Tâm tình Nguyệt Trì Lạc hoàn toàn sụp đổ, hắn nói để cho nàng tin tưởng hắn lệ thuộc vào hắn, nhưng tại sao kết quả lại như thế này?
Tống Chỉ Thi nhìn sắc mặt tái nhợt của Nguyệt Trì Lạc, tâm tình bị rút sạch, trong lòng vui hết lớn nở nụ cười: “Hiện tại A Tường đã bị hoàng thượng tống giam, A Tuyết cùng Tả thừa tướng không cho hắn có cuộc sống tốt, ta cũng sẽ để cho các ngươi chôn theo hắn.”
Nói xong, chợt xoay chuyển đề tài, Tống Chỉ Thi tiếp tục nói: “A Tuyết đã sẵn lòng vì ngươi đoạt vị, như vậy hắn đứng lên từ nơi nào thì ta sẽ làm cho hắn phải ngã xuống từ chỗ đó.”
Nguyệt Trì Lạc nhíu chặt lông mày, nghe đến lời này, không nhịn được ngẩng đầu lên hỏi: “Có ý gì? A Tuyết đoạt vị có liên quan gì đến ta? Tả thừa tướng tại sao phải làm khó Đông Phương Tường?”
A Tuyết vì nàng đoạt vị? Tại sao phải đoạt vị?
Tả thừa tướng vì sao phải làm khó Đông Phương Tường?
Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, hết sức không hiểu.
Tống Chỉ Thi cười nói: “Tả thừa tướng cái lão bất tử đó, tuổi đã sắp về chiều rồi, lại còn muốn tới đoạt vị. Hừ! A Tuyết muốn cái vị trí kia cũng không có đơn giản như vậy, hắn muốn vị trí đó thì nhất định phải đánh ngã A Tường cùng Tả thừa tướng!”
“Ngươi còn chưa nói A Tuyết tại sao muốn đoạt vị?”
“Hừ, Bổn cung không muốn nói nhiều lời vô nghĩa với ngươi.” Nói xong, Tống Chỉ Thi khẽ quát một tiếng: “Bắt lấy nàng!”
Nguyệt Trì Lạc cả kinh, ngay lúc này, từ trong buội rậm nhảy ra vô số hắc y nhân, cầm đao sáng bóng loáng phi thân đến. Nhưng khiến cho Nguyệt Trì Lạc khiếp sợ nhất chính là người một thân áo đen đó, nam tử tuấn mỹ như thần thánh.
Giờ khắc này, tâm tình gì cũng không thể đủ để hình dung nỗi khiếp sợ của Nguyệt Trì Lạc.
Là hận cũng được, là kính trọng cũng thế.
Người đó, hắn bây giờ đang ở trước mắt nàng.
Tôn quý, xinh đẹp, tựa như một người sống rõ ràng sinh động.
Nhưng Nguyệt Trì Lạc biết, hắn là người chết, bởi vì hắn không có bất kỳ sức sống nào.
Tống Chỉ Thi nhướng mày, nhìn Nguyệt Trì Lạc cười cười, nói: “Không ngờ phải không? Thân phận ngươi là đệ tử của Thiên Cơ Các thật ra Bổn cung đã sớm biết, về phần sư phụ ngươi, ngươi nghĩ không ra là ai phái người đi giết sao? Ha ha… Bổn cung có lòng tốt nói cho ngươi biết đây, người giết sư phụ ngươi chính là hoàng thượng.”
“Hoàng thượng?” Nguyệt Trì Lạc khó khăn nhúc nhích cánh môi: “Tại sao hoàng thượng phải giết sư phụ ta?”
“Lệnh chủ đời trước của Phượng Hoàng Lệnh, hoàng thượng sao có thể buông tha cho hắn?”
Trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Nguyệt Trì Lạc có cảm giác toàn bộ máu trong người đều đang từ từ đông đặc.