Chương – 53: Đêm động phòng hoa chúc 2

Đêm động phòng hoa chúc 2

Rốt cuộc, hôn nhân cái gì là đây?

Là môn đăng hộ đối, hay là tình cảm hai bên cùng vui vẻ?

Nàng và Đông Phương Tuyết, không có tình yêu rối rắm, nói đến môn hộ, bọn họ cũng chỉ là môn không đăng, hộ không đối mà thôi.

Vậy thì rốt cuộc Đông Phương Tuyết vì sao mà cưới nàng chứ?

Thân bất do kỷ sao? A… Không giống… Nhưng thoạt nhìn hắn cũng không có gì vui sướng, chẳng lẽ cũng giống như nàng sao?

Có điều, nàng gả cho hắn chỉ vì đi theo hắn có ăn có ở mà thôi!

Tuổi của nàng không phải là người nên bi thương, nhưng thỉnh thoảng một vài lần vẫn sẽ có, nhất là ở vào thời khắc này.

Nàng ngửa đầu, lại trút hết phần rượu nồng đậm vào trong cổ họng.

Trong ánh nến chập chờn, ngoài cửa có một người chậm rãi đi tới.

Đông Phương Tuyết thả lỏng tay đứng lại bên cạnh cửa, sống lưng mặc dù mảnh khảnh nhưng thẳng tắp, hắn nhìn Vương phi của mình hừng hực trút rượu hết ly này đến ly khác, nhìn sơ qua dáng vẻ không chút biểu tình, giống như chết lặng cứng đờ, đôi con ngươi lấp đầy đau thương cùng lạnh nhạt không hề che giấu.

Không giống ôn nhuận cười yếu ớt như ngày thường, hắn giờ phút này càng giống như một loại với Cô Lang* lạnh lùng tôn quý, quyến rũ tuyệt mỹ khiến cho không ai có thể đế gần. (*loài Sói cô độc)

Nguyệt Trì Lạc một hớp uống cạn chung rượu, nghiêng đầu sang, đôi mắt mông lung ngà ngà say, nói: “Đông Phương Tuyết, tại sao ngươi muốn cưới ta?”

Tại sao cưới nàng, tại sao, cái vấn đề này thật làm cho người ta bất an mà.

“Còn ngươi, tại sao phải gả?” Hắn liếc nàng một cái, nhàn nhạt giật giật khóe miệng.

Ôn nhuận cười yếu ớt trước kia phảng phất như một cơn ảo giác, tựa như hoa Quỳnh không còn tồn tại nữa.

Người này, hóa ra trong xương cốt chính là cao ngạo lạnh lùng như thế.

Nguyệt Trì Lạc ngơ ngác cười cười, vốn muốn nói cho hắn biết nàng gả chỉ là muốn tìm cây cao tốt để chắn gió, suy nghĩ lại liền xoay chuyển thay đổi lời nói: “Từ đầu đến cuối, ngươi cho rằng ta có lựa chọn nào khác sao?”

Nhàn nhạt sầu bi, thanh âm hạ thấp, như than như kể.

Đông Phương Tuyết nhếch môi, bất ngờ không báo trước xả ra một nụ cười lạnh như băng: “Vương phi của ta, mặt nạ của ngươi dự định mang bao lâu?”

Đặc Công Hoàng Hậu

Đặc Công Hoàng Hậu

Status: Completed Author:

*Thủ phú: Người giàu có số 1

Hắn là Tứ Vương Gia diễm tuyệt nhất thiên hạ, nhân gian tuyên truyền hắn giết người, lấy mạng người khác trong vô hình.

Nàng là một luồng u hồn vượt qua ngàn năm, ham ăn biếng làm lại còn giả heo xơi tái cọp già.

Hắn bởi vì một câu nói phải cưới nàng, nên khuyên nàng: "Nếu không muốn gả, Bổn vương cũng không miễn cưỡng, nhưng một khi đã gả rồi, đến chỗ Địa Phủ cũng đừng oán Bổn vương không có cảnh cáo ngươi."

Nàng bởi vì đi theo hắn có cơm ăn, có chỗ ở mà phải gả cho hắn, nên trả lời hắn: "Trên đường Hoàng Tuyền rất nhàm chán, nếu có Vương gia làm bạn thì nhất định sẽ không tịch mịch."

Với nàng, hát lên một ca khúc Tiếu Hồng Trần, kết quả chính là không thể sánh bằng một nốt Chu Sa giữa đôi lông mày của hắn.

Với hắn, đăng quang ngai vàng Cửu Ngũ Chí Tôn, muôn người quỳ dưới gối nhưng không đổi về được nụ cười tươi như hoa của nàng.

Để lại cảm xúc của bạn

Theo dõi
Thông báo của
guest

0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Options

not work with dark mode
Reset