phi Nguyệt cười cười.
“Ta có thể khẳng định quan điểm về thẩm mỹ của mình cực kỳ bình thường, chẳng qua là ta không phải loại người sẽ quan hệ một cách bừa bãi mà thôi. Hay là nàng muốn ta cứ gặp mỹ nữ là phải thu hết vào hậu cung?” Tử Phong có chút nhức đầu nói.
“Đương nhiên thiếp không có ý như vậy, chỉ là Mị Nhi cực kỳ xinh đẹp, đến thiếp là nữ nhân mà cũng không nhịn được phải rung động, bấy lâu nay chàng thường xuyên cho con bé nằm ngủ ngay bên cạnh mà không chút động lòng nên thiếp cảm thấy kỳ lạ mà thôi.” Hồ Phi Nguyệt lắc đầu.
Chuyện Tử Phong ngủ cùng giường với Diệp Mị Nhi là sự thật, bởi vì mỗi một lần
“ăn” xong là nàng ta “phê” đến không biết trời đất là cái gì nữa, cứ như vậy trực tiếp nằm ngay xuống giường của hắn mà ngủ. Còn Tử Phong thì không hề có ý định làm gì Diệp Mị Nhi cả, ngủ thì cứ ngủ thôi, hắn chẳng có tính toán nhiều đến như vậy.
“Mà thiếp vẫn có một chuyện thắc mắc, chàng nói Mị Nhi không phải là con người, mà là một chủng tộc có tên là Huyết Ma phải không? Chủng tộc của chàng là Thiên Ma, không biết có liên quan gì với nhau không?”
Tử Phong cũng không giấu giếm, đem những lời lúc trước của Tiểu Linh kể lại một lượt, nhưng tuyệt nhiên không hề đả động gì đến vụ tỉ lệ sinh con với nàng. Hắn vẫn còn nhớ rõ việc Hồ Phi Nguyệt cảm thấy áy náy đến mức nào bởi vì biết được bản thân không thể sinh con cho hắn. Nếu biết được Tử Phong và Diệp Mị Nhi cực kỳ phù hợp với nhau để làm chuyện này thì chắc chắn gần như trăm phần trăm nàng sẽ lột trần Diệp Mị Nhi sau đó buộc hắn phải “thượng” ngay lập tức.
“Có thể biết được những chuyện như thế này, quả không hổ danh là Hoàng tộc Thiên Ma, thế mà lúc trước chàng còn lừa thiếp, nói cái gì mình trước kia là con người.” Hồ Phi Nguyệt nháy mắt nói.
Nghe vậy Tử Phong không khỏi cười khổ, đi đêm lắm có ngày gặp ma, lúc trước hắn dùng diễn kỹ của mình, tạo ra một vở kịch tam hoàng tử Thiên Ma Nhất Tộc để lừa Diệu Yên. Thành công thì thành công thật, nhưng cuối cùng giấy không gói được lửa, về sau đương nhiên Hồ Phi Nguyệt cũng biết đến chuyện này. Đương nhiên Tử Phong ngay lập tức bị chất vấn, nhưng cũng may là hắn đã xem không biết bao nhiêu tiểu thuyết cùng với phim ảnh các kiểu, vô cùng nhanh trí bịa bừa ra lí do là trí nhớ của mình cũng bị phong ấn cùng với tu vi nên đã nói dối.
Cũng may là Hồ Phi Nguyệt chỉ hỏi lấy lệ, không cố tình đào sâu hơn nữa, bằng không thì Tử Phong cũng chịu thua, mọi thứ đều là tự hắn ứng biến nghĩ ra, làm gì có đủ thời gian để liên kết chặt chẽ mọi thứ với nhau như thật được.
“Ta cũng đâu có ý định lừa nàng, chỉ là lúc đó trí nhớ của ta rất mơ hồ nên mới nghĩ bản thân mình trước kia là con người thôi.” Tử Phong cười cười.
“Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy kỳ lạ, nếu Thiên Ma Nhất Tộc năm xưa cũng sở hữu những năng lực kỳ quái như chàng thì sao lại có thể thua được nhỉ?”
“Chuyện này….ta có thể được coi như là dị loại trong Thiên Ma, đồng tộc của ta không thể so sánh được.” Tử Phong có chút ngập ngừng nói, ngoại trừ Thiên Ma Hoá Thân và Thiên Ma Nhãn ra thì những năng lực khác của hắn đều đến từ hệ thống, chỉ riêng việc này hắn không thể nói ra được, Tử Phong ẩn ẩn có cảm giác nếu tiết lộ sự hiện diện của hệ thống thì bản thân sẽ ngay lập tức bị cái tên thần linh biến thái kia xoá sổ ngay lập tức.
“Phu quân này, tuy tuổi đời mấy trăm năm của thiếp cũng chỉ có thể so với số lẻ của chàng, nhưng thiếp cũng có thể đại khái đoán được người trước mặt có đang nói dối hay che giấu việc gì đó trong mỗi lời nói đấy. Nhưng mà nếu chàng đã không muốn nói thì thiếp sẽ không ép chàng phải nói ra, tin rằng việc chàng giữ bí mật cũng là có nỗi khổ tâm riêng.” Hồ Phi Nguyệt nhẹ nhàng ôm lấy Tử Phong, ôn nhu nói.
“Cảm ơn nàng, nhưng mà cũng không phải mình ta là người duy nhất giữ bí mật trong lòng đâu.” Tử Phong vuốt nhẹ mái tóc trắng mềm mại như nhung lụa của Hồ Phi Nguyệt, miệng nói.
“Phu quân muốn nói rằng thiếp cũng đang giữ bí mật chuyện gì đó với chàng hay sao?” Sắc mặt Hồ Phi Nguyệt hơi đổi, nhưng giọng nói của nàng vẫn bình tĩnh như thường.
Tử Phong hít sâu vào một hơi, sau đó trầm giọng nói
“Ngân Nguyệt Lang Tộc!!”