Sau này, mỗi khi Nguyệt Trì Lạc nhớ tới ngày hôm đó mình vừa quẫn bách vừa hạnh phúc, nhưng cuộc sống yên bình như thế, hạnh phúc tạm bợ như vậy, đối với nàng mà nói chung quy vẫn là hy vọng xa vời. Không dễ gì mới gạt được Đông Phương Tuyết để tránh né thời gian độc phát, nhưng tất cả đều bị cái chết của Long Đại tướng quân và một đạo thánh chỉ của Hoàng đế phá vỡ.
Trong trận chiến dịch của nước Đông Phương cùng Bắc Thần, Long Đại tướng quân Long Thần tử trận, nước Đông Phương liên tục bị mất mười tòa Thành.
Tin tức đó vừa truyền đi, cả nước hoang mang khiếp sợ.
Hoàng đế liên tục hạ ba lần thánh chỉ, thúc giục Đông Phương Tử điều phái hai mươi vạn binh mã khẩn cấp tám trăm dặm đóng ở biên cương, lúc này mới ổn định được chiến sự phẫn nộ. Người của triều đình cũng chết không ít, Hoàng đế mượn mười vạn binh của thành Phượng Hoàng gần phương Bắc để làm quân cứu viên, nhưng thành Phượng Hoàng nhận Lệnh không nhận người, đến cả Hoàng đế cũng không còn cách nào khác.
Nguyệt Trì Lạc có chút lo lắng, sợ rằng Hoàng đế trong lúc nhất thời tức giận có thể xuất binh tiêu diệt thành Phượng Hoàng hay không?
Tuy rằng Phượng Hoàng cũng là Thành Cổ, có nền móng nhiều đến trăm năm. Hiện tại Hoàng đế không xuất ra binh mã tấn công thành Phượng Hoàng, nhưng ngộ nhỡ về sau này?
Chuyện này, sớm muộn đều là khối u ác tính trong lòng Hoàng đế, không diệt trừ hắn sẽ cảm thấy ngủ không yên!
Hiện tại Nguyệt Trì Lạc đang giữ Phượng Hoàng Lệnh, cũng giống như đang nắm quả bom hẹn giờ, nàng thậm chí cũng có phần ăn không ngon ngủ không yên, nàng biết rõ, nếu như chuyện Phượng Hoàng Lệnh ở trong tay nàng một khi truyền ra ngoài, hậu quả vô cùng phiền toái!
Nguyệt Trì Lạc tới lui từng bước trong viện, trong lòng nôn nóng bất an.
Rốt cuộc có nên giao Phượng Hoàng Lệnh cho A Tuyết hay không đây?
Nếu giao, có thể nói cái gì?
Phải giải thích như thế nào về căn nguyên của Phượng Hoàng Lệnh!
Không giao? Chẳng lẽ cứ phải cất giữ như vậy?
Mấy chục vạn binh mã đó chẳng lẽ cứ kéo dài thế này?
Cuối cùng, Nguyệt Trì Lạc không giao Phượng Hoàng Lệnh cho Đông Phương Tuyết, mà nàng giao Thử Lệnh cho sư huynh Lam Hồ.
Thật ra chủ nhân của Phượng Hoàng Lệnh hiện tại vẫn đang bí mật tìm kiếm Thử Lệnh, không phải Nguyệt Trì Lạc không biết, chỉ là không tin được. Cuối cùng, nàng đem cục diện rối rắm này ném cho Lam Hồ, hắn thích thu dọn thế nào thì cứ làm như thế đó.
Tuy rằng Lệnh đó là đồ cưới người nọ cho nàng, nhưng nàng không hy vọng A Tuyết biết khoảng thời gian đã trải qua đó.
Lam Hồ cầm Phượng Hoàng Lệnh lật lên lật xuống, ma sát qua lại trên dưới thân Lệnh, chậc chậc lên tiếng nói: “Ngươi cứ thế mà giao nó cho ta?”
“Nếu không thì phải làm sao?” Nguyệt Trì Lạc xoa nhẹ khóe miệng, cười có chút mỉa mai: “Người nọ từ trước đến giờ cũng chưa từng đối đãi tốt với ta, lần nào cũng đều là chất đầy ngấm ngầm mưu kế? Thậm chí ngay cả chết rồi cũng không thể để ta có được cuộc sống tốt.”