Nam Cung Huyên nhún vai, động tác khẳng khái, không cười mà nói: “Mỗi lần chị đều nói chị nghiêm túc… thế nhưng lần này… ai mà biết được.”
“Đúng.”
Đi được hai bước, dường như cô nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc vừa rối bời của Nam Cung Tĩnh, cười lạnh.
“Dù là loại người nào, nóng nảy cũng sẽ khiến chó cùng rứt giậu, còn loại phụ nữ nguy hiểm như Nguyệt Trì Lạc, chị chơi thì chơi, tự mình thu xếp cho ổn thỏa… Nếu tiếp tục chuyện này, đừng nghĩ rằng giấu diếm được, đối với Dạ ca, chị có giải thích, anh ấy cũng chỉ coi chúng ta là tôm tép thôi.”
Dứt lời, nhàn nhã quay đầu bước đi.
Sao ai cũng nghĩ rằng cô đang đùa?
Nam Cung Dạ cũng nghĩ thế sao?
Nam Cung Dạ…… Nam Cung Dạ…..
A!
Nam Cung Tĩnh nhíu mày, cô mở nắp bình lưu ly, đặt lên chóp mũi hít hà mùi hương Ngọc Mễ Bách Hợp. Hít một hơi thật sâu, nghĩ đến vẻ mặt của Đông Phương Tuyết, lúc này mặt mới giãn ra, hiện lên một nụ cười.
Nhưng thoáng nghĩ đến một người khác, vẻ mặt ngang ngược cuồng vọng, nụ cười này cứng đơ trên khóe miệng.
Nam Cung Dạ!
Hắn coi thường cô, xem thường cô về năng lực này, khinh thường cô bày trò diễn xiếc, ngay cả ánh mắt cũng không muốn bố thí cho cô.
A…… Nhưng vậy thì sao?
Nếu có thể chuốc Đông Phương Tuyết thuốc vong tình, cô cần gì phải quanh co tiếp xúc với Nguyệt Trì Lạc, cần gì phải trêu chọc cô ta?
Nguyệt Trì Lạc là xương sườn mềm của Đông Phương Tuyết, chỉ cần là Nguyệt Trì Lạc, mỗi ngày lừa gạt cô ta một chút, quấy nhiễu tư tưởng của Đông Phương Tuyết là có thể chuốc vong tình cho hắn.
Chuốc vong tình, cho dù bọn họ có vững vàng hơn nữa, đến lúc đó cũng phải chia li, không phải sao?
A!
Nam Cung Dạ, anh vẫn vậy, anh luôn cho rằng em đang chơi đùa, nhiều năm như vậy, em không thể không có anh.
Lần này, em sẽ để cho anh biết chơi đùa là thế nào!
Không thể trách em, không thể trách em
Là anh vứt bỏ em trước… Mặc dù anh không thèm quan tâm, em vẫn muốn đường đường chính chính vứt bỏ anh, nói cho anh biết, thật ra em đã không thèm để ý… không hề để ý quan tâm tới anh nữa!
Nam Cung Tĩnh lau khô khóe mắt, chóp mũi chua xót, khiến cố cảm thấy mệt mỏi nhưng vẫn có thể cười.