Chương – 16: Ngươi ăn không

Ngươi ăn không

Thuận tay cầm lên một khối bỏ vào trong miệng, nàng đưa khay bánh qua cho Huyền Chi Thất, vừa nhai bánh ngọt mập mờ không rõ hỏi: “Mùi vị rất ngon, ngươi ăn không?”

Trên ngón tay nổi rõ khớp xương đang mở ra cây quạt giấy màu trắng nhạt, Huyền Chi Thất tùy ý cười cười, tiện tay cầm lên một miếng bỏ vào trong miệng, hàng mi tuấn lãng hơi giản rộng ra.

Nguyệt Trì Lạc nở nụ cười, nàng lại chuyển cái khay đến cho Đông Phương Tuyết ở đầu bên kia, dùng ánh mắt tỏ ý rồi chỉ cười mỉm chi nhìn hắn, cũng không có động tác thứ hai.

Nguyệt Trì Lạc còn dùng tay kéo kéo ống tay áo của hắn, sau đó chỉ chỉ bánh ngọt trong tay. Hào quang sáng rực giữa đôi mắt tỏa chiếu lên cả người làm tăng thêm vài phần linh động.

Đông Phương Tuyết cười nhạt một tiếng, nói: “Nhiêu đây đủ không? Nếu không thì Bổn vương sẽ sai người mang đến thêm cho ngươi?”

Đôi mắt hắn dừng ở trên tay cầm bánh ngọt của Nguyệt Trì Lạc đang, ánh mắt đó cũng không có gì là không thích hợp, ngược lại rất đỗi dịu dàng, nhưng Huyền Chi Thất lại nghe được lời này của hắn có ẩn chứa vẻ châm chọc.

Nguyệt Trì Lạc sửng sốt một chút, giống như không hề biết ngụ ý châm chọc của hắn, sau đó vẫy vẫy tay cười tít mắt nói: “Tốt quá, vậy thì làm phiền ngươi rồi.”

Lần này, Huyền Chi Thất bật cười thật to, còn Đông Phương Tuyết thì lại nổi giận.

Hắn vốn chỉ tùy ý nói ra, ý tứ hàm chứa châm chọc trong lời nói đó có lẽ chỉ có kẻ ngốc mới nghe không hiểu.

Chẳng lẽ, vị nhị tiểu thư này thật sự là kẻ ngốc sao?

Khuôn mặt tuấn mỹ không tì vết tựa như ánh trăng sáng mông lung, hắn nhíu lại hàng mi dày đẹp, trầm tư suy nghĩ, nếu lấy tên ngốc này về nhà có phải Đông Phương Tuyết hắn sẽ bị mất hết mặt mũi hay không……

Trong chốc lát, đã nghe được tiếng bánh xe chuyển động, bên trong xe lộ vẻ cực kỳ yên tĩnh.

Nguyệt Trì Lạc nhỏ nhẹ ăn món bánh ngọt của nàng, ngay lúc này có một ngón tay thon dài vươn đến khóe miệng nàng, nhẹ nhàng quẹt xuống lau sạch miếng vụn bánh ngọt dính nơi khóe miệng cho nàng.

Huyền Chi Thất nhìn nàng phì cười một tiếng, chùi miếng vụn bánh ngọt trên tay vào giấy.

Nguyệt Trì Lạc luống cuống, trên gương mặt mũm mỉm hiện đầy rặng mây đỏ, nàng ngơ ngác nhìn miếng vụn bánh ngọt ở nơi đó, ánh mắt vốn đã lớn lại càng trợn to hơn.

Nửa khối bánh ngọt còn lại từ trên tay nàng rơi xuống lăn đến dưới chân Huyền Chi Thất, nàng nhìn vẻ mặt cười nhạt của Huyền Chi Thất rồi che mặt khóc rống lên, Đông Phương Tuyết không nhịn được khóe miệng nhếch lên hơi giật giật.

Xe ngựa ngừng lại ở trên hồ Thúy Minh Đế Đô, mãi đến khi đã xuống xe ngựa, trên mặt Nguyệt Trì Lạc vẫn còn chút ửng hồng.

Đặc Công Hoàng Hậu

Đặc Công Hoàng Hậu

Status: Completed Author:

*Thủ phú: Người giàu có số 1

Hắn là Tứ Vương Gia diễm tuyệt nhất thiên hạ, nhân gian tuyên truyền hắn giết người, lấy mạng người khác trong vô hình.

Nàng là một luồng u hồn vượt qua ngàn năm, ham ăn biếng làm lại còn giả heo xơi tái cọp già.

Hắn bởi vì một câu nói phải cưới nàng, nên khuyên nàng: "Nếu không muốn gả, Bổn vương cũng không miễn cưỡng, nhưng một khi đã gả rồi, đến chỗ Địa Phủ cũng đừng oán Bổn vương không có cảnh cáo ngươi."

Nàng bởi vì đi theo hắn có cơm ăn, có chỗ ở mà phải gả cho hắn, nên trả lời hắn: "Trên đường Hoàng Tuyền rất nhàm chán, nếu có Vương gia làm bạn thì nhất định sẽ không tịch mịch."

Với nàng, hát lên một ca khúc Tiếu Hồng Trần, kết quả chính là không thể sánh bằng một nốt Chu Sa giữa đôi lông mày của hắn.

Với hắn, đăng quang ngai vàng Cửu Ngũ Chí Tôn, muôn người quỳ dưới gối nhưng không đổi về được nụ cười tươi như hoa của nàng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset