Chương – 34: Đông Phương Tuyết cảnh cáo 5

Đông Phương Tuyết cảnh cáo 5

Bản thân người đó mặc một thân áo bào tím cao quý, bóng lưng thẳng tắp đơn bạc cao ngạo mà lại tôn quý không thể tiếp cận, áo bào tím giữa không trung vẽ ra một đường cong hoa mỹ, tựa như đóa hoa nở rộ tuyệt mỹ xán lạn, trong nháy mắt vạn vật đều héo rũ điêu linh.

Nghĩ đến, vừa rồi nhất định là Huyền Chi Thất có nói chuyện với hắn, có điều không biết hôm nay ngọn gió nào lại thổi tới hai nhân vật quan trọng này đến đây, hơn nữa Huyền Chi Thất tại sao đi vội vã như vậy, chẳng lẽ có liên quan đến Đông Phương Tuyết sao?

Đôi môi hồng phấn hơi nhếch lên, vẽ ra một nửa độ cong vòng tròn, Nguyệt Trì Lạc bình tĩnh nhìn hắn, hai con ngươi đen nhánh trong suốt lờ đờ uể oải, nhìn hắn cứ như vậy đi tới, ánh mặt trời chiếu vào trên người hắn khiến bóng dáng của hắn kéo rất dài rất dài trên mặt đất….

Đông Phương Tuyết mím môi, thản nhiên liếc nhìn Nguyệt Trì Lạc một cái, khoát tay áo, chính là ý bảo Thập Thất đi ra ngoài trước.

Thập Thất khom người hành lễ, lúc đi còn dùng chân chó đóng luôn cửa tiểu viện.

“Hôm nay ngọn gió nào thổi vậy nha.” Nguyệt Trì Lạc vuốt vuốt huyệt Thái Dương có chút hơi đau, ngoài miệng luôn gợi lên ý cười không hề để tâm, độ cong gợi lên lúc nói chuyện cũng không hề thay đổi.

Đông Phương Tuyết giật giật khóe miệng, môi mỏng dường như mím chặt hơn, dáng người đơn bạc của hắn lướt qua Nguyệt Trì Lạc, cũng không thèm nhìn tới Nguyệt Trì Lạc một cái, chỉ đi thẳng đến cạnh bờ hồ xanh biếc, bóng lưng thẳng tắp đưa về phía nàng, đôi mắt phảng phất như mơ hồ mông lung.

Nhìn cửa trước viện nhỏ, Nguyệt Trì Lạc ngẩn ngơ, chẳng lẽ Đông Phương Tuyết không phải đến tìm nàng sao? Tại sao dùng bóng lưng đưa về phía nàng?

Suy nghĩ một chút, Nguyệt Trì Lạc dường như có chút sáng tỏ, bởi vì vào lúc này trên người Đông Phương Tuyết phát ra hơi thở đè nén.

Rất khác so với ôn nhuận thường ngày, lần này tựa hồ cố ý đối với mình, cái loại hơi thở đè nén đó hoàn toàn là vốn có, trực tiếp thắt chặt trái tim Nguyệt Trì Lạc.

Nguyệt Trì Lạc không quay đầu lại, mặc cho áp suất thấp của hắn xâm nhập vào mình, nàng cũng dùng bóng lưng đưa về phía hắn, lúc mở miệng thì vẫn là giọng nói lười biếng quen thuộc: “Đông Phương Tuyết, hồ nước nhà ta rất đẹp mắt sao. Ngươi đừng thấy chim sẻ tuy nhỏ, nhưng thật ra ngũ tạng của nó hoàn toàn đầu đủ, mỗi một chỗ cũng không thua kém phủ đệ Tứ Vương Gia đâu.”

Đặc Công Hoàng Hậu

Đặc Công Hoàng Hậu

Status: Completed Author:

*Thủ phú: Người giàu có số 1

Hắn là Tứ Vương Gia diễm tuyệt nhất thiên hạ, nhân gian tuyên truyền hắn giết người, lấy mạng người khác trong vô hình.

Nàng là một luồng u hồn vượt qua ngàn năm, ham ăn biếng làm lại còn giả heo xơi tái cọp già.

Hắn bởi vì một câu nói phải cưới nàng, nên khuyên nàng: "Nếu không muốn gả, Bổn vương cũng không miễn cưỡng, nhưng một khi đã gả rồi, đến chỗ Địa Phủ cũng đừng oán Bổn vương không có cảnh cáo ngươi."

Nàng bởi vì đi theo hắn có cơm ăn, có chỗ ở mà phải gả cho hắn, nên trả lời hắn: "Trên đường Hoàng Tuyền rất nhàm chán, nếu có Vương gia làm bạn thì nhất định sẽ không tịch mịch."

Với nàng, hát lên một ca khúc Tiếu Hồng Trần, kết quả chính là không thể sánh bằng một nốt Chu Sa giữa đôi lông mày của hắn.

Với hắn, đăng quang ngai vàng Cửu Ngũ Chí Tôn, muôn người quỳ dưới gối nhưng không đổi về được nụ cười tươi như hoa của nàng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset