Hắn từ từ xoay người lại, một bộ tây trang Armani cắt may khéo léo, bên dưới mái tóc ngắn gọn gàng là đôi con ngươi xinh đẹp màu tro lạnh như vũ trụ thâm sâu không thấy đáy, bờ môi mỏng lơ đãng kèm theo ý cười, một nốt Chu Sa diễm tuyệt như hoa anh túc ở giữa đôi lông mày.
Đây là, A Tuyết của cô!
Đây là, A Tuyết mà cô yêu!
Đây mới đích thật là, A Tuyết mà cô yêu!
Nhưng ngón tay nổi rõ khớp xương đưa tới, bàn tay to lớn lạnh như băng của hắn chậm rãi áp lên bàn tay nhỏ bé của cô: “A Lạc, lần này, nàng chỉ cần đứng im ở một chỗ đợi ta là được, lần này và cả đời này, ta sẽ không để mất nàng một lần nữa.”
Giữa ánh sáng cùng hình ảnh đan xen, Nguyệt Trì Lạc ngẩn ngơ nhìn người đàn ông như tranh vẽ vươn đôi tay ra nói với cô: A Lạc, nàng đã trở lại rồi!
Lần này, hắn nói với cô: Ta đã đến tìm nàng!
Lần này, hắn nói với cô: “A Lạc, ‘Ta yêu nàng’!”
Hoa nở rồi hoa tàn, khi nở rộ cũng chính là tình yêu của bọn họ sẽ không bao giờ tàn lụi!
*****
*Về phần A Tuyết được sự trợ giúp của ai mà được xuyên không, điểm này các bạn theo dõi phần ngoại truyện tiếp theo thì sẽ hiểu rõ ^^