Chương – 167: Thương tổn (5)

Thương tổn (5)

“Ta nói không thể nào.” Nguyệt Trì Lạc khẽ nhấp hớp trà, giọng nói không mặn không nhạt.

Hoa Quý Phi cau mày, mắt phượng có phần khó hiểu đảo qua Nguyệt Trì Lạc: “Nếu ngươi không đồng ý, trắc phi cũng được.” Như thế, đã coi như lùi một bước rồi.

Có điều, nàng căn bản không hiểu được ý của Nguyệt Trì Lạc, chỉ cho rằng nàng không chấp nhận chuyện lập Bình phi.

Nguyệt Trì Lạc để ly trà lên bàn, phát ra một tiếng kêu khô hốc nặng nề, Hoa Quý Phi có chút không vui nhìn nàng, Nguyệt Trì Lạc ngẩng đầu lên nghênh đón tầm mắt Hoa Quý Phi: “Ta nói này Hoa Quý Phi, người có phải đã quản quá nhiều rồi hay không, muốn lấy ai cũng là chuyện của A Tuyết, ngươi hà tất gì nhiều chuyện như vậy?”

Nghe Nguyệt Trì Lạc nói thế, lông mày Hoa Quý Phi lại nhíu chặt thêm: “Bổn cung nói rồi, đây là vì tốt cho A Tuyết, ngươi đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng thế, ngươi cũng buộc phải tiếp nhận. Còn nữa, tính tình tướng mạo của Long Uyển Nhi đều thuộc bậc thượng thừa*, cho dù tương lai nàng có làm hoàng hậu, cũng sẽ không bạc đãi ngươi.” (*phái đại thừa của phật giáo; nhân phẩm có giá trị)

Lời nói đảo lộn xoay chuyển, thanh âm Hoa Quý Phi vẫn nho nhỏ nhàn nhạt, không mang chút cảm xúc nào, giống như làm việc công theo thông lệ.

“Người luôn miệng nói vì tốt cho A Tuyết, người có nghĩ qua cảm nhận của A Tuyết không? Nếu hắn không đồng ý, chẳng lẽ người dự định bức bách hắn sao?” Nguyệt Trì Lạc hơi nheo lại cặp mắt sắc bén như chim Ưng, trong mắt chợt lóe ánh sáng bén nhọn rồi biến mất, nhanh đến nỗi Hoa Quý Phi cho rằng mình bị hoa mắt.

“Cưới Long Uyển Nhi trăm lợi mà không có một hại, Bổn cung sẽ thuyết phục hắn.” Hoa Quý Phi cầm lên chung trà khẽ nhấp một hớp, hai mắt quét về phía Nguyệt Trì Lạc, vẫn duy trì nhàn nhạt nghiêm khắc.

“Nếu như Long Uyển Nhi không muốn thì sao?” Nguyệt Trì Lạc áp chế đủ loại cảm xúc xuống, thản nhiên hỏi ngược lại.

“Long Uyển Nhi chắc chắn sẽ đồng ý.” Giọng nói Hoa Quý Phi vô cùng kiên định.

“Là bởi vì ta tài học nông cạn, nương nương sợ ta đảm đương không nổi chức trách hoàng hậu cho nên mới để A Tuyết cưới Long Uyển Nhi phải không?” Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, đôi mắt có một tia ánh sáng lấp lánh nhìn về phía Hoa Quý Phi.

Hoa Quý Phi cười một tiếng, khóe môi lộ ra đường cong rất nhỏ: “Phần lớn nguyên nhân là như vậy.”

Đặc Công Hoàng Hậu

Đặc Công Hoàng Hậu

Status: Completed Author:

*Thủ phú: Người giàu có số 1

Hắn là Tứ Vương Gia diễm tuyệt nhất thiên hạ, nhân gian tuyên truyền hắn giết người, lấy mạng người khác trong vô hình.

Nàng là một luồng u hồn vượt qua ngàn năm, ham ăn biếng làm lại còn giả heo xơi tái cọp già.

Hắn bởi vì một câu nói phải cưới nàng, nên khuyên nàng: "Nếu không muốn gả, Bổn vương cũng không miễn cưỡng, nhưng một khi đã gả rồi, đến chỗ Địa Phủ cũng đừng oán Bổn vương không có cảnh cáo ngươi."

Nàng bởi vì đi theo hắn có cơm ăn, có chỗ ở mà phải gả cho hắn, nên trả lời hắn: "Trên đường Hoàng Tuyền rất nhàm chán, nếu có Vương gia làm bạn thì nhất định sẽ không tịch mịch."

Với nàng, hát lên một ca khúc Tiếu Hồng Trần, kết quả chính là không thể sánh bằng một nốt Chu Sa giữa đôi lông mày của hắn.

Với hắn, đăng quang ngai vàng Cửu Ngũ Chí Tôn, muôn người quỳ dưới gối nhưng không đổi về được nụ cười tươi như hoa của nàng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset