Thiên không đỏ quạch một màu huyết hồng, Tử Phong cầm trên tay Tài Quyết Chi Nhận, thân hình không ngừng tả xung hữu đột giữa vô vàn kẻ địch, cơ thể hắn lúc này đã sức cùng lực kiệt, hai chân nặng trĩu như đeo chì, khắp người hắn là vô số vết thương chồng chất lên nhau vô cùng thê thảm, lớp giáp trong trạng thái Thiên Ma Hóa Thân lúc này vỡ nát ra thành từng mảnh nhỏ không còn nguyên vẹn, cả người hắn ngập trong máu tươi.
“Aarghhhhh!!”
Gầm lên một tiếng vang dội, Tử Phong vung mạnh Tài Quyết, một luồng kiếm quang phô thiên cái địa phóng ra, uy lực vô song trực tiếp chém đứt đôi đại địa dưới chân thành hai mảnh, vô số kẻ địch bị luồng kiếm quang thôn phệ hóa thành tro bụi. Nhưng mà kẻ địch của hắn nhiều lắm, nhiều đến mức hắn không thể đếm hết được, đến cả diện mạo của bọn chúng cũng trở nên mờ ảo trong đôi mắt ngập ngụa máu tươi của mình.
Bỗng nhiên mấy tiếng nữ nhân hét thảm vang lên, Tử Phong nghe thấy những âm thanh quen thuộc này liền không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, hắn quay đầu lại chỉ để thấy những bóng hình quen thuộc lần lượt ngã xuống đất không nhúc nhích. Diệu Yên, Tuyết Phi Nhan, Diệp Ngưng Tuyết, Nhạc Tư Kỳ……mỗi một nữ nhân đều mang trên mình vô số vết thương, da thịt trắng bóc lúc này đã nhiễm một tầng đỏ tươi, bọn họ không ngừng rơi từ trên trời xuống, sinh khí trên người biến mất, lụi tàn giống như một đốm lửa nhỏ trước gió bão.
Tử Phong chợt cảm thấy hai tay mình nặng trĩu, hắn cúi đầu xuống nhìn, hai mắt trợn trừng lên. Trong tay hắn lúc này đã không còn Tài Quyết Chi Nhận, khung cảnh chém giết đẫm máu xung quanh cũng biến mất, những âm thanh binh khí va chạm, võ kỹ bắn ra đều tan biến vào trong không trung. Một thân ảnh nữ nhân yêu kiều ngã vào trong vòng tay của hắn, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần không thể dùng bút mực để miêu tả vô cùng tái nhợt, một dòng máu tươi từ trong miệng nàng chảy ra, nhuộm đỏ đôi môi son trông vô cùng thê diễm.
Nữ nhân này thì thào từng tiếng ngắt quãng giống như đang vắt kiệt từng chút sức lực cuối cùng trong cơ thể mình.
“…..chàng đừng lo….cho thiếp….hãy chạy đi…..chạy thật xa….chàng….phải hứa với thiếp…..phải sống….nhất định phải sống….thiếp yêu chàng….mãi mãi yêu chàng….đời này…kiếp này…và…cả những kiếp sau nữa….”
Tử Phong chợt bật người dậy, hơi thở của hắn nặng nề giống như đã lâu không cảm nhận được dưỡng khí, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm cơ thể hắn, đôi mắt của hắn lộ rõ vẻ kinh hoàng tột độ, cả người hắn run rẩy không thể tự kiềm chế được. Điên cuồng thở dốc mấy nhịp, Tử Phong đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng quen thuộc nơi lãnh cung, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, thậm chí hôm nay có thể nói là một ngày nắng đẹp, bên ngoài còn nghe thấy được tiếng chim hót líu lo.
Đưa một bàn tay lên che lấy mặt, Tử Phong tận lực bình ổn tâm tình của mình, miệng không ngừng lẩm bẩm
“Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào, tất cả chỉ là một giấc mơ, mọi chuyện đã qua rồi……tất cả đã qua rồi……”
Dù liên tục tự nhủ thầm như vậy, nhưng hai tay của hắn vẫn run lên từng hồi, dường như hắn vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại khỏi cơn ác mộng ban nãy. Những cơn ác mộng như thế này vẫn thường xuyên xuất hiện mỗi khi Tử Phong nhắm mắt lại, tuy đã hàng vạn năm trôi qua đối với hắn nhưng những lời nói cuối cùng của Hồ Phi Nguyệt vẫn luôn đọng lại trong tâm trí hắn không hề phai nhòa, có thể thấy được chuyện đó đã để lại một bóng ma tâm lí lớn đến mức nào trong lòng hắn.
Một cơn đau bỏng rát kinh khủng tới từ linh hồn đột nhiên bùng lên khiến Tử Phong phải hít vào một ngụm khí lạnh, sự đau đớn khiến tâm trí hắn trở nên tỉnh táo, hắn khẽ nhắm hai mắt của mình lại, một lúc sau mới mở ra, hô hấp của hắn đã khôi phục lại bình thường, cơ thể không còn run rẩy nữa, biểu hiện đau đớn trên mặt hắn đã biến mất, trả lại một khuôn mặt lạnh lùng lãnh tĩnh như thường lệ.
Tử Phong đưa mắt nhìn sang bên cạnh, Nhạc Tư Kỳ vẫn đang vòng tay ôm lấy eo hắn không bỏ, gương mặt kiều diễm ửng đỏ nhàn nhạt như chưa thoát khỏi cơn sóng triều, chiếc chăn đắp trên người hơi tuột xuống để lộ một bả vai trần thon thả với da thịt trắng mịn giống như mỡ đông, khóe miệng nàng trong lúc ngủ say vẫn hơi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc mãn nguyện.
Ánh mắt của Tử Phong chợt trở nên mềm mại, hắn kéo chăn lên đắp cho nàng, cánh tay vươn ra nhẹ nhàng vuốt ve gò má ửng hồng kia, miệng khẽ thì thào
“Chuyện đó……ta sẽ không bao giờ cho phép nó xảy ra thêm một lần nào nữa…..”
————————–
Nhạc Tư Kỳ chậm rãi mở đôi mắt có phần nặng trĩu của mình ra, ánh mắt mông lung của nàng mất mấy giây mới có thể nhìn rõ cảnh vật trước mắt, chỉ thấy một gương mặt nam nhân có phần lạnh lùng nhưng anh tuấn đến cực điểm đang chăm chú nhìn lấy mình, nàng chợt nhớ lại những gì xảy ra hôm qua, gương mặt nàng đỏ lên trông thấy, giống như đà điểu rút đầu mà vội vàng chui vào trong chăn, không dám nhìn ra bên ngoài.
“Được rồi, cái gì nên nhìn hay không nên nhìn ta cũng đã thấy, chuyện gì nên hay không nên làm cũng đã làm cả rồi, nàng còn phải xấu hổ đến mức này hay sao?” giọng nói có chút giễu cợt của Tử Phong vang lên.
“Chủ….chủ nhân…..”
Nghe vậy Nhạc Tư Kỳ xấu hổ đến muốn chết, nàng len lén thò đầu ra khỏi chăn, gương mặt đỏ bừng như muốn chảy máu, dùng một ánh mắt ngập nước mà nhìn nam nhân trước mặt, miệng thì thầm nói như tiếng muỗi kêu. Tâm tình của nàng lúc này muốn có bao nhiêu hỏng bét thì có bấy nhiêu, nàng thật sự không biết là ngày hôm qua mình ăn nhầm thứ gì mà lại có dũng khí chủ động câu dẫn Tử Phong nữa.
Trong lòng mặc dù vui mừng đến không thể kể siết, dù sao thì mình có thể trao tấm thân trong trắng cho người trong lòng, dù là bất kỳ nữ nhân nào cũng sẽ vui mừng, nhưng không có nghĩa là nàng không cảm thấy hổ thẹn. Thực tế thì sâu trong thâm tâm của Nhạc Tư Kỳ vẫn có chút tự ti mặc cảm, nàng xuất thân từ Âm Dương Thánh Giáo, tuy rằng cơ thể trong sạch không bị vấy bẩn, nhưng khởi nguồn vẫn từ cái nơi bẩn thỉu dâm tà như Âm Dương Thánh Giáo, nói nàng không để ý đến chuyện này chính là nói láo.
Đó cũng là lí do mà nàng vốn là một nữ nhân mạnh mẽ dám nghĩ dám làm nhưng tuyệt nhiên không dám để lộ bản thân kỳ thực rất ưa thích Tử Phong, chỉ dám vụng trộm âm thầm nhìn theo bóng lưng của chủ nhân. Còn một lí do nữa là nàng dù sao cũng chỉ là một nô lệ, tuy rằng hiện tại dù không có cái khế ước kỳ quái kia thì nàng vẫn cam tâm tình nguyện đi theo Tử Phong, nhưng thân phận nô lệ thì vẫn còn đó, cũng chẳng thể thay đổi được, nàng rất sợ rằng nam nhân trước mắt sẽ coi khinh nàng, nghĩ nàng chỉ là dạng nữ nhân tùy tiện ai cũng có thể lên giường.
Tử Phong mặc dù có hơi chút đầu gỗ trong chuyện tình cảm, nói khó nghe một chút thì đầu của hắn thuộc dạng bê tông cốt thép lại còn bọc thêm một lớp giáp sắt bên ngoài, tâm tư nữ nhân hắn khó có thể thấu hiểu được, nhưng ít nhất hắn vẫn biết rằng lần đầu tiên của nữ nhân có bao nhiêu ý nghĩa.
Dùng hai tay nâng lấy khuôn mặt ửng đỏ của Nhạc Tư Kỳ, Tử Phong vô cùng ôn nhu hôn lên môi nàng một cái, nhẹ nhàng nói
“Nàng còn gọi ta là chủ nhân ư?”
Đôi mắt của Tử Phong không hề giống người thường, đó là một đôi mắt với đồng tử màu tím sáng như ngọc thạch, xung quanh là tròng mắt đen kịt tựa như thâm uyên thăm thẳm không đáy, nhưng Nhạc Tư Kỳ vẫn có thể cảm nhận được sự trìu mến trong ánh mắt ấy.
“Cái gì cũng xong cả rồi, hơn nữa chủ nhân dường như không hề ghét bỏ ta, Nhạc Tư Kỳ ngươi sợ cái gì chứ?” Âm thầm tự nhủ như vậy, sự xấu hổ của nàng dần trôi qua, đầu óc khôi phục lại sự tỉnh táo, nàng không giấu mình trong chăn nữa mà ngồi thẳng dậy, chiếc chăn không còn điểm tựa tuột xuống để lộ thân hình trần truồng của nàng.
Mặc dù đêm qua đã nhìn hết thảy một lượt từ trên xuống dưới, nhưng lúc này hai mí mắt của Tử Phong vẫn không nhịn được mà nhảy lên một cái, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, ít đi một chút thanh thuần, nhiều hơn một phần hương vị thành thục của nữ nhân, tựa như quả đào chín mọng trên cây chỉ chờ người khác tới hái, da thịt trắng hồng mịn màng như nhung lụa thượng hạng, cơ thể mảnh mai nhưng không hề có vẻ yếu đuối, ngược lại những đường vân đại biểu cho những thớ cơ vô cùng tinh mỹ chạy dọc khắp người nàng trông vô cùng khỏe mạnh mà lại không mất đi mỹ cảm.
Vòng eo nhỏ nhắn không một chút mỡ thừa, ngược lại còn có thể nhìn thấy cơ bụng phập phồng ẩn hiện sau từng nhịp thở của nàng. Ở ngay phía trên là đôi gò bồng đảo no đủ không có gì che chắn, hoàn toàn để lộ ra mặc cho hắn ngắm nhìn. Tử Phong nhìn vào nữ nhân hoàn mỹ trước mắt đang tắm mình trong ánh nắng buổi sớm mà có chút thất thần.
Nhạc Tư Kỳ bắt gặp ánh mắt tràn ngập vẻ thưởng thức của Tử Phong mà không khỏi có chút ngại ngùng, nhưng trông thấy tình lang có phần mê đắm cơ thể mình, trong lòng nàng cũng đồng dạng cảm thấy tự hào, căn bản không hề cảm thấy chút xấu hổ nào mà ngạo nghễ ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tận lực phô bày vẻ đẹp của mình cho nam nhân nhìn ngắm.
Tử Phong rất nhanh liền tỉnh táo lại, trông thấy Nhạc Tư Kỳ đang làm dáng giống như là để hắn có thể thưởng thức, hắn không khỏi bật cười một tiếng, trực tiếp ôm ngang người nàng bế lên sau đó đứng dậy, mặc kệ lúc này trên người cả hai không có đến một mảnh vải vụn che thân.
“Ahh…” Nhạc Tư Kỳ bất ngờ kêu lên một tiếng.
“Vận động cả một đêm, chúng ta cũng nên tắm rửa một chút chứ?” Tử Phong nở nụ cười hơi chút tà mị, miệng nói.
Nghe thấy cụm từ “vận động cả đêm”, mới vừa trở lại bình thường Nhạc Tư Kỳ lại cảm thấy thẹn thùng, hai vành tai nóng rực đỏ bừng lên, nàng úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của Tử Phong không dám ngẩng đầu lên.
Lãnh cung đương nhiên là có phòng tắm, dụng cụ các thứ như là bồn tắm vô cùng đầy đủ tiện nghi, chỉ là do đã bỏ hoang được một thời gian nên không có nước dẫn đến đây, cơ mà việc này đối với Tử Phong mà nói thì dễ như trở bàn tay, chỉ cần điều động thủy linh chi lực trong thiên địa tạo thành nước, sau đó dùng linh lực tác động một chút là sẽ có ngay một bồn nước nóng nghi ngút khói.
Thực tế đối với võ giả cao giai thì việc tắm rửa là không cần thiết, bởi vì cơ thể bọn họ sẽ không ra mồ hôi hay dính phải bụi bặm, dù có đi chăng nữa thì cũng chỉ cần hơi động linh lực một chút là có thể gột rửa tất cả. Nhưng việc tắm rửa không cần thiết không có nghĩa là không thể làm, chỉ đơn giản là hưởng thụ mà thôi.
Ngâm mình trong làn nước nóng, Nhạc Tư Kỳ rúc vào trong lòng Tử Phong, nàng cũng không biết là do nước quá nóng hay bản thân vẫn còn xấu hổ mà da thịt khắp người nàng ửng đỏ hết cả lên. Hai người không nói gì cả, chỉ lẳng lặng ôm lấy nhau trong bồn tắm, hưởng thụ một chút tĩnh lặng an bình khó có được.
Tử Phong cúi đầu nhìn nữ nhân đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, hắn không khỏi nhớ lại thời điểm ban đầu gặp nàng, lúc đó nàng còn đang muốn giết hắn đây, vậy mà không hiểu trời xui đất khiến như thế nào, hiện tại nàng lại trở thành nữ nhân của hắn, đúng là vận mệnh trêu ngươi mà.
Cơ mà đối với chuyện này hắn cũng không cảm thấy khó xử bao nhiêu, dù Nhạc Tư Kỳ vẫn luôn cố giấu diếm tình cảm của mình nhưng Tử Phong vẫn có thể nhận ra được, như hiện tại cũng chỉ là thuận theo tự nhiên mà thôi, hơn nữa chuyện này cũng không phải là không có lợi.
Nhạc Tư Kỳ vẫn luôn tu luyện công pháp Cửu Chuyển Càn Khôn, mà công pháp này vốn là công pháp song tu, hơn nữa đã được chỉnh sửa để tăng uy lực lên miễn là tu luyện giả thực hiện việc song tu. Nhưng nàng vẫn luôn từ chối làm chuyện này nên tu vi vẫn luôn bị kẹt lại một chỗ khó có thể tinh tiến, nếu không phải có vô số đan dược đỉnh cấp bồi vào, nàng có thể đột phá Thánh Hoàng hay không còn khó có thể biết được, hơn nữa còn bị công pháp phản phệ vô cùng khó chịu.
Hiện tại thì tốt rồi, không những tệ đoan của công pháp được hóa giải, mà đối tượng song tu của nàng lại là Tử Phong, người có thực lực hơn xa nàng, lợi ích mà nàng thu được khó có thể đong đếm được, tu vi của nàng chỉ sau một đêm từ Thánh Hoàng trung giai đỉnh phong trực tiếp bão tố phi thăng lên Thánh Quân cao giai đỉnh phong, trở thành người có tu vi cao nhất bên cạnh hắn.
Còn Tử Phong thì được lợi gì ư? Hỏi thừa, có thể thu được một mỹ nhân như vậy vào phòng, hắn còn muốn gì hơn nữa, làm người à nhầm làm Thiên Ma thì cũng tham lam có mức độ thôi.
Nhạc Tư Kỳ lúc này cũng đã nhận ra tu vi của mình tăng tiến một cách mãnh liệt như vậy, nàng cũng biết rằng đấy là do công pháp của mình lợi hại cộng thêm chênh lệch tu vi giữa nàng và Tử Phong, nói là nàng thải dương bổ âm hắn thì đúng hơn là song tu, chỉ là biết vậy nhưng nàng vẫn không khỏi ngạc nhiên.
“Khoan đã, chủ nhân, tu vi của ta…..” Nhạc Tư Kỳ bỗng nhiên thốt lên.
“Thánh Quân cao giai đỉnh phong, chỉ cần tu luyện một thời gian nữa thì có thể thử đột phá cảnh giới Thiên Tôn, công pháp của nàng đúng là không tầm thường, nhưng cũng phải nói tới công lao của đám đan dược mà nàng đã từng phục dụng, chung quy vẫn là hậu tích bạc phát. Cơ mà tu vi của nàng làm sao?” Tử Phong gật đầu nói.
“Ta đột phá hai đại cảnh giới liên tiếp, nhưng mà….thiên kiếp đâu rồi?” Nhạc Tư Kỳ nghi hoặc nói.
Thiên kiếp ở trong đẳng cấp của Thánh Giai về cơ bản có hệ số nguy hiểm rất nhỏ, chỉ cần căn cơ vững chắc thì không cần phải lo lắng, thiên kiếp này có tác dụng như là tẩy lễ đối với võ giả thì đúng hơn. Nhưng một mạch đột phá Thánh Hoàng rồi Thánh Quân, tuy nói thiên kiếp Thánh Giai không quá mạnh nhưng tích tụ lại thì vẫn nguy hiểm như thường, chỉ là đêm qua nàng bị Tử Phong lật qua lật lại không biết trời đất ở đâu, đừng nói là thiên kiếp, dù trời có sập xuống nàng cũng chẳng nhận ra.
Tử Phong nghe vậy cũng chỉ cười cười, hắn nhẹ nhàng đặt cằm mình lên đầu nàng, nhàn nhạt nói
“Nàng đang ở trong Lĩnh Vực của ta, đừng nói là thiên kiếp Thánh Giai, dù có là thiên kiếp cấp Bán Thần cũng đừng mong đánh xuống được!”
Nhạc Tư Kỳ vô cùng hưởng thụ hành động thân mật này của Tử Phong, chỉ là nghe thấy hắn nói như vậy, nàng không khỏi chấn kinh đến trợn tròn mắt
“Ý của chủ nhân là sao cơ? Đến cả lôi kiếp cấp Bán Thần cũng…..”
“Nàng chỉ cần biết như vậy là đủ rồi, nguyên do trong đó ta khó mà giải thích cặn kẽ được.” Tử Phong cười cười, hắn không có ý định nói rõ ra cho nàng biết, dù sao thì sự tồn tại của Thế Giới cũng quá mức kinh thế hãi tục, hắn không muốn nàng phải suy nghĩ quá nhiều.
Nhạc Tư Kỳ là một nữ nhân thông minh, tuy lúc này đang chìm đắm trong ôn nhu ngọt ngào, trí lực giảm đến tám thành nhưng không có nghĩa là nàng không biết suy nghĩ, nàng biết Tử Phong không muốn nói rõ nên cũng không có hỏi nhiều, chỉ là nàng vẫn không kìm được mà nhìn về phía hắn mà lên tiếng
“Chủ nhân….có phải lúc trước ngài nói rằng tu vi ngày xưa của mình là Thiên Tôn đỉnh phong….là nói dối đúng không?”
Tử Phong nghe vậy mà không khỏi ngẩn người, trời đất chứng giám lúc đó hắn chỉ là muốn tỏ vẻ thần bí một chút, thuần túy chỉ là trang bức mà thôi, nào ngờ Nhạc Tư Kỳ lại nhớ kỹ đến như vậy xong còn kết hợp với lời nói của hắn ngày hôm nay mà suy đoán như vậy. Hắn xác thực mình lúc đó nói dối, cơ mà hiển nhiên cái mà Nhạc Tư Kỳ nghĩ đến cách xa sự thật đến mười vạn tám ngàn dặm, hắn cũng chỉ có thể đâm lao đành theo lao.
“Lúc đó sợ nàng không tin nên ta phải hạ cảnh giới xuống, chứ sao một hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc như ta lại chỉ có tu vi Thiên Tôn đỉnh phong được.” Tử Phong sử dụng mười hai thành diễn kỹ, vô cùng chăm chú nói.
Nhìn thấy biểu cảm “quả nhiên là như vậy” trên mặt Nhạc Tư Kỳ, Tử Phong âm thầm thở phào một cái, xem ra trình độ diễn xuất của hắn vẫn tốt như ngày nào, xem ra có thể tạm thời khiến nàng tin tưởng, còn nàng có tự “hack” não ra cái gì nữa thì hắn cũng không quan tâm.
“À mà, nàng vẫn gọi ta là chủ nhân?” Tử Phong trực tiếp bẻ lái.
Quả nhiên Nhạc Tư Kỳ bị lời nói của hắn đánh lạc hướng, nàng có chút xoắn xuýt mà cúi đầu xuống, miệng lí nhí
“Vậy ta phải gọi ngài là gì?”
“Nàng đoán xem?!”
Nhạc Tư Kỳ lại càng thẹn thùng hơn nữa, một hồi lâu sau mới phát ra mấy tiếng nhỏ như muỗi kêu
“Phu….quân…”
“Nói lại, ta không nghe rõ!” Tử Phong cười ẩn ý, trêu chọc nói.
Tu vi như Tử Phong sao có thể không nghe rõ được, Nhạc Tư Kỳ biết hắn đang trêu mình nhưng không có dũng khí phản bác, cơ mà để nàng gọi hai chữ “phu quân” một cách rõ ràng thì hơi quá mức rồi, con tim nhỏ bé nãy giờ đang đập loạn lên như hươu chạy sao có thể chịu nổi.
“Ta không biết, chủ nhân là chủ nhân, ngài là chủ nhân của ta, ta sẽ không đổi cách xưng hô đâu!” bí quá hóa liều, Nhạc Tư Kỳ nói một tràng sau đó trực tiếp quay lưng lại về phía hắn giống như giận dỗi, chỉ là cơ thể vẫn hết sức thành thật dựa sát vào người hắn.
Tử Phong cũng chỉ muốn lái chủ đề sang hướng khác, thấy nàng phản ứng như vậy hắn cũng không được đà lấn tới, nữ nhân của mình đã muốn như vậy thì cứ chiều theo ý nàng đi, cũng chẳng phải là chuyện to tát gì.
“Được rồi, nghỉ ngơi như vậy đã đủ, nàng đi với ta một chuyến!” Tử Phong đột nhiên nói.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Nhạc Tư Kỳ có phần ngơ ngác.
“Ta dẫn nàng đi độ kiếp!” Tử Phong nở một nụ cười mười phần thần bí nói.