Chương – 5: Tiêu dao công tử 2

Tiêu dao công tử 2

Nhân vật quan trọng thông thường phải đến cuối cùng mới bước lên sân khấu, nếu không làm sao có thể phô trương địa vị của người ta!

Nguyệt Trì Lạc cười khổ một tiếng, nghiêng người dựa vào trên ghế, ánh mặt trời đầu mùa hè rọi vào trên người nàng, đúng thật là có cảm giác vô cùng ấm áp.

Thời gian chờ đợi người đến trôi qua không sai biệt lắm, đại khái chừng một nén hương thì có tiếng thái giám cất cao giọng nói: “Hoàng Hậu nương nương đến, Quý Phi nương nương đến!”

Thanh âm vừa truyền ra, Ngự Hoa Viên vốn còn có chút tạp âm, trong nháy mắt yên tĩnh như có thể nghe thấy được tiếng kim rơi. Lúc này tập thể người ngồi ở vị trí phía trước đứng dậy, chậm rãi hướng về phía hai đại nhân vật dập đầu hành lễ.

“Tất cả đứng lên đi, Bổn cung… Hôm nay……” Hoàng Hậu ngồi ở vị trí trên cùng vừa mở lời nói ra chỉ đến một nửa đột nhiên bị cắt ngang.

Mà lúc này, toàn bộ những người đang quỳ gối tại đây nam có nữ có, ai ai cũng nghe được, đó hình như là… Hình như là tiếng ngáy! =))

Trong nháy mắt, Ngự Hoa Viên đã không có tiếng động lại càng thêm yên tĩnh, mọi người quay đầu lại nhìn về phía nơi phát ra tiếng ngáy.

Thì thấy trong góc khuất gần bên cạnh, có một thiếu nữ đang nghiêng nghiêng dựa vào trên ghế, đôi môi đỏ mọng hơi hơi cong lên trên gương mặt mang nét trẻ con, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi ở trên người nàng, phủ thêm cho nàng một lớp vàng óng ánh, hàng mi thon dài như cánh bướm bay lượn giữa không trung.

Nếu như đừng để ý đến khóe miệng đang chảy nước miếng kia của nàng thì bộ dáng này thật sự cũng không khó coi lắm.

Vào thời khắc này, đủ loại lướt qua từ trong ánh mắt của mọi người. Khinh bỉ có, xem thường có, nghiền ngẫm có.

Vừa nhìn thấy rõ người ở góc khuất là ai thì sắc mặt Nguyệt Hinh Nhu thoáng cái liền thay đổi, thừa dịp Hoàng Hậu cùng Quý Phi vẫn chưa mở miệng đã vội vàng vượt lên trước mở miệng nhận tội, nói: “Xin Hoàng Hậu nương nương, Quý Phi nương nương thứ tội, tiểu muội từ sau cơn bệnh lần trước khỏe lại thì luôn ngủ như vậy, thật sự không có ý định mạo phạm hai vị nương nương, kính xin hai vị nương nương tha lỗi!”

Thanh âm Nguyệt Hinh Nhu lúc này nói chuyện rất lớn, thậm chí có thể sánh ngang với tiếng sấm rền vang, mọi người ở đây nghe đều hiểu được vì sao nàng lại nói chuyện lớn tiếng như vậy.

Dứt lời, nàng hướng về phía chỗ ngồi của hai vị nương nương mang theo kim trâm cắm đầy trên đầu liên tục dập đầu xuống đất.

Nguyệt Trì Lạc cũng bị thanh âm này làm cho bừng tỉnh, hàng mi dài như bướm lượn run nhè nhẹ, nàng mở to hai mắt còn mông lung buồn ngủ, ánh mắt vô hại đảo qua tất cả mọi người ở xung quanh, cuối cùng dừng lại trên người Nguyệt Hinh Nhu.

Đặc Công Hoàng Hậu

Đặc Công Hoàng Hậu

Status: Completed Author:

*Thủ phú: Người giàu có số 1

Hắn là Tứ Vương Gia diễm tuyệt nhất thiên hạ, nhân gian tuyên truyền hắn giết người, lấy mạng người khác trong vô hình.

Nàng là một luồng u hồn vượt qua ngàn năm, ham ăn biếng làm lại còn giả heo xơi tái cọp già.

Hắn bởi vì một câu nói phải cưới nàng, nên khuyên nàng: "Nếu không muốn gả, Bổn vương cũng không miễn cưỡng, nhưng một khi đã gả rồi, đến chỗ Địa Phủ cũng đừng oán Bổn vương không có cảnh cáo ngươi."

Nàng bởi vì đi theo hắn có cơm ăn, có chỗ ở mà phải gả cho hắn, nên trả lời hắn: "Trên đường Hoàng Tuyền rất nhàm chán, nếu có Vương gia làm bạn thì nhất định sẽ không tịch mịch."

Với nàng, hát lên một ca khúc Tiếu Hồng Trần, kết quả chính là không thể sánh bằng một nốt Chu Sa giữa đôi lông mày của hắn.

Với hắn, đăng quang ngai vàng Cửu Ngũ Chí Tôn, muôn người quỳ dưới gối nhưng không đổi về được nụ cười tươi như hoa của nàng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset