Chương – 225: Giang sơn như vẽ cũng không bằng nụ cười tươi như hoa của nàng (9)

Giang sơn như vẽ cũng không bằng nụ cười tươi như hoa của nàng (9)

Khi cái chết cận kề, cái gì là tha thứ hay không đều không còn quan trọng nữa.

Nàng không muốn đợi đến khi thật sự chết rồi mới hối hận.

Đông Phương Tuyết trông chừng thân thể nàng, hắn cứ ngồi như vậy canh giữ nàng.

Thỉnh thoảng thấy hắn nhìn sang bên cạnh mình, tiếp theo lại thay đổi vị trí thân thể lên phía trên, nhưng mi mắt như vẽ lại càng nhíu chặt hơn. Lòng nàng như bị ai cào xé vô cùng đau đớn, Nguyệt Trì Lạc biết, hắn nhất định nhất định là đã cảm nhận được!

Sau đó, Long Khuynh Anh đến, trên tay hắn bưng chén thuốc đang từ từ tỏa ra hơi nóng.

Nguyệt Trì Lạc chứng kiến A Tuyết nàng yêu nhất đã tổn hại triều cương, tổn hại dân chúng, tự lấy máu trong tim mình làm thuốc dẫn, cho nàng uống cái loại thuốc đắng chát còn kèm theo thoang thoảng mùi máu tươi.

Thì ra mùi máu tươi đó không phải của ai khác, mà chính là máu trong tim hắn!

Trên lồng ngực tráng kiện, mỗi một vết đao ngổn ngang đều như rạch nát lòng nàng.

Đau đớn như thế, đau đến nát tim nát phổi.

“A Tuyết… A Tuyết……”

Nàng không nên tức giận, nàng cũng không nên trách hắn.

Nếu lúc này mà vẫn còn không hiểu được tình cảm của Đông Phương Tuyết, vậy thì nàng mới thật sự là một kẻ đần độn.

Nếu hắn không yêu nàng, làm sao có thể lấy máu trong tim làm thuốc dẫn cứu nàng?

Nếu hắn không yêu nàng, làm sao có thể bỏ lại quốc gia đại sự, một tấc cũng không rời canh giữ nàng?

Nếu hắn không yêu nàng, làm sao có thể tuyệt vọng đến như vậy?

Long Khuynh Anh nói: “Chủ Thượng……”

Giọng Đông Phương Tuyết khàn khàn, vội vàng cắt ngang lời hắn: “Đi ra ngoài.”

Hắn nhất định là sợ phải nghe được tin xấu từ miệng Long Khuynh Anh, cho nên mới vội vàng ngắt lời hắn.

Hắn căn bản không có dũng khí đối mặt, đối mặt với sự ra đi của nàng.

“A Tuyết!” Nguyệt Trì Lạc gọi to tên hắn đến khàn cả cổ họng, thanh âm xuyên qua vang vọng ở trong phòng, nhưng làm thế nào cũng không truyền tới trong tai Đông Phương Tuyết.

Đây chính là khoảng cách, khoảng cách của sự sống và cái chết.

Khoảng cách vĩnh viễn sẽ không có cơ hội cùng xuất hiện.

Mình nhất định nhất định không thể rời đi, Nguyệt Trì Lạc ở trong lòng tự nói với mình.

Nàng làm sao có thể bỏ lại hắn mà đi đây?!!

Làm sao có thể?

Long Khuynh Anh lại nói: “Chủ Thượng, Khuynh Anh vô năng bất lực?”

“Vô năng bất lực?” Bờ môi Đông Phương Tuyết có chút run, hắn túm lấy cổ áo của Long Khuynh Anh, ngón tay trắng bệch, toàn thân đều đang phát run: “Cái gì gọi là vô năng bất lực? Tại sao lại vô năng bất lực? Cái Bát bằng vàng đâu? Có phải còn cần máu trong tim hay không? Đến đây lấy đi, mau đến lấy đi ——”

Đặc Công Hoàng Hậu

Đặc Công Hoàng Hậu

Status: Completed Author:

*Thủ phú: Người giàu có số 1

Hắn là Tứ Vương Gia diễm tuyệt nhất thiên hạ, nhân gian tuyên truyền hắn giết người, lấy mạng người khác trong vô hình.

Nàng là một luồng u hồn vượt qua ngàn năm, ham ăn biếng làm lại còn giả heo xơi tái cọp già.

Hắn bởi vì một câu nói phải cưới nàng, nên khuyên nàng: "Nếu không muốn gả, Bổn vương cũng không miễn cưỡng, nhưng một khi đã gả rồi, đến chỗ Địa Phủ cũng đừng oán Bổn vương không có cảnh cáo ngươi."

Nàng bởi vì đi theo hắn có cơm ăn, có chỗ ở mà phải gả cho hắn, nên trả lời hắn: "Trên đường Hoàng Tuyền rất nhàm chán, nếu có Vương gia làm bạn thì nhất định sẽ không tịch mịch."

Với nàng, hát lên một ca khúc Tiếu Hồng Trần, kết quả chính là không thể sánh bằng một nốt Chu Sa giữa đôi lông mày của hắn.

Với hắn, đăng quang ngai vàng Cửu Ngũ Chí Tôn, muôn người quỳ dưới gối nhưng không đổi về được nụ cười tươi như hoa của nàng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset