Cô không phải làm bằng sắt, mặc dù trái tim kiên cường như sắt, như cuối cùng trong trái tim cũng có một chỗ yếu đuối.
Có lẽ trải qua quá nhiều tối tăm, trái tim này càng thêm nhạy cảm, mềm yếu.
Chỉ khi con người trải qua mất mát, được đến sự ấm áp, mới biết trân trọng những gì đang có.
Sẽ càng thêm không đành lòng.
Nhưng càng thêm bất an.
A Tuyết A Tuyết…
Nếu giờ phút này ở thời cổ đại, sẽ làm sao đây?
Khuôn mặt cô không có cảm xúc.
Nhưng, đôi mắt thì tràn đầy quật cường mang theo chút thê lương, bán đứng sự bình tĩnh mà cô đang cố gắng ngụy trang.
Nhìn cảm xúc biến hóa trên khuôn mặt của Nguyệt Trì Lạc, trong lòng Đông Phương Tuyết run lên.
Nhìn ánh mắt bất an và hoang mang đến tuyệt vọng của cô, phảng phất như có nhát đao liên tục cứa vàot tim hắn.
Đau đớn từng chút chút, đau đến buốt nhói cả trái tim.
“A Lạc.” Hắn ôm vai cô, giọng nói trầm ổn lộ ra chút đau xót, bàn tay nhẹ nhàng xoa làn da của cô: “Anh muốn duy nhất chỉ có một mình em! Chỉ cần có em, mặc kệ ở trong cung nhìn xuống dân chúng, hay ẩn nấp giang hồ, nơi nào có em chính là nhà của Đông Phương Tuyết.”
“Cuộc sống này có em, cũng chính là điều Đông Phương Tuyết này muốn.”
Nguyệt Trì nhìn hắn chăm chú.
Thấy rõ từng tấc da thịt, từng nét trên khuôn mặt hắn.
Nhìn hắn trong khoảng cách gần như vậy, so với ngày thường còn đẹp hơn gấp vạn lần.
Bất kể khi nào hắn cũng đều xinh đẹp đến mức làm cho người khác tự ti.
Thứ gì xinh đẹp khi đến trước mặt hắn đều mất sự rực rỡ.
Hắn rất đắc ý, vĩnh viễn đều khiến người khác phải kinh ngạc!
Nhưng, hiện giờ cô không có một chút tâm tình đển thưởng thức vẻ đẹp đó.
“Vậy trên báo là như thế nào? A Tuyết đừng lừa dối em…” Cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho bất cứ ai lừa dối cô.