Cả nhà hắn đều ở thời đại cổ xưa kia, phụ vương mẫu hậu của hắn cũng đã qua đời.
Người huynh đệ duy nhất của hắn cũng bị Nguyệt Trì Lạc giết chết.
Đối với Đông Phương Tuyết lúc này, cả nhà hắn, thế giới của hắn, gần như chỉ có một mình Nguyệt Trì Lạc mà thôi.
Nói đến đây, hai người có chút cảm thương, cảm xúc xuống thấp.
Qua hồi lâu, Nguyệt Trì Lạc đánh vỡ trầm mặc.
Mặc dù có chút không tin, nhưng cô vẫn nhịn không được hỏi: “Người ở bên ngoài mang thai là ai, thật không phải là anh sao?”
Nếu không phải của hắn, vì sao người con gái kia lại đến tìm mình?
Huống hồ, người con gái đó đúng là đang mang thai.
“A Lạc!” Giọng Đông Phương Tuyết có chút tức giận, xoay người cô lại, để mặt hai người đối diện với nhau, hắn nghiêm mặt nói: “Cuộc đời này của anh cũng chỉ biết có mình em, chẳng lẽ em còn không tin điều đó sao?”
Tuy nói vợ chồng sống chung phải tin tưởng lẫn nhau.
Nhưng ở cái thế giới vàng thau lẫn lộn này, nơi nơi đều là nuôi người thứ ba, dưỡng bồ nhí.
Huống chi Đông Phương Tuyết là người đẹp trai giàu có như vậy, bên ngoài rất có nhiều người đẹp quyết rũ.
Bọn họ cùng nhau vượt qua khó khăn, sinh ly tử biệt.
Tình yêu của bọn họ có thể vượt qua sống chết, vượt qua thời đại.
Nhưng tình yêu lại không vượt qua nổi sự bình yên.
Cuộc sống bình yên như vậy, Đông Phương Tuyết có thích không?
Nếu hắn buồn chán, ở ngoài nuôi bồ nhí, thật ra Nguyệt Trì Lạc không nỡ trách hắn.
Cô sợ điều gì, còn không phải sợ Đông Phương Tuyết chịu không nổi cuộc sống bình yên, nên bị ai đó quyết rũ đi mất.
Cô khó chịu, cô không thích, nhưng cũng không có cách nào.