Nàng chăm chú dán mắt nhìn mặt nước càng lúc càng nhiều ánh sáng bạc, cánh tay mảnh khảnh càng lúc càng run rẩy kịch liệt.
“Đừng sợ!” Giọng nói không nhanh không chậm của Đông Phương Tuyết truyền đến từ bên cạnh, mang theo ý cười ấm áp khiến lòng người yên ổn.
Nguyệt Trì Lạc vừa xoay người, vẫn còn chưa kịp phản ứng, cả người đã rơi vào trong khuỷu tay của Đông Phương Tuyết.
Nàng ngước đôi mắt, nhìn thấy sắc mặt biến đổi trắng bệch của Tống Chỉ Thi và khuôn mặt xanh mét của thái tử, còn Huyền Chi Thất thì lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Lúc này mặt nước phá vỡ không trung, xuất hiện rất nhiều hắc y nhân cầm đao sáng bén nhọn tụ tập hướng về phía thuyền hoa. Ánh sáng màu bạc giữa không trung tóe ra vô số tia máu rực rỡ, từng trận sát khí bay bổng trong không trung.
“Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi.” Nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay đang run run của Nguyệt Trì Lạc, khi Đông Phương Tuyết thốt ra lời đó, bờ môi mỏng thoáng qua gợi lên ý cười châm chọc nồng đậm.
Mặc dù Đông Phương Tuyết lúc nào cũng cười cười ôn nhu, bây giờ khóe môi lại nhếch lên giễu cợt nồng đậm, cùng sát khí kinh động ngất trời.
Nguyệt Trì Lạc thu lại ánh mắt trên sắc mặt càng ngày càng kém của Tống Chỉ Thi, trong hốt hoảng dường như đã hiểu ra được điều gì, rồi lại như cái gì cũng không biết.
Đông Phương Tuyết nói: Đừng sợ!
Chỉ có chính nàng biết, nàng thật sự không sợ, không sợ những thích khách vọt đến từ mặt nước, nàng chỉ là…..
Ánh sáng bạc chợt lóe, trước mặt bổ tới một đao thẳng về phía Đông Phương Tuyết, Đông Phương Tuyết lôi kéo Nguyệt Trì Lạc xoay người tránh né, rút ra nhuyễn kiếm tùy thân, thanh kiếm bóng loáng như bông tuyết mềm mại bay lả tả, chỉ nhìn thấy được từng trận huyết sắc lan tràn đầy thuyền hoa và trong hồ nước.
Đông Phương Tường rút kiếm yểm trợ, Tống Chỉ Thi từ từ thối lui đến bên cạnh Đông Phương Tuyết, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo càng lúc càng tái nhợt.
Đông Phương Tuyết mỉa mai cười một tiếng, một kiếm hất ra một hắc y nhân, mang theo Nguyệt Trì Lạc đi ở bên cạnh, cùng Đông Phương Tường hình thành một vòng bảo vệ, đưa hai người vây vào chính giữa.
Thân thuyền đột nhiên rung chuyển mãnh liệt khiến cho có chút chênh vênh, ở dưới tình huống không có người nâng đỡ, Nguyệt Trì Lạc và Tống Chỉ Thi chỉ có thể cùng dìu đỡ lẫn nhau ổn định thân thể.
Vô số hắc y nhân xông tới, rồi lại bị Đông Phương Tuyết lần lượt hất ra, trên mặt của hắn từ đầu đến cuối đều cười yếu ớt nhưng xuống tay lại không chút lưu tình. Nhuyễn kiếm trên tay như lá cải trắng bổ xuống một kiếm, trong nháy mắt hắc y nhân nọ liền hóa thành vong hồn ở trong tay hắn.
Vào lúc này Nguyệt Trì Lạc lại nghĩ, những người đang bị Đông Phương Tuyết giết chết, có phải cũng xuyên qua đây hay không?!!