Thời điểm Thập Thất cùng Huyền Chi Thất bước vào, nhìn thấy bộ dáng Đông Phương Tuyết đang run rẩy, mà người con gái đó đã biến mất không còn thấy nữa.
Trong nháy mắt, hai người đều hiểu rõ.
Vẻ mặt Huyền Chi Thất đầy bi thương, có phần không thể chấp nhận nổi sự thật này: “Lạc Lạc……”
Thập Thất rơi nước mắt, hai chân khụy xuống quỳ trên mặt đất, đưa thứ gì đó trên tay dâng lên, vẻ mặt cung kính: “Hoàng thượng, đây là tiểu thư giao phó, ngộ nhỡ người ra đi…… Bảo nô tỳ giao cho hoàng thượng.”
Đông Phương Tuyết sửng sốt, đôi mắt xinh đẹp đang trống rỗng đột nhiên hồi phục tinh thần lại.
Huyền Chi Thất cùng Long Khuynh Anh đều nhìn món đồ trên tay Thập Thất.
Đông Phương Tuyết cẩn thận dè dặt mở bức họa cuộn tròn ra để xem, đây là……
Hung hăng nuốt xuống một tiếng nấc nhỏ, khàn giọng nức nở, mỗi lần mở ra một trang, vẻ mặt Đông Phương Tuyết lại càng thêm thống khổ.
Mỗi một nét bút trên bức họa, mỗi một tư thế bộ dáng, đều là Nguyệt Trì Lạc tỉ mỉ chăm chú vẽ ra.
Chật đầy ở phía trên bức họa là từng cái biểu tình, từng cái động tác từ khi hắn và nàng quen biết nhau.
Có lúc là vẻ mặt hắn dịu dàng cúi đầu nhìn nàng, rồi nàng nhìn lại hắn bằng đôi mắt trong sáng.
Có lúc bọn họ đang ăn cơm, có khi thì ở buổi tiệc Thiên Kim trong hoàng cung, có lần trên thuyền hoa bị ám sát, có lúc ở Lục Viên hắn chuẩn bị đón nàng về nhà, còn có động tác không chịu cúi đầu khuất phục ở trước thư phòng hắn, còn có lúc bọn họ dắt tay nhau đi trên đường lớn Đế Đô, còn có lúc bọn họ……
Hết thảy những thứ này toàn bộ là do nàng vẽ, nàng cất giữ như báu vật.
Tay Đông Phương Tuyết run run, cầm lên một tờ giấy cuối cùng được đặt ở dưới đáy hộp, mặt trên mỗi câu đều viết ngắn gọn, từng câu từng chữ, đều khiến cho Đông Phương Tuyết như có cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết:
A Tuyết, ta biết rõ mình sống không còn bao lâu, độc tính này từ lâu đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng của ta. Trước kia lúc chưa gặp được ngươi, cuộc sống ta suốt ngày cứ ngây ngô đần độn, hàng ngày ngồi ăn rồi chờ chết. Sau đó ta gặp được ngươi, ta bắt đầu sợ chết, sợ mình đi rồi thì sẽ không còn nhìn thấy được ngươi nữa.
Mới đầu, thật ra thì ta rất muốn kháng cự ngươi, cảm thấy ngươi quá hư ảo, cho ta một loại cảm giác không chân thực, cứ như hoa trong gương, trăng trong nước. Hư ảo đến mức vừa chạm vào là có thể vỡ ngay lập tức, cho nên ta sợ đến gần ngươi, sợ mình sẽ yêu thương ngươi, sợ kết quả cuối cùng của số mạng chẳng qua cũng chỉ bị vứt bỏ mà thôi ——