Chương – 280: Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (43 – 3)

Nguyệt Trì Lạc, em đã chọc giận anh (43 - 3)

Nguyệt Trì Lạc cả kinh quay đầu nhìn lại, ánh mắt xinh đẹp của người đàn ông nhướng lên, bên trong là hai ngọn lửa dường như muốn thiêu đốt tất cả.

“A Tuyết, em, muốn ngủ, để em ngủ đi….”

Con ngươi của người đàn ông nhíu lại, nụ cười đẹp tựa đóa hoa.

“A Lạc, anh chưa có nói cho em biết…Đàn ông là không thể trêu chọc, nhất là, sau khi trêu chọc xong lại nghĩ tới bỏ trốn…..”

Chết tiệt!

Cô nào có trêu chọc hắn?

“Không phải là chỉ hôn một cái sao? Vậy cũng gọi là trêu chọc?”

Nguyệt Trì Lạc không cam lòng nói.

Cô hôn hắn, vậy cũng gọi là trêu chọc?

Như vậy cũng có thể khiến nửa người dưới của hắn phát hỏa?

Trời ạ!

Bên ngoài nhiều phụ nữ như vậy, nếu cởi hết đứng trước mặt hắn, phải chăng mỗi ngày hắn đều phát hỏa?

Dường như biết Nguyệt Trì Lạc đang nghĩ cái gì, Đông Phương Tuyết không nhịn được vỗ vỗ đầu cô bất đắc dĩ nói: ” Nghĩ linh tinh cái gì, trừ em ra, còn ai có thể mê hoặc được anh?”

Nguyệt Trì Lạc tò mò: “Em hôn anh, còn người ta cởi hết quần áo trước mặt anh, ai hấp dẫn hơn ai?”

Cô chỉ đơn thuần hôn anh một cái.

Hơn nữa còn là hôn ngủ ngon!

Người đàn ông này, có phải suy nghĩ nhiều quá hay không…..

“A Lạc, em biết không, cho dù em chỉ ngoắc tay với anh, trong mắt anh, anh cũng sẽ không chống cự nổi lực hấp dẫn đấy!”

Huống gì là một cái hôn.

Còn dám trêu chọc hắn bằng một cái hôn đầy hấp dẫn.

Nguyệt Trì Lạc còn muốn giãy giụa, nhưng Đông Phương Tuyết không cho cô cái cơ hội đó.

Hắn dễ dàng vác cô lên vai, đi thẳng đến giường lớn trong phòng ngủ.

Nguyệt Trì Lạc sợ hãi kêu lên: “Hôm nay em rất mệt!”

Cô và Đông Phương chiến tranh lạnh nửa tháng, nghĩ đến Đông Phương Tuyết bị cấm dục nửa tháng, có thể nghĩ là sẽ biết hắn giống như cầm thú rồi.

Rất lâu trước đây, Nguyệt Trì Lạc cũng đã biết Đông Phương Tuyết là mặt người dạ thú rồi!

Khi đó vẫn chưa xuyên qua đến hiện đại, vẫn còn đang ở thời cổ đại.

Đông Phương Tuyết của hiện tại, nhìn vào cũng có thể biết!

Nguyệt Trì Lạc sợ hãi giãy giụa hãi kêu la.

Đông Phương Tuyết đặt cô dưới cơ thể mình, gương mặt tuyệt mỹ này, nụ cười gian tà đó khiến cho vạn vật trong trời đất đều phải biến sắc.

“Muốn ngủ? Ngoan, cố đợi chút nữa. Anh sẽ không để em phải mệt mỏi….”

Đặc Công Hoàng Hậu

Đặc Công Hoàng Hậu

Status: Completed Author:

*Thủ phú: Người giàu có số 1

Hắn là Tứ Vương Gia diễm tuyệt nhất thiên hạ, nhân gian tuyên truyền hắn giết người, lấy mạng người khác trong vô hình.

Nàng là một luồng u hồn vượt qua ngàn năm, ham ăn biếng làm lại còn giả heo xơi tái cọp già.

Hắn bởi vì một câu nói phải cưới nàng, nên khuyên nàng: "Nếu không muốn gả, Bổn vương cũng không miễn cưỡng, nhưng một khi đã gả rồi, đến chỗ Địa Phủ cũng đừng oán Bổn vương không có cảnh cáo ngươi."

Nàng bởi vì đi theo hắn có cơm ăn, có chỗ ở mà phải gả cho hắn, nên trả lời hắn: "Trên đường Hoàng Tuyền rất nhàm chán, nếu có Vương gia làm bạn thì nhất định sẽ không tịch mịch."

Với nàng, hát lên một ca khúc Tiếu Hồng Trần, kết quả chính là không thể sánh bằng một nốt Chu Sa giữa đôi lông mày của hắn.

Với hắn, đăng quang ngai vàng Cửu Ngũ Chí Tôn, muôn người quỳ dưới gối nhưng không đổi về được nụ cười tươi như hoa của nàng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset