Chương – 230: Chợt tỉnh như giấc mộng Đế Vương điên cuồng xuyên qua (kết cục3)

Chợt tỉnh như giấc mộng Đế Vương điên cuồng xuyên qua (kết cục3)

Một hàng chữ cuối cùng mới là trọng điểm, con ngươi Đông Phương Tuyết liên tục co rút, tay đang cầm tờ giấy không tự giác gia tăng thêm sức lực:

A Tuyết, thân thể ta tuy chết đi nhưng linh hồn vẫn còn đang sống. Ta biết chuyện này rất hoang đường, nhưng xin ngươi hãy tin tưởng mỗi một câu một chữ ta nói ra đều là cuộc sống mà ta đã từng trải qua. Không biết ngươi có nghe qua về Thầy cúng tế hay chưa, cũng chính là người được gọi là Tu Đạo Giả, bọn họ có thể tự mình chuyển đổi thời không, linh hồn có được sức mạnh để xuyên không. Mà ta, vào tám năm trước, được ông nội làm cho xuyên không đến nước Đông Phương.

Chủ nhân thân thể này vốn đã chết vào tám năm trước rồi, sau đó ta được nhập vào thân thể của nàng ta, hiện tại thân thể này cuối cùng đã không chống đỡ nổi quá nhiều dục niệm của ta, cho nên linh hồn mới có thể tách ra.

Hiện tại thân thể này mặc dù đã chết, nhưng linh hồn ta sẽ trở về lại thế giới cũ của mình, ta vẫn đang sống, còn sống rất khỏe mạnh. Cho nên A Tuyết, ngươi nhất định cũng phải sống thật tốt, vì ta mà sống để chờ ta tới tìm ngươi, chỉ cần có một chút cơ hội nhỏ nhoi nào ta cũng sẽ không bỏ qua.

Vốn luôn muốn nghe chính miệng ngươi thừa nhận nói yêu ta, nhưng xem ra cơ hội đó thật xa vời, ta vẫn luôn chờ đợi, nhưng cuối cùng vẫn là không thể đợi được, ha ha ——

A Tuyết, ‘Ta yêu chàng’!

Tất cả mọi người đều kinh hãi, Đông Phương Tuyết gắt gao nắm thật chặt tờ giấy.

Giây phút này, hắn thật hận, hận bản thân mình tại sao không chịu nói với nàng một câu là ‘Ta yêu nàng’, tại sao trước giờ không đơn giản thừa nhận rằng mình yêu, ngược lại còn tạo hiểu lầm dẫn tới bọn họ dần dần trở nên xa cách, ngay cả lần cuối cùng nàng cũng không nghe được câu mà mình muốn nghe nhất.

Trên giấy, nàng bảo cho hắn vì nàng mà sống tốt, chỉ cần nàng có một phần cơ hội nào cũng sẽ không buông tha.

Nhưng hắn biết, cơ hội như vậy có bao nhiêu là mong manh.

A Lạc, chẳng lẽ từ đây chúng ta chỉ có thể ở trong trí nhớ của nhau, sống trong thế giới của kẻ khác?

Vào lúc mọi người còn đang sững sờ, có một người không hề bị ai phát hiện, điệu bộ ung dung phóng khoáng xuất hiện ở trong phòng. Vẫn là vẻ mặt lành lạnh như băng nhưng lại kèm theo ý cười cao thâm khó lường.

“Ngươi đến làm gì?”

Chỉ chỉ Đông Phương Tuyết, dung nhan lạnh như băng tuyết của người nọ bỗng tan chảy ra, cười cười nói: “Ta tới giúp hắn!”

*Ố ồ…nhân vật thần bí xuất hiện…..mọi người đoán thử xem là ai nha ~~~

Đặc Công Hoàng Hậu

Đặc Công Hoàng Hậu

Status: Completed Author:

*Thủ phú: Người giàu có số 1

Hắn là Tứ Vương Gia diễm tuyệt nhất thiên hạ, nhân gian tuyên truyền hắn giết người, lấy mạng người khác trong vô hình.

Nàng là một luồng u hồn vượt qua ngàn năm, ham ăn biếng làm lại còn giả heo xơi tái cọp già.

Hắn bởi vì một câu nói phải cưới nàng, nên khuyên nàng: "Nếu không muốn gả, Bổn vương cũng không miễn cưỡng, nhưng một khi đã gả rồi, đến chỗ Địa Phủ cũng đừng oán Bổn vương không có cảnh cáo ngươi."

Nàng bởi vì đi theo hắn có cơm ăn, có chỗ ở mà phải gả cho hắn, nên trả lời hắn: "Trên đường Hoàng Tuyền rất nhàm chán, nếu có Vương gia làm bạn thì nhất định sẽ không tịch mịch."

Với nàng, hát lên một ca khúc Tiếu Hồng Trần, kết quả chính là không thể sánh bằng một nốt Chu Sa giữa đôi lông mày của hắn.

Với hắn, đăng quang ngai vàng Cửu Ngũ Chí Tôn, muôn người quỳ dưới gối nhưng không đổi về được nụ cười tươi như hoa của nàng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset